Chương 1222: Tính toán
skyhero
29/05/2021
Tóm lại bây giờ Diệp Huyền Tần chính là ông chủ lớn nha!
Sau khi khiếp sợ, Kiều Phong nhanh chóng ổn định chính mình.
“Tôi hiểu rồi, hiểu rồi! Sự cố lần này chắc chắn là do anh và Từ Lam Khiết cấu kết bày trò. Từ Lam Khiết đưa mật khẩu cho anh, anh lại cho hacker vào mạng nội bộ của công ty, bản thảo cổ phiếu giá rẻ, sau đó bản thân anh mua lại! Các người tính toán thật là tốt. Bây giờ chứng cớ vô cùng xác thực, một người cũng đừng hòng thoát được!” Diệp Huyền Tần cũng cười: “Tường lửa của tập đoàn Diệp Link là do chính tay tôi lập trình. Nếu tôi muốn hack thì thật không cần mật khẩu. Mặt khác, tôi thừa nhận lần xâm nhập này là do tôi sai sử, nhưng tôi cũng chỉ phụng mệnh lệnh của quân đội mới làm như thế.”
Hả?
Ha ha!
Mọi người ôm bụng cười vang dội.
Quân đội lệnh cho Diệp Huyền Tần làm chuyện trái pháp luật á?
Thật khiến người ta cười đến rụng răng.
Không biết người này nghĩ thế nào mà bốc phét ra chuyện như thế.
Trình Hạ Vũ và Từ Nam Huyền đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được vẻ nghi ngờ trên mặt đối phương Diệp Huyền Tần: “Không tin à? Tôi chứng minh cho mà xem.”
Diệp Huyền Tần cầm di động gọi vào số của Tham Lang: “Vào đi.”
“Hôm nay anh có gọi cho ai cũng vô dụng thôi.” Kiều Phong uy hiếp: “Người ở đây đều có thể làm chứng. Vừa rồi chính anh thừa nhận xâm nhập mạng nội bộ của công ty, thậm chí còn vu hãm quân đội sai sử mình. Anh chờ ăn cơm tù cả đời đi.” Diệp Huyền Tần liếc nhìn toàn trường: “Ồ, không biết ai muốn đứng ra làm chứng cho Kiều Phong vậy?” Không ít người giơ tay lên, trên mặt đều lộ ra vẻ châm chọc khiêu khích.
Người giơ tay đều nằm bên trận doanh của Thôi Đại Chí.
“Tốt lắm.” Diệp Huyền Tần gật đầu: “Tôi đã nhớ kỹ. Hi vọng tiếp đó các người đừng hối hận.” Phòng họp chợt bị đẩy mạnh ra, một đội quân xông tới, bao vây lấy mọi người trong phòng họp.
Cái quỷ gì thế?
Người trong phòng hoảng sợ, vô thức bật dậy khỏi ghế dựa.
Sao có người của quân đội thế?
Mà nhìn số sao lấp lánh tỏa sáng trên vai người dẫn đầu, rõ ràng là cấp tướng!
Tuy nói bây giờ tập đoàn Diệp Linh đã có quy mô nhất định rồi, nhưng không đến mức kinh động tướng quân nào chứ?
Kiều Phong đã dại ra rồi. Ông đây chỉ gọi cho cục quản lý thương mại thôi, không gọi cho quân đội mà.
Chẳng lẽ hạn mức tiền quá lớn, cục quản lý thương mại không xử lý được nên gọi quân đội đến xử lý?
Kiều Phong cẩn thận đến cạnh Tham Lang: “Chào Tướng quân, sao anh lại…”
Tham Lang cắt ngang lời Kiều Phong: “Ai là phó chủ tịch?”
“Là tôi!” Kiều Phong vội đáp.
Tham Lang: “Bắt đi.”
Binh lính dưới tay Tham Lang lập tức khống chế Kiều Phong.
Kiều Phong ngây người: “Tướng quân, tôi phạm vào tội gì? Sao lại bắt tôi?”
Tham Lang: “Ngầm chiếm tài sản của quân đội, bắt nạt đại lý thương mại của quân đội, không bắt anh bắt ai!”
Kiều Phong: “Cái gì ngầm chiếm tài sản quân đội cơ? Tôi không làm! Oan quá…” @ Tham Lang lười giải thích với anh ta: “Mang đi thôi.”
“Chờ đã, chờ đã.” Kiều Phong phát điên gào lên: “Tôi bị oan mài!
Là chủ tịch Thôi Đại Chí sai bảo tôi làm, tôi chỉ nghe lệnh làm việc.”
Bây giờ anh ta không quản được nhiều nữa, chỉ có thể đẩy Thôi Đại Chí ra làm tấm mộc.
Tham Lang cười: “Thật không?
Nhưng Thôi Đại Chí nói anh ta chỉ đề nghị thôi, kế hoạch cụ thể do anh thực hiện. Các cậu, đưa Thôi Đại Chí vào đi.”
Cấp dưới của Tham Lang nhanh chóng mang Thôi Đại Chí vào phòng họp.
Thấy bộ dáng thê thảm không nỡ nhìn thẳng của Thôi Đại Chí, đáy lòng Kiều Phong đã nguội một Mẹ nó! Sao chủ tịch cũng bị @ bắt rồi?
Sau khi khiếp sợ, Kiều Phong nhanh chóng ổn định chính mình.
“Tôi hiểu rồi, hiểu rồi! Sự cố lần này chắc chắn là do anh và Từ Lam Khiết cấu kết bày trò. Từ Lam Khiết đưa mật khẩu cho anh, anh lại cho hacker vào mạng nội bộ của công ty, bản thảo cổ phiếu giá rẻ, sau