Chương 1510: Không nói lời nào không ai nói cậu câm đầu
skyhero
29/05/2021
Chung Mục Tú không nghĩ nhiều, không để ý tới Diệp Huyền Tân, tiếp tục đi vào trong.
Diệp Huyền Tần lại quát lớn: “Tôi bảo các người đứng lại”
“Ông, còn chưa đủ tư cách đi vào mỏ linh thạch: Hà Bát Nam chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, ‘Tên tân binh Tiểu Diệp này muốn làm bậy à?
Không thấy tâm tình Tướng quân Trấn Huy không tốt hả? Cậu ta làm bậy, nếu không cậu muốn xong đời, chúng ta cũng xúi quẩy theo.
Hà Bát Nam nổi giận nói: “Cậu im miệng đi”
“Không nói lời nào không ai nói cậu câm đâu”
“Tướng quân Trấn Huy làm việc, có chỗ cho cậu khoa chân múa tay à?”
Diệp Huyền Tần lạnh lùng nói: “Tướng quân Trấn Huy? Ông ta không xứng”
Cậu..
Mặt Hà Bát Nam lại biến sắc.
Còn sống không tốt hả?
Cần gì phải tìm chết chứ?
Rốt cuộc Chung Mục Tú cũng tức giận: “Cậu thì tính là cái gì, cũng dám hô to gọi nhỏ trước mặt tôi”
Diệp Huyền Tân nghiền ngẫm cư: ông không biết tôi sao?”
Chung Mục Tú bảo trì trầm mặc, xem ra, tên †ân binh này quen với tướng quân Trấn Huy nha.
Nhưng tới nay mình còn chưa gặp cậu ta.
Lựa chọn tốt nhất bây giờ chính là bảo trì trầm mặc, tránh nhiều lời.
: “Chẳng lẽ Mọi người ở đây đều không giải thích được, tình huống gì đây?
Tướng quân Trấn Huy vừa đưa tên tân binh mắt, có vẻ như tướng này lại đây, mới trong chớ quân Trấn Huy không biết Đại đội trưởng Hà Bát Nam hỏi ra nghỉ vấn trong lòng: “Tướng quân, là ngài vừa đưa cậu ta tới đây đấy”
“Ngài quên Chung Mục Tú bừng tỉnh đại ngộ: “Tôi vốn không quen cậu ta, hơn nữa trời mờ tối, nhất thời không nhận ra”
“Hừ, người này không biết lớn nhỏ, mạo phạm trên dưới, không có chút quy củ nào cả”
u ta.
“Cậu ta không có tư cách nhập ngũ đi lính, bây giờ tôi hối hận rồi”
“Người đâu, bắt cậu ta lại ném ra ngoài cho tôi Diệp Huyền Tân: “Hôm nay người bị ném ra ngoài là ông đó!”
To gan!
Chung Mục Tú nhận ra, người này có thể là người đầu tiên phá hư chuyện tốt của mình, vì thế ông ta có ý nghĩ giết người diệt khẩu.
“Quân đoàn Độc Tự Lang nghe lệnh, diệt trừ cậu ta cho tôi”
“Cậu ta dám vi phạm lệnh của tướng quần, có ý đồ mưu phản, tôi hoài nghỉ cậu ta cũng là kẻ phản bội!”
Đây.
‘Vẻ mặt các chiến sĩ kinh ngạc, không hiểu vì sao hôm nay tướng quân lại có sát ý dày như thết Đại đội trưởng Hà Bát Nam xin tha cho Diệp Huyền Tần: “Tướng quân, mặc dù tân binh Tiểu Diệp có tội, nhưng tội không đáng chết”
“Ngài yên tâm, tôi khẳng định sẽ dạy bảo cậu †a thật tốt, khiến cậu ta khắc sâu tự mình hối lỗi”
Chung Mục Tú cả giận nói: “Làm sao, ngay cả cậu cũng muốn vi phạm lệnh của tướng quân?”
Hà Bát Nam xua tay liên tục, sau đó xoay người, bất đắc dĩ nhìn Diệp Huyền Tân.
“Tân binh Tiểu Diệp nghe lệnh, đây là do cậu tự tìm, khuyên cậu đừng phản kháng..”
Bỗng dưng âm lượng của Diệp Huyền Tần tăng lớn, quát: “Toàn thể quân đoàn Độc Tự Lang nghe lệnh”
“Độc Lang lấy trộm linh thạch, giết hại đồng bào, tội không thể tha!”
“Bắt ông ta lại, giết hết chín họ!”
Mọi người đều dùng ánh mắt khách thường nhìn Diệp Huyền Tần, tên tân binh này điên rồi sao, cậu ta lại ra lệnh cho quân đoàn Độc Tự Lang giết hại sĩ quan thống lĩnh của quân đoàn Độc Tự Lang, Độc Lang?
‘Trăm phần trăm là bị dọa đến điên rồi.
Nhưng, một màn kế tiếp lại khiến trong lòng mọi người dấy lên sóng to gió lớn.
‘Vậy mà tân binh Tiểu Diệp lại xé “da mặt” của mình xuống, Hóa ra dưới da mặt có vẻ hơi cứng nhắc kia, lại có một khuôn mặt khác.
Mọi người càng nhìn càng cảm thấy khuôn mặt này quen thuộc.
Cuối cùng có người trong đám người đột nhiên hô lên: “Thần soái!”
“Đây là thần soái Diệp Huyền Tân đấy!”
Đúng rồi, đây là mặt của thần soái nha!
Tín ngưỡng huyền thoại trong lòng họ, thần soái!
Trời ơi, dù sao cũng không ngờ được, tân binh Tiểu Diệp lại là thần soái.
