Chương 829: Đem anh ta đi chôn sống.
skyhero
23/04/2021
Anh ta vội vã quỳ gối dập đầu cầu xin: “Tướng quân, tôi… tôi không có”
“Ngài đừng nghe anh ta ăn nói hàm hồ”
Diệp Huyền Tân: “Tôi không hề nói linh tỉnh nhé, là chính miệng cậu nói rằng tôi nuôi chó ở trong quân đội cơ mà”
Chung Nhất Trí nói: “Đúng là tôi có nói như vậy, nhưng lời tôi nói thì có liên quan gì đến Tướng Quân Tham Lang đây cơ chứi”
Tham Lang: “Mẹ nó, thứ Chỉ huy Diệp nuôi ở quân đội chính là bọn tôi đấy, là “Lang”!
“Cậu nói là nuôi chó, không phải chính là muốn bóng gió rằng chúng tôi là chó hay sao?”
Chung Chí Minh bị làm cho hồ đồ mất rồi: “Tướng Quân Tham Lang, tôi… tôi vẫn không hiểu cho lắm”
“Người tôi nói là Diệp Huyền Tân, chứ tôi đâu có nói chỉ huy Diệp đâu ạ”
Tham Lang: “Hỗn láo, anh Tân đây chính là chỉ huy Diệp!”
Hả?
Chung Chí Minh toàn thân run lẩy bẩy, đái ngay tại chỗ, mùi khai của nước tiểu bốc lên khắp nhà thờ tổ tiên Diệp Huyền Tân..
Chỉ huy Diệp!
Chỉ huy Diệp lại chính là Diệp Huyền Tân Ôi trời ơi, đường đường là Chỉ huy Diệp, sao có thể giản dị như vậy được!
Trêu chọc Chỉ huy Diệp thì có khác gì thái giám nhỏ nhoi thời cổ đại dám trêu chọc Hoàng đế đâu!
Xong rồi, xong đời rồi!
Trong sự sợ hãi tột độ, Chung Chí Minh ngay cả thở cũng không thở nổi, đôi mắt đảo qua đảo lại.
Diệp Huyền Tân dở khóc dở cười nói: “Chỉ với cái gan chuột nhắt của cậu mà cũng muốn đối phó với tôi sao? Thật mất mặt”
Đám người nhà họ Ngô tất cả đều chết đứng người ngay tại chỗ.
Có đánh chết họ cũng không ngờ răng, có một ngày một nhà họ Ngô nhỏ bé như thế có thể làm kinh động đến đại thần tôn kính như Chỉ huy Diệp.
Sự sống chết của bọn họ bây giờ chỉ hoàn toàn toàn dựa vào một câu nói của Diệp Huyền Tân.
Diệp Huyền Tân liếc nhìn Ngô Bội Thanh, nói: “Gia cảnh của tên Chung Chí Minh này như thế nào? Có quan hệ gì với Chung Thanh ở Thủ đô vậy?
Ngô Bội Thanh vội vã đáp: “Chung Chí Minh chính là người của nhà họ Chung ở Thủ đô, Chung Thanh là chị của cậu ta.”
Diệp Huyền Tân lạnh lùng nói: “Người anh em của tôi, rất có khả năng là đã bị Chung Thanh hại chết”
“Các người không những không muốn báo thù cho người nhà, thậm chí còn giao lưu với em trai của kẻ thù, lại còn muốn kết hôn cùng với anh ta, thật là vô cùng hoang đường”
Sắc mặt cả nhà Ngô Bội Thanh trắng bệch, liên tục tự đánh mình, cầu xin Diệp.
Huyền Tần tha thứ.
“Chúng tôi thật đáng chết, chúng tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, chúng tôi…
chúng tôi không bằng con trâu con chó..”
Diệp Huyền Tân lại trợn mắt lên nhìn Chung Chí Minh nói: “Nếu như đã là kẻ thù, vậy thì đem cậu ta đi chôn sống đi.”
“Đợi đã, đợi đã!”
Chung Chí Minh vừa trải qua cơn sốc, đột nhiên tỉnh lại, gào thét lớn: “Đừng giết tôi, tôi sẽ lấy công chuộc tội mà”
“Tôi có một tin tức mật muốn nói với mọi người.”
Thực ra lúc nãy Chung Chí Minh chỉ giả vờ hôn mê.
