Chương 1284: Rốt cuộc ai là cường giả vương cảnh?
skyhero
12/05/2021
Còn chúng tôi nữa.
Nhóm phù dâu cũng bày tỏ ý kiến ngay lập tức. Được!
Diệp Huyền Tẫn mỉm cười: "Con cháu của đội lính đánh thuế Bảo Biển của tôi đúng là toàn phụ nữ." "Tham Lang, sau này cậu sẽ dẫn dắt bọn họ." "Tôi muốn họ trở thành những nữ tưởng đầu tiên của Đại На."
Tham Lang: "Tướng quân thủ đô Tham Lang nhận lệnh!" Diệp Huyền Tân dân Tham Lang và ông Sở đi.
Sau khi xuống núi, ông Sở liếc nhìn thôn Lý Gia ở phía xa, trong lòng không khỏi xúc động. "Haiz, không ngờ ông già này lúc còn sống có thể nhìn thấy một ngày huy hoàng như vậy ở thôn Lý Gia." Diệp Huyền Tân: "Mọi thứ vẫn chưa thể coi là hoàn hảo." "Đợi đến khi tìm ra thủ phạm đã giết chết đội lính đánh thuê Bảo Biển rồi trả thù cho những người anh em mới hoàn hảo."
Ông Sở: "Vậy thì phải làm phiền thần soái rồi!"
Phủ thân vương.
Thân vương Hoà Thanh Thiên lúc này đang ngồi thiền chữa bệnh.
Nhưng vết thương trên cơ thể ông ta so với vết thương trong tim.
Thì không là gì cả.
Lần này ông ta không chỉ đánh mất mỏ linh thạch.
Năm cường giả chiến thần mà ông ta vất vả bồi dưỡng nên cũng đã ngã xuống lăng mộ để vương. Thậm chí, ông ta còn bị thương bởi uy lực của đối thủ.
Có thể nói là mất cả chì lẫn chài
Hoà Thanh Thiên này chưa từng chịu mất mát lớn như vậy kể từ khi sinh ra.
Nhưng
Ông ta không dám báo thù, thậm chí không dám lên tiếng Người bảo vệ mỏ linh thạch là cường giả vương cảnh đó. Hoà Thanh Thiên không thể đấu lại. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Nếu đã không đủ khả năng để khiêu khích, vậy chỉ có thể lôi kéo đối phương, lấy đi một vài viên linh thạch.
Nhưng đáng tiếc là.
Đối phương đeo mạng che mặt từ đầu đến cuối. Ông ta không biết danh tính của người bên kia.
Thần soái?
Không thể nào, nền tảng của thân soái đã hoàn toàn cạn kiệt, cho dù có lấy được mỏ linh thạch cũng không thể khôi phục sức mạnh.
Chứ đừng nói đạt đến vương cảnh.
Vậy.
Chỉ có một người trên thế giới có khả năng này nhất. Chiến thần Côn Luân của nhà họ Thiên Đại Hạt Sức mạnh của chiến thần Côn Luân chỉ đứng sau thần soái.
Sau khi thần soái bị loại bỏ, anh ta là cường giả mạnh nhất ở Đại Hạ.
Hơn nữa, trong thời gian này, chiến thần Côn Luân đã biến mất một cách bí ẩn.
Chiến thần Côn Luân, một trăm phần trăm chính là cường giả vương cảnh rồi.
Phát hiện này khiến Hoà Thanh Thiên ngây ngẩn cả người.
Nhưng làm cách nào để đến gần chiến thần Côn Luân và xin linh thạch đây.
Nghĩ đi nghĩ lại,
Ông ta nhanh chóng nghĩ ra.
Con trai Hòa Mạnh Trường của ông ta và con trai thứ hai Thiên Hành Quân của Chiến thần Côn Luân cùng học tại trường quân sự thủ đô.
Hai người là bạn cùng lớp, chắc cũng dễ xây dựng tình cảm hơn.
Hoà Thanh Thiên gọi con trai Hòa Mạnh Trường đến.
