Chương 2090: Thánh nữ đau lòng
skyhero
25/06/2021
Sau khi suy nghĩ lung tung cô ta quay đầu lại với hy vọng Diệp Huyền Tần vẫn đang đứng đó, nhìn theo cô ta.
Tuy nhiên, thế giới này thật tàn nhẫn, anh Diệp đã khuất bóng rồi. Trái tim của Tuyết Mai càng đau hơn.
Cô ta thì thầm: “Anh Diệp, tôi sẽ là thánh nữ của Bạch Miêu suốt đời.”
Trong suốt cuộc đời mình thì thánh nữ Bạch Miêu không thể kết hôn mà chỉ có thể cùng lão tổ của mình sống nương tựa vào nhau mà thôi.
Ngày hôm sau, ngay khi trời vừa hửng sáng thì Diệp Huyền Tần đã đánh thức Độc Lang và những người khác. Độc Lang buồn ngủ không muốn dậy: “Anh, để em ngủ thêm một chút đi. Hôm qua đánh nhau với Thiên Ma Vương nên hiện tại em đã kiệt sức rồi.”
Diệp Huyền Tần nói: “Đừng ngủ nữa, chúng ta hiện tại phải rời trại rồi.”
“Cái gì?” Độc Lang nửa ngồi nói: “Anh, sao bây giờ lại đi, đợi đến bình minh rồi mới đi không được à. Tộc trưởng Miêu Chấn Phong nói sau rạng đông sẽ tổ chức một buổi lễ chia tay hoành tráng, em ở Miêu trại chưa uống đủ rượu đâu.”
Diệp Huyền Tần: “Thôi, cậu cứ ở chỗ này đi. Sát Lang, chiến thần Côn Luân hãy đánh thức những người khác rồi đi thôi.”
Độc Lang bất lực và miễn cưỡng đứng dậy mặc quần áo.
Diệp Huyền Tần đến đánh thức Tổng Đại Hành và Phương Đức Duệ một lần nữa, sau đó họ rời khỏi Miêu trại một cách lặng lẽ.
Lý do tại sao anh phải bí mật rời đi là vì anh không muốn Tuyết Mai nhìn thấy chuyện này.
Trong trường hợp đó thì Tuyết Mai chắc chắn sẽ không muốn từ bỏ.
Diệp Huyền Tần không muốn trải qua một cảnh tượng như vậy.
Nhưng mà trên thực tế thì Diệp Huyền Tần đã tính toán sai, Tuyết Mai đã đứng ở bên cửa sổ phòng của mình nhìn anh rời đi cho đến khi anh hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.
Ngay khi bóng dáng của Diệp Huyền Tần biến mất thì hai hàng nước mắt rơi ra từ khóe mắt Tuyết Mai.
Cô ta hận chính mình, hận chính mình không biết tranh thủ…
“Kẽo kẹt!”
Cửa phòng cô ta bị đẩy ra.
Tuyết Mai vội lau nước mắt trên khỏe mắt và quay lại.
Đó là Kiều Diễm.
Trong toàn bộ trại này thì không có ai có thể vào mà không gõ cửa, ngoại trừ Kiều Diễm.
Mặc dù Tuyết Mai đã lau nước mắt nhưng cô ta vẫn bị Kiều Diễm bắt gặp.
Tuyết Mai điều chỉnh tâm trạng của mình và nói: “Kiều Diễm, tại sao cô lại đến đây?” Kiều Diễm cảm thấy có chút mất mác: “Vốn dĩ tôi muốn nói với cô rằng anh Diệp và bọn người kia đã rời đi, nhưng bây giờ xem ra tôi không cần phải nói ra nữa.”
Tuyết Mai gật đầu: “Thôi, đi thì đi thôi. Từ nay về sau, Miêu trại sẽ do tộc trưởng và chúng ta bảo vệ.”
Kiều Diễm nhiều lần muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn thu hết can đảm nói: “Tuyết Mai, cô nói thật đi, cô thực sự cam tâm sao?”
Tuyết Mai giả vờ không hiểu: “Cô đang nói cái gì vậy, cái gì mà cam tâm với không cam tâm chứ?”