Không giả vờ thì không được, bởi vì anh ta không biết phải ứng phó như thế nào với sự trừng phạt của Chỉ huy Diệp.
Diệp Huyền Tân: “Nói đi”
Chung Chí Minh: “Tôi… tôi nói xong, anh có thể tha mạng cho tôi được không.”
Diệp Huyền Tân cười khểnh: “Cậu nghĩ rằng cậu có tư cách để đưa ra điều kiện với tôi sao?”
“Tuy nhiên, nếu như thông tin của cậu có ích, thì tôi có thể xem xét để cậu chết một cách thoải mái hơn một chút.”
Chung Chí Minh đau thương trong tuyệt vọng.
Đúng vậy, anh ta bây giờ làm gì có tư cách nói chuyện điều kiện với Chỉ huy Diệp.
Anh ta nơm nớp lo sợ nói: “Mọi người có còn nhớ, lúc Ngô Nhất Trí trở về, cơ thể đầy những vết thương, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc hay không?”
Ngô Ngọc Tâm gật đầu: “Cả đời tôi cũng không thể quên được”
“Nếu như cơ thể anh tôi không khỏe mạnh, thì có thể… ngay cả nhà cũng không về nổi”
“Chung Chí Minh nói: “Thực ra lúc Ngô Nhất Trí vừa về tới Thủ đô, thương thế vốn không nghiêm trọng như vậy… chỉ là vết thương bên ngoài.”
“Có điều, lúc anh ta vừa về đến Thủ đô thì liền gặp phải kẻ thù cũ của mình, là Trương Kình.”
“Là Trương Kình đã dẫn một đội người ngựa đến đả thương Ngô Nhất Trí đến mức chỉ còn chút hơi tàn.”
“Trương Kình vốn dĩ muốn lấy mạng của Ngô Nhất Trí, nhưng cuối cùng lại để anh ta chạy thoát”
Ánh mắt Diệp Huyền Tân và Tham Lang đầy sắc bén.
Thể lực của Ngô Nhất Trí rất mạnh, nếu như không phải bị thương đến thoi thóp thì làm sao có thể chết trong tay một người phụ nữ như Chung Thanh chứ!
Cái tên Trương Kình này, gã ta cũng là một trong những kẻ cầm đầu trong truyện này”
Diệp Huyền Tân hỏi: “Trương Kình là aï?”
“Ngài đừng nghe anh ta ăn nói hàm hồ”
Diệp Huyền Tân: “Tôi không hề nói linh tỉnh nhé, là chính miệng cậu nói rằng tôi nuôi chó ở trong quân đội cơ mà”
Chung Nhất Trí nói: “Đúng là tôi có nói như vậy, nhưng lời tôi nói thì có liên quan gì đến Tướng Quân Tham Lang đây cơ chứi”
Tham Lang: “Mẹ nó, thứ Chỉ huy Diệp nuôi ở quân đội chính là bọn tôi đấy, là “Lang”!
“Cậu nói là nuôi chó, không phải chính là muốn bóng gió rằng chúng tôi là chó hay sao?”
Chung Chí Minh bị làm cho hồ đồ mất rồi: “Tướng Quân Tham Lang, tôi… tôi vẫn không hiểu cho lắm”
“Người tôi nói là Diệp Huyền Tân, chứ tôi đâu có nói chỉ huy Diệp đâu ạ”
Tham Lang: “Hỗn láo, anh Tân đây chính là chỉ huy Diệp!”
Hả?
Chung Chí Minh toàn thân run lẩy bẩy, đái ngay tại chỗ, mùi khai của nước tiểu bốc lên khắp nhà thờ tổ tiên Diệp Huyền Tân..
Chỉ huy Diệp!
Chỉ huy Diệp lại chính là Diệp Huyền Tân Ôi trời ơi, đường đường là Chỉ huy Diệp, sao có thể giản dị như vậy được!
Trêu chọc Chỉ huy Diệp thì có khác gì thái giám nhỏ nhoi thời cổ đại dám trêu chọc Hoàng đế đâu!
Xong rồi, xong đời rồi!
Trong sự sợ hãi tột độ, Chung Chí Minh ngay cả thở cũng không thở nổi, đôi mắt đảo qua đảo lại.
Diệp Huyền Tân dở khóc dở cười nói: “Chỉ với cái gan chuột nhắt của cậu mà cũng muốn đối phó với tôi sao? Thật mất mặt”
Đám người nhà họ Ngô tất cả đều chết đứng người ngay tại chỗ.
