Chương 1216: Sóng gió ở cục dân chính
skyhero
29/05/2021
Phụt!
Người đàn ông chen ngang đó vui vẻ nói: “Ha ha, bây giờ pháp luật đều nghiêm khắc như vậy à. Chen hàng thôi mà cũng bị bắn chết.”
“Anh nghĩ mình là cái thá gì mà dám uy hiếp tôi?”
Diệp Huyền Tần vừa định lôi súng ra để dọa người đàn ông chen ngang kia sợ.
Nhưng Từ Lam Khiết đột nhiên kéo cánh tay của Diệp Huyền Tần: “Huyền Tần à, bỏ đi anh.”
“Chúng ta không vội mà.”
Người đàn ông chen ngang đó nhìn Từ Lam Khiết với ánh mắt ngạc nhiên: “Ủa? Từ Lam Khiết, sao cô lại ở đây?”
Từ Lam Khiết nói: “Đăng ký kết hôn.”
Người đàn ông chen ngang đó liếc mắt nhìn Diệp Huyền Tần, cười khiêu khích nói: “Ha ha, chẳng phải cô nói cả đời này không kết hôn sao? Sao bây giờ lại như vậy?”
“Không chịu nổi cô đơn cho nên bắt đầu tìm đàn ông rồi sao?”
Trước kia người đàn ông chen hàng đó cũng theo đuổi Từ Lam Khiết.
Nhưng anh ta lại bị Từ Lam Khiết từ chối, với lý do là cả đời này cô sẽ không kết hôn.
Bây giờ nhìn thấy Từ Lam Khiết sắp kết hôn với người đàn ông khác, đương nhiên trong lòng anh ta không hề thoải mái gì.
Từ Lam Khiết tức giận đến đỏ bừng cả mặt cả tau: “Anh ấy chính là chồng trước của tôi.”
“Hai người chúng tôi tái hôn.”
Người đàn ông chen hàng đó nở nụ cười chế giễu: “Từ Lam Khiết, trước kia mắt của cô có vấn đề sao?”
“Tại sao cô lại tìm một kẻ dưa méo táo đứt như vậy?”
Nếu như không phải sợ khiến Lam Khiết hoảng sợ, Thì lúc này Diệp Huyền Tần đã đánh lên đầu của anh ta rồi.
Diệp Huyền Tần hỏi: “Lam Khiết, hai người quen nhau sao?”
Từ Lam Khiết gật đầu: “Vâng, anh ấy chính là người thừa kế của tập đoàn Diệp Linh, Thôi Đại Chí.”
Qua lời kể của Từ Lam Khiết, Diệp Huyền Tần mới biết.
Năm đó sau khi Thiên Hành Quân cướp tập đoàn Diệp Linh, hắn ta đã giao cho Thôi Đại Chí xử lý.
Nhưng Thôi Đại Chí cũng không hiểu về tình hình của tập đoàn Diệp Linh, công việc bị nghẹt nên mới nửa năm mà đã lỗ hàng chục tỉ.
Cuối cùng không còn cách nào khác, Thôi Đại Chí đã hoàn toàn ép giết buộc Từ Lam Khiết, ép Từ Lam Khiết quay trở lại tập đoàn Diệp Linh làm việc, hơn nữa chỉ trả cho cô tiền lương căn bản là mười bảy triệu rưỡi.
Diệp Huyền Tần hít một hơi thật sâu. Cả nhà Từ Lam Khiết sống cuộc sống nghèo khó như vậy, Thôi Đại Chí chính là người có trách nhiệm nhất.
Trước kia Diệp Huyền Tần còn nghĩ, sau khi tái hôn xong anh sẽ đi giành lại tập đoàn Diệp Linh.
Bây giờ người phụ trách đã đến tận cửa, cớ sao anh lại không làm?
Diệp Huyền Tần lạnh lùng nói: “Anh đến thật đúng lúc.”
“Lập tức trả lại tập đoàn Diệp Linh cho Lam Khiết và bồi thường tất cả gia sản của anh cho cô ấy, coi như là phí tổn thất tinh thần. Tôi sẽ tha cho anh một mạng, như thế nào?”
Thôi Đại Chí ngẩn ra một lúc, sau đó bật cười ha hả.
“Ha ha, tôi không nghe nhầm đấy chứ?”
“Anh bảo tôi giao lại tập đoàn Diệp Linh và toàn bộ gia sản của tôi cho cô ta, coi như là phí tổn thất tinh thần sao?”