Kiều Diễm nói: “Tuyết Mai, cô đừng cổ cậy mạnh nữa, cô là thánh nữa không sai, nhưng trái tim của cô là bằng xương bằng thịt và cô cũng có tình cảm.”
“Tôi có thể thấy được cô đối với anh Diệp có tình cảm thật, bây giờ anh Diệp rời đi rồi, cô cứ dễ dàng buông tay như vậy sao?”
Tuyết Mai cười buồn: “Nếu không thì còn có thể làm gì?”
Kiều Diễm: “Hạnh phúc có được là dựa vào chính đôi tay của mình. Cô cứ để nó trôi đi như vậy thì cả đời này cô sẽ không thể nắm bắt được hạnh phúc của chính mình”
Tuyết Mai nhìn Kiều Diễm: “Như vậy, Kiều Diễm, ý của cô là…”
Kiều Diễm: “Đi, tôi dẫn cô đi tìm anh ấy.”
Tuyết Mai chỉ đơn giản từ chối: “Không phải, tôi là thánh nữ của Bạch Miêu, Miêu trại vẫn cần tôi canh giữ, tôi không thể rời đi nơi này.
Kiều Diễm nói: “Chúng ta không có rời đi Miêu trại, chúng ta chỉ là đi ra ngoài mua một đợt vật tư, nhân tiện tìm Diệp Huyền Tần bày tỏ tâm ý của mình. Lần này chúng ta rời Miêu trại để làm việc cho Miêu trại”
Tuyết Mai trầm ngâm gật đầu: “Ừm, nói như vậy cũng đúng. Việc này không nên chậm trễ nữa, chúng ta hãy đi đi.”
Tuyết Mai biết rằng nói đi ra ngoài mua vật tư là đang tự lừa mình dối người, nhưng mà cô ta vẫn sẵn sàng lừa dối chính mình.
Lỡ như có… một phép màu xảy ra thì sao? Mặc dù khả năng này là nhỏ, rất rất nhỏ.
Diệp Huyền Tần và nhóm của anh rời Miêu trại và nhanh chóng đến thôn gia súc.
Thôn gia súc vẫn bẩn thỉu và hôi hám như ngày nào.
Tuy nhiên, thế giới này thật tàn nhẫn, anh Diệp đã khuất bóng rồi. Trái tim của Tuyết Mai càng đau hơn.
Cô ta thì thầm: “Anh Diệp, tôi sẽ là thánh nữ của Bạch Miêu suốt đời.”
Trong suốt cuộc đời mình thì thánh nữ Bạch Miêu không thể kết hôn mà chỉ có thể cùng lão tổ của mình sống nương tựa vào nhau mà thôi.
Ngày hôm sau, ngay khi trời vừa hửng sáng thì Diệp Huyền Tần đã đánh thức Độc Lang và những người khác. Độc Lang buồn ngủ không muốn dậy: “Anh, để em ngủ thêm một chút đi. Hôm qua đánh nhau với Thiên Ma Vương nên hiện tại em đã kiệt sức rồi.”
Diệp Huyền Tần nói: “Đừng ngủ nữa, chúng ta hiện tại phải rời trại rồi.”
“Cái gì?” Độc Lang nửa ngồi nói: “Anh, sao bây giờ lại đi, đợi đến bình minh rồi mới đi không được à. Tộc trưởng Miêu Chấn Phong nói sau rạng đông sẽ tổ chức một buổi lễ chia tay hoành tráng, em ở Miêu trại chưa uống đủ rượu đâu.”
Diệp Huyền Tần: “Thôi, cậu cứ ở chỗ này đi. Sát Lang, chiến thần Côn Luân hãy đánh thức những người khác rồi đi thôi.”
Độc Lang bất lực và miễn cưỡng đứng dậy mặc quần áo.
Diệp Huyền Tần đến đánh thức Tổng Đại Hành và Phương Đức Duệ một lần nữa, sau đó họ rời khỏi Miêu trại một cách lặng lẽ.
Lý do tại sao anh phải bí mật rời đi là vì anh không muốn Tuyết Mai nhìn thấy chuyện này.