Vừa rồi họ lại muốn đập nát oai phong của thần soái.. Thật là ngu xuẩn tới cực điểm.
Diệp Huyền Tần lại quát lớn: “Tôi bảo các người đứng lại”
“Ông, còn chưa đủ tư cách đi vào mỏ linh thạch: Hà Bát Nam chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, ‘Tên tân binh Tiểu Diệp này muốn làm bậy à?
Không thấy tâm tình Tướng quân Trấn Huy không tốt hả? Cậu ta làm bậy, nếu không cậu muốn xong đời, chúng ta cũng xúi quẩy theo.
Hà Bát Nam nổi giận nói: “Cậu im miệng đi”
“Không nói lời nào không ai nói cậu câm đâu”
“Tướng quân Trấn Huy làm việc, có chỗ cho cậu khoa chân múa tay à?”
Diệp Huyền Tần lạnh lùng nói: “Tướng quân Trấn Huy? Ông ta không xứng”
Cậu..
Mặt Hà Bát Nam lại biến sắc.
Còn sống không tốt hả?
Cần gì phải tìm chết chứ?
Rốt cuộc Chung Mục Tú cũng tức giận: “Cậu thì tính là cái gì, cũng dám hô to gọi nhỏ trước mặt tôi”
Diệp Huyền Tân nghiền ngẫm cư: ông không biết tôi sao?”
Chung Mục Tú bảo trì trầm mặc, xem ra, tên †ân binh này quen với tướng quân Trấn Huy nha.
Nhưng tới nay mình còn chưa gặp cậu ta.
Lựa chọn tốt nhất bây giờ chính là bảo trì trầm mặc, tránh nhiều lời.
: “Chẳng lẽ Mọi người ở đây đều không giải thích được, tình huống gì đây?
Tướng quân Trấn Huy vừa đưa tên tân binh mắt, có vẻ như tướng này lại đây, mới trong chớ quân Trấn Huy không biết Đại đội trưởng Hà Bát Nam hỏi ra nghỉ vấn trong lòng: “Tướng quân, là ngài vừa đưa cậu ta tới đây đấy”
“Ngài quên Chung Mục Tú bừng tỉnh đại ngộ: “Tôi vốn không quen cậu ta, hơn nữa trời mờ tối, nhất thời không nhận ra”
“Hừ, người này không biết lớn nhỏ, mạo phạm trên dưới, không có chút quy củ nào cả”
u ta.
“Cậu ta không có tư cách nhập ngũ đi lính, bây giờ tôi hối hận rồi”
“Người đâu, bắt cậu ta lại ném ra ngoài cho tôi Diệp Huyền Tân: “Hôm nay người bị ném ra ngoài là ông đó!”
To gan!
Chung Mục Tú nhận ra, người này có thể là người đầu tiên phá hư chuyện tốt của mình, vì thế ông ta có ý nghĩ giết người diệt khẩu.
“Quân đoàn Độc Tự Lang nghe lệnh, diệt trừ cậu ta cho tôi”
“Cậu ta dám vi phạm lệnh của tướng quần, có ý đồ mưu phản, tôi hoài nghỉ cậu ta cũng là kẻ phản bội!”
Đây.
‘Vẻ mặt các chiến sĩ kinh ngạc, không hiểu vì sao hôm nay tướng quân lại có sát ý dày như thết Đại đội trưởng Hà Bát Nam xin tha cho Diệp Huyền Tần: “Tướng quân, mặc dù tân binh Tiểu Diệp có tội, nhưng tội không đáng chết”
“Ngài yên tâm, tôi khẳng định sẽ dạy bảo cậu †a thật tốt, khiến cậu ta khắc sâu tự mình hối lỗi”
Chung Mục Tú cả giận nói: “Làm sao, ngay cả cậu cũng muốn vi phạm lệnh của tướng quân?”
Hà Bát Nam xua tay liên tục, sau đó xoay người, bất đắc dĩ nhìn Diệp Huyền Tân.
“Tân binh Tiểu Diệp nghe lệnh, đây là do cậu tự tìm, khuyên cậu đừng phản kháng..”
Bỗng dưng âm lượng của Diệp Huyền Tần tăng lớn, quát: “Toàn thể quân đoàn Độc Tự Lang nghe lệnh”
“Độc Lang lấy trộm linh thạch, giết hại đồng bào, tội không thể tha!”
“Bắt ông ta lại, giết hết chín họ!”
Mọi người đều dùng ánh mắt khách thường nhìn Diệp Huyền Tần, tên tân binh này điên rồi sao, cậu ta lại ra lệnh cho quân đoàn Độc Tự Lang giết hại sĩ quan thống lĩnh của quân đoàn Độc Tự Lang, Độc Lang?
‘Trăm phần trăm là bị dọa đến điên rồi.
Nhưng, một màn kế tiếp lại khiến trong lòng mọi người dấy lên sóng to gió lớn.
‘Vậy mà tân binh Tiểu Diệp lại xé “da mặt” của mình xuống, Hóa ra dưới da mặt có vẻ hơi cứng nhắc kia, lại có một khuôn mặt khác.
Mọi người càng nhìn càng cảm thấy khuôn mặt này quen thuộc.
Cuối cùng có người trong đám người đột nhiên hô lên: “Thần soái!”
“Đây là thần soái Diệp Huyền Tân đấy!”
Đúng rồi, đây là mặt của thần soái nha!
Tín ngưỡng huyền thoại trong lòng họ, thần soái!
Trời ơi, dù sao cũng không ngờ được, tân binh Tiểu Diệp lại là thần soái.
Vừa rồi họ lại muốn đập nát oai phong của thần soái.. Thật là ngu xuẩn tới cực điểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.