“Người anh em, anh bị bệnh thần kinh hoang tưởng rồi sao? Nói linh tinh vớ vẩn cái gì vậy?”
Những người xếp hàng chờ đợi cũng bị bốn từ “tập đoàn Diệp Linh” mà thu hút sự chú ý.
Tập đoàn Diệp Linh chính là nhân tài mới xuất hiện và rất nổi tiếng trong giới thương mại ở thủ đô.
Chỉ trong một năm mà tập đoàn Diệp Linh đi từ một tập đoàn vô danh trở thành một trong năm công ty lớn mạnh của giới thương mại ở thủ đô.
Thật không ngờ họ lại có thể nhìn thấy người quản lý tập đoàn Diệp Linh ở nơi này.
Vinh dự vô cùng.
Diệp Huyền Tần hờ hững nói: “Anh có thể không tin, nhưng anh(#) nhất định sẽ phải gánh vác hậu quả của mình.”
Thôi Đại Chí nói: “Ha ha, tôi lại muốn xem thử xem mình có thể gánh vác hậu quả gì.”
Diệp Huyền Tần nói: “Thứ nhất, anh sẽ trở thành người không có giấy tờ hộ khẩu, từ nay về sau thân phận của anh sẽ không được người Đại Hạ thừa nhận.”
“Thứ hai anh sẽ khuynh gia bại sản, trôi dạt đầu đường xó chợ và sẽ sinh sống nhờ việc ăn xin.”
Nói rồi Diệp Huyền Tần lôi điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Tham Lang và dặn dò anh ta làm chuyện này.
Thôi Đại Chí: “Ha ha, tôi đã từng nhìn thấy rất nhiều dáng vẻ khoác lác, nhưng thật sự chưa từng nhìn thấy ai khoác lác nhiều(®9 như anh.”
“Coi như tôi đã sợ anh rồi, được chưa?”
“Tôi đợi anh khiến tôi trở thành người không có giấy tờ hộ khẩu, lưu lạc đầu đường xó chợ.”
“Người tiếp theo.” Nhân viên đăng ký lên tiếng nói.
Thôi Đại Chí và người bạn gái của anh ta vội vàng đi lên phía trước, đưa giấy chứng nhận ra.
Người đàn ông chen ngang đó vui vẻ nói: “Ha ha, bây giờ pháp luật đều nghiêm khắc như vậy à. Chen hàng thôi mà cũng bị bắn chết.”
“Anh nghĩ mình là cái thá gì mà dám uy hiếp tôi?”
Diệp Huyền Tần vừa định lôi súng ra để dọa người đàn ông chen ngang kia sợ.
Nhưng Từ Lam Khiết đột nhiên kéo cánh tay của Diệp Huyền Tần: “Huyền Tần à, bỏ đi anh.”
“Chúng ta không vội mà.”
Người đàn ông chen ngang đó nhìn Từ Lam Khiết với ánh mắt ngạc nhiên: “Ủa? Từ Lam Khiết, sao cô lại ở đây?”
Từ Lam Khiết nói: “Đăng ký kết hôn.”
Người đàn ông chen ngang đó liếc mắt nhìn Diệp Huyền Tần, cười khiêu khích nói: “Ha ha, chẳng phải cô nói cả đời này không kết hôn sao? Sao bây giờ lại như vậy?”
“Không chịu nổi cô đơn cho nên bắt đầu tìm đàn ông rồi sao?”
Trước kia người đàn ông chen hàng đó cũng theo đuổi Từ Lam Khiết.
Nhưng anh ta lại bị Từ Lam Khiết từ chối, với lý do là cả đời này cô sẽ không kết hôn.
Bây giờ nhìn thấy Từ Lam Khiết sắp kết hôn với người đàn ông khác, đương nhiên trong lòng anh ta không hề thoải mái gì.
Từ Lam Khiết tức giận đến đỏ bừng cả mặt cả tau: “Anh ấy chính là chồng trước của tôi.”
“Hai người chúng tôi tái hôn.”
Người đàn ông chen hàng đó nở nụ cười chế giễu: “Từ Lam Khiết, trước kia mắt của cô có vấn đề sao?”
“Tại sao cô lại tìm một kẻ dưa méo táo đứt như vậy?”
Nếu như không phải sợ khiến Lam Khiết hoảng sợ, Thì lúc này Diệp Huyền Tần đã đánh lên đầu của anh ta rồi.