Trong trường hợp đó thì Tuyết Mai chắc chắn sẽ không muốn từ bỏ.
Diệp Huyền Tần không muốn trải qua một cảnh tượng như vậy.
Nhưng mà trên thực tế thì Diệp Huyền Tần đã tính toán sai, Tuyết Mai đã đứng ở bên cửa sổ phòng của mình nhìn anh rời đi cho đến khi anh hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.
Ngay khi bóng dáng của Diệp Huyền Tần biến mất thì hai hàng nước mắt rơi ra từ khóe mắt Tuyết Mai.
Cô ta hận chính mình, hận chính mình không biết tranh thủ…
“Kẽo kẹt!”
Cửa phòng cô ta bị đẩy ra.
Tuyết Mai vội lau nước mắt trên khỏe mắt và quay lại.
Đó là Kiều Diễm.
Trong toàn bộ trại này thì không có ai có thể vào mà không gõ cửa, ngoại trừ Kiều Diễm.
Mặc dù Tuyết Mai đã lau nước mắt nhưng cô ta vẫn bị Kiều Diễm bắt gặp.
Tuyết Mai điều chỉnh tâm trạng của mình và nói: “Kiều Diễm, tại sao cô lại đến đây?” Kiều Diễm cảm thấy có chút mất mác: “Vốn dĩ tôi muốn nói với cô rằng anh Diệp và bọn người kia đã rời đi, nhưng bây giờ xem ra tôi không cần phải nói ra nữa.”
Tuyết Mai gật đầu: “Thôi, đi thì đi thôi. Từ nay về sau, Miêu trại sẽ do tộc trưởng và chúng ta bảo vệ.”
Kiều Diễm nhiều lần muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn thu hết can đảm nói: “Tuyết Mai, cô nói thật đi, cô thực sự cam tâm sao?”
Tuyết Mai giả vờ không hiểu: “Cô đang nói cái gì vậy, cái gì mà cam tâm với không cam tâm chứ?”
Kiều Diễm nói: “Tuyết Mai, cô đừng cổ cậy mạnh nữa, cô là thánh nữa không sai, nhưng trái tim của cô là bằng xương bằng thịt và cô cũng có tình cảm.”
“Tôi có thể thấy được cô đối với anh Diệp có tình cảm thật, bây giờ anh Diệp rời đi rồi, cô cứ dễ dàng buông tay như vậy sao?”
Tuyết Mai cười buồn: “Nếu không thì còn có thể làm gì?”
Kiều Diễm: “Hạnh phúc có được là dựa vào chính đôi tay của mình. Cô cứ để nó trôi đi như vậy thì cả đời này cô sẽ không thể nắm bắt được hạnh phúc của chính mình”
Tuyết Mai nhìn Kiều Diễm: “Như vậy, Kiều Diễm, ý của cô là…”
Kiều Diễm: “Đi, tôi dẫn cô đi tìm anh ấy.”
Tuyết Mai chỉ đơn giản từ chối: “Không phải, tôi là thánh nữ của Bạch Miêu, Miêu trại vẫn cần tôi canh giữ, tôi không thể rời đi nơi này.
Kiều Diễm nói: “Chúng ta không có rời đi Miêu trại, chúng ta chỉ là đi ra ngoài mua một đợt vật tư, nhân tiện tìm Diệp Huyền Tần bày tỏ tâm ý của mình. Lần này chúng ta rời Miêu trại để làm việc cho Miêu trại”
Tuyết Mai trầm ngâm gật đầu: “Ừm, nói như vậy cũng đúng. Việc này không nên chậm trễ nữa, chúng ta hãy đi đi.”
Tuyết Mai biết rằng nói đi ra ngoài mua vật tư là đang tự lừa mình dối người, nhưng mà cô ta vẫn sẵn sàng lừa dối chính mình.
Lỡ như có… một phép màu xảy ra thì sao? Mặc dù khả năng này là nhỏ, rất rất nhỏ.
Diệp Huyền Tần và nhóm của anh rời Miêu trại và nhanh chóng đến thôn gia súc.
Thôn gia súc vẫn bẩn thỉu và hôi hám như ngày nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.