Có đánh chết họ cũng không ngờ răng, có một ngày một nhà họ Ngô nhỏ bé như thế có thể làm kinh động đến đại thần tôn kính như Chỉ huy Diệp.
Sự sống chết của bọn họ bây giờ chỉ hoàn toàn toàn dựa vào một câu nói của Diệp Huyền Tân.
Diệp Huyền Tân liếc nhìn Ngô Bội Thanh, nói: “Gia cảnh của tên Chung Chí Minh này như thế nào? Có quan hệ gì với Chung Thanh ở Thủ đô vậy?
Ngô Bội Thanh vội vã đáp: “Chung Chí Minh chính là người của nhà họ Chung ở Thủ đô, Chung Thanh là chị của cậu ta.”
Diệp Huyền Tân lạnh lùng nói: “Người anh em của tôi, rất có khả năng là đã bị Chung Thanh hại chết”
“Các người không những không muốn báo thù cho người nhà, thậm chí còn giao lưu với em trai của kẻ thù, lại còn muốn kết hôn cùng với anh ta, thật là vô cùng hoang đường”
Sắc mặt cả nhà Ngô Bội Thanh trắng bệch, liên tục tự đánh mình, cầu xin Diệp.
Huyền Tần tha thứ.
“Chúng tôi thật đáng chết, chúng tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, chúng tôi…
chúng tôi không bằng con trâu con chó..”
Diệp Huyền Tân lại trợn mắt lên nhìn Chung Chí Minh nói: “Nếu như đã là kẻ thù, vậy thì đem cậu ta đi chôn sống đi.”
“Đợi đã, đợi đã!”
Chung Chí Minh vừa trải qua cơn sốc, đột nhiên tỉnh lại, gào thét lớn: “Đừng giết tôi, tôi sẽ lấy công chuộc tội mà”
“Tôi có một tin tức mật muốn nói với mọi người.”
Thực ra lúc nãy Chung Chí Minh chỉ giả vờ hôn mê.
Không giả vờ thì không được, bởi vì anh ta không biết phải ứng phó như thế nào với sự trừng phạt của Chỉ huy Diệp.
Diệp Huyền Tân: “Nói đi”
Chung Chí Minh: “Tôi… tôi nói xong, anh có thể tha mạng cho tôi được không.”
Diệp Huyền Tân cười khểnh: “Cậu nghĩ rằng cậu có tư cách để đưa ra điều kiện với tôi sao?”
“Tuy nhiên, nếu như thông tin của cậu có ích, thì tôi có thể xem xét để cậu chết một cách thoải mái hơn một chút.”
Chung Chí Minh đau thương trong tuyệt vọng.
Đúng vậy, anh ta bây giờ làm gì có tư cách nói chuyện điều kiện với Chỉ huy Diệp.
Anh ta nơm nớp lo sợ nói: “Mọi người có còn nhớ, lúc Ngô Nhất Trí trở về, cơ thể đầy những vết thương, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc hay không?”
Ngô Ngọc Tâm gật đầu: “Cả đời tôi cũng không thể quên được”
“Nếu như cơ thể anh tôi không khỏe mạnh, thì có thể… ngay cả nhà cũng không về nổi”
“Chung Chí Minh nói: “Thực ra lúc Ngô Nhất Trí vừa về tới Thủ đô, thương thế vốn không nghiêm trọng như vậy… chỉ là vết thương bên ngoài.”
“Có điều, lúc anh ta vừa về đến Thủ đô thì liền gặp phải kẻ thù cũ của mình, là Trương Kình.”
“Là Trương Kình đã dẫn một đội người ngựa đến đả thương Ngô Nhất Trí đến mức chỉ còn chút hơi tàn.”
“Trương Kình vốn dĩ muốn lấy mạng của Ngô Nhất Trí, nhưng cuối cùng lại để anh ta chạy thoát”
Ánh mắt Diệp Huyền Tân và Tham Lang đầy sắc bén.
Thể lực của Ngô Nhất Trí rất mạnh, nếu như không phải bị thương đến thoi thóp thì làm sao có thể chết trong tay một người phụ nữ như Chung Thanh chứ!
Cái tên Trương Kình này, gã ta cũng là một trong những kẻ cầm đầu trong truyện này”
Diệp Huyền Tân hỏi: “Trương Kình là aï?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.