Diệp Huyền Tần hỏi: “Lam Khiết, hai người quen nhau sao?”
Từ Lam Khiết gật đầu: “Vâng, anh ấy chính là người thừa kế của tập đoàn Diệp Linh, Thôi Đại Chí.”
Qua lời kể của Từ Lam Khiết, Diệp Huyền Tần mới biết.
Năm đó sau khi Thiên Hành Quân cướp tập đoàn Diệp Linh, hắn ta đã giao cho Thôi Đại Chí xử lý.
Nhưng Thôi Đại Chí cũng không hiểu về tình hình của tập đoàn Diệp Linh, công việc bị nghẹt nên mới nửa năm mà đã lỗ hàng chục tỉ.
Cuối cùng không còn cách nào khác, Thôi Đại Chí đã hoàn toàn ép giết buộc Từ Lam Khiết, ép Từ Lam Khiết quay trở lại tập đoàn Diệp Linh làm việc, hơn nữa chỉ trả cho cô tiền lương căn bản là mười bảy triệu rưỡi.
Diệp Huyền Tần hít một hơi thật sâu. Cả nhà Từ Lam Khiết sống cuộc sống nghèo khó như vậy, Thôi Đại Chí chính là người có trách nhiệm nhất.
Trước kia Diệp Huyền Tần còn nghĩ, sau khi tái hôn xong anh sẽ đi giành lại tập đoàn Diệp Linh.
Bây giờ người phụ trách đã đến tận cửa, cớ sao anh lại không làm?
Diệp Huyền Tần lạnh lùng nói: “Anh đến thật đúng lúc.”
“Lập tức trả lại tập đoàn Diệp Linh cho Lam Khiết và bồi thường tất cả gia sản của anh cho cô ấy, coi như là phí tổn thất tinh thần. Tôi sẽ tha cho anh một mạng, như thế nào?”
Thôi Đại Chí ngẩn ra một lúc, sau đó bật cười ha hả.
“Ha ha, tôi không nghe nhầm đấy chứ?”
“Anh bảo tôi giao lại tập đoàn Diệp Linh và toàn bộ gia sản của tôi cho cô ta, coi như là phí tổn thất tinh thần sao?”
“Người anh em, anh bị bệnh thần kinh hoang tưởng rồi sao? Nói linh tinh vớ vẩn cái gì vậy?”
Những người xếp hàng chờ đợi cũng bị bốn từ “tập đoàn Diệp Linh” mà thu hút sự chú ý.
Tập đoàn Diệp Linh chính là nhân tài mới xuất hiện và rất nổi tiếng trong giới thương mại ở thủ đô.
Chỉ trong một năm mà tập đoàn Diệp Linh đi từ một tập đoàn vô danh trở thành một trong năm công ty lớn mạnh của giới thương mại ở thủ đô.
Thật không ngờ họ lại có thể nhìn thấy người quản lý tập đoàn Diệp Linh ở nơi này.
Vinh dự vô cùng.
Diệp Huyền Tần hờ hững nói: “Anh có thể không tin, nhưng anh(#) nhất định sẽ phải gánh vác hậu quả của mình.”
Thôi Đại Chí nói: “Ha ha, tôi lại muốn xem thử xem mình có thể gánh vác hậu quả gì.”
Diệp Huyền Tần nói: “Thứ nhất, anh sẽ trở thành người không có giấy tờ hộ khẩu, từ nay về sau thân phận của anh sẽ không được người Đại Hạ thừa nhận.”
“Thứ hai anh sẽ khuynh gia bại sản, trôi dạt đầu đường xó chợ và sẽ sinh sống nhờ việc ăn xin.”
Nói rồi Diệp Huyền Tần lôi điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Tham Lang và dặn dò anh ta làm chuyện này.
Thôi Đại Chí: “Ha ha, tôi đã từng nhìn thấy rất nhiều dáng vẻ khoác lác, nhưng thật sự chưa từng nhìn thấy ai khoác lác nhiều(®9 như anh.”
“Coi như tôi đã sợ anh rồi, được chưa?”
“Tôi đợi anh khiến tôi trở thành người không có giấy tờ hộ khẩu, lưu lạc đầu đường xó chợ.”
“Người tiếp theo.” Nhân viên đăng ký lên tiếng nói.
Thôi Đại Chí và người bạn gái của anh ta vội vàng đi lên phía trước, đưa giấy chứng nhận ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.