Hòa Mạnh Trường là con trai út, được Hoà Thanh Thiên cưng chiều nhất. Anh ta được thừa hưởng gen tốt của bố mình nên đã dũng cảm và giỏi chiến đấu ngay từ khi còn là một đứa trẻ. Sau khi gia nhập quân đội, anh ta đã lên đến cấp tướng trong vòng chưa đầy 5 năm. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Với nỗ lực của chính mình, tạo ra lực lượng đặc nhiệm hàng đầu của Đại Hạ, chính là lực lượng tường lửa đặc nhiệm. Trong cuộc thi quân sự hàng năm, lực lượng tường lửa đặc nhiệm luôn xếp ở ba vị trí cao nhất.
Hoa Thanh Thiên rất có hy vọng đối với Hòa Mạnh Trường
Sau khi Hoà Thanh Thiên nói với Hòa Mạnh Trường về chi tiết và nội dung của vấn đề, Hòa Mạnh Trường thở dài. "Trước đây, chiến thần Côn Luân vẫn luôn bị thần soái kìm hãm." "Gần đây, thần soái còn phế bỏ người thừa kế thứ nhất và thứ hai của nhà họ Thiên." "Còn tưởng rằng nhà họ Thiên sẽ hoàn toàn bất lực, từ từ rối loạn." "Nhưng không ngờ nhà họ Thiên đã thành công trở mình." "Chiến thần Côn Luân trở thành cường giả vương cảnh, còn thần soái lại trở thành kẻ vô dụng. Tương lai Đại Hạ không phải là sẽ trở thành thế giới của chiến thần Côn Luân sao!"
Hoà Thanh Thiên nói: "Bố muốn con tạo ra mối quan hệ tốt với Thiên Hành Quân, sau đó xin một ít linh thạch. Có khó không?"
Hòa Mạnh Trường nói: "Bố cứ yên tâm." "Lúc trước ở trường quân sự thủ đô, con đã từng giúp Thiên Hành Quân." "Mặc dù đã nhiều năm như vậy con không liên lạc với cậu ấy, nhưng việc cậu ấy nợ con là sự thật không thể chối cãi. "Con tin là cậu ấy vẫn cảm thấy biết ơn con."
Nhóm phù dâu cũng bày tỏ ý kiến ngay lập tức. Được!
Diệp Huyền Tẫn mỉm cười: "Con cháu của đội lính đánh thuế Bảo Biển của tôi đúng là toàn phụ nữ." "Tham Lang, sau này cậu sẽ dẫn dắt bọn họ." "Tôi muốn họ trở thành những nữ tưởng đầu tiên của Đại На."
Tham Lang: "Tướng quân thủ đô Tham Lang nhận lệnh!" Diệp Huyền Tân dân Tham Lang và ông Sở đi.
Sau khi xuống núi, ông Sở liếc nhìn thôn Lý Gia ở phía xa, trong lòng không khỏi xúc động. "Haiz, không ngờ ông già này lúc còn sống có thể nhìn thấy một ngày huy hoàng như vậy ở thôn Lý Gia." Diệp Huyền Tân: "Mọi thứ vẫn chưa thể coi là hoàn hảo." "Đợi đến khi tìm ra thủ phạm đã giết chết đội lính đánh thuê Bảo Biển rồi trả thù cho những người anh em mới hoàn hảo."
Ông Sở: "Vậy thì phải làm phiền thần soái rồi!"
Phủ thân vương.
Thân vương Hoà Thanh Thiên lúc này đang ngồi thiền chữa bệnh.
Nhưng vết thương trên cơ thể ông ta so với vết thương trong tim.
Thì không là gì cả.
Lần này ông ta không chỉ đánh mất mỏ linh thạch.
Năm cường giả chiến thần mà ông ta vất vả bồi dưỡng nên cũng đã ngã xuống lăng mộ để vương. Thậm chí, ông ta còn bị thương bởi uy lực của đối thủ.
Có thể nói là mất cả chì lẫn chài
Hoà Thanh Thiên này chưa từng chịu mất mát lớn như vậy kể từ khi sinh ra.
Nhưng
Ông ta không dám báo thù, thậm chí không dám lên tiếng Người bảo vệ mỏ linh thạch là cường giả vương cảnh đó. Hoà Thanh Thiên không thể đấu lại. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Nếu đã không đủ khả năng để khiêu khích, vậy chỉ có thể lôi kéo đối phương, lấy đi một vài viên linh thạch.
Nhưng đáng tiếc là.
Đối phương đeo mạng che mặt từ đầu đến cuối. Ông ta không biết danh tính của người bên kia.
Thần soái?
Không thể nào, nền tảng của thân soái đã hoàn toàn cạn kiệt, cho dù có lấy được mỏ linh thạch cũng không thể khôi phục sức mạnh.
Chứ đừng nói đạt đến vương cảnh.
Vậy.
Chỉ có một người trên thế giới có khả năng này nhất. Chiến thần Côn Luân của nhà họ Thiên Đại Hạt Sức mạnh của chiến thần Côn Luân chỉ đứng sau thần soái.
Sau khi thần soái bị loại bỏ, anh ta là cường giả mạnh nhất ở Đại Hạ.
Hơn nữa, trong thời gian này, chiến thần Côn Luân đã biến mất một cách bí ẩn.
Chiến thần Côn Luân, một trăm phần trăm chính là cường giả vương cảnh rồi.
Phát hiện này khiến Hoà Thanh Thiên ngây ngẩn cả người.
Nhưng làm cách nào để đến gần chiến thần Côn Luân và xin linh thạch đây.
Nghĩ đi nghĩ lại,
Ông ta nhanh chóng nghĩ ra.
Con trai Hòa Mạnh Trường của ông ta và con trai thứ hai Thiên Hành Quân của Chiến thần Côn Luân cùng học tại trường quân sự thủ đô.
Hai người là bạn cùng lớp, chắc cũng dễ xây dựng tình cảm hơn.
Hoà Thanh Thiên gọi con trai Hòa Mạnh Trường đến.
Hòa Mạnh Trường là con trai út, được Hoà Thanh Thiên cưng chiều nhất. Anh ta được thừa hưởng gen tốt của bố mình nên đã dũng cảm và giỏi chiến đấu ngay từ khi còn là một đứa trẻ. Sau khi gia nhập quân đội, anh ta đã lên đến cấp tướng trong vòng chưa đầy 5 năm. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Với nỗ lực của chính mình, tạo ra lực lượng đặc nhiệm hàng đầu của Đại Hạ, chính là lực lượng tường lửa đặc nhiệm. Trong cuộc thi quân sự hàng năm, lực lượng tường lửa đặc nhiệm luôn xếp ở ba vị trí cao nhất.
Hoa Thanh Thiên rất có hy vọng đối với Hòa Mạnh Trường
Sau khi Hoà Thanh Thiên nói với Hòa Mạnh Trường về chi tiết và nội dung của vấn đề, Hòa Mạnh Trường thở dài. "Trước đây, chiến thần Côn Luân vẫn luôn bị thần soái kìm hãm." "Gần đây, thần soái còn phế bỏ người thừa kế thứ nhất và thứ hai của nhà họ Thiên." "Còn tưởng rằng nhà họ Thiên sẽ hoàn toàn bất lực, từ từ rối loạn." "Nhưng không ngờ nhà họ Thiên đã thành công trở mình." "Chiến thần Côn Luân trở thành cường giả vương cảnh, còn thần soái lại trở thành kẻ vô dụng. Tương lai Đại Hạ không phải là sẽ trở thành thế giới của chiến thần Côn Luân sao!"
Hoà Thanh Thiên nói: "Bố muốn con tạo ra mối quan hệ tốt với Thiên Hành Quân, sau đó xin một ít linh thạch. Có khó không?"
Hòa Mạnh Trường nói: "Bố cứ yên tâm." "Lúc trước ở trường quân sự thủ đô, con đã từng giúp Thiên Hành Quân." "Mặc dù đã nhiều năm như vậy con không liên lạc với cậu ấy, nhưng việc cậu ấy nợ con là sự thật không thể chối cãi. "Con tin là cậu ấy vẫn cảm thấy biết ơn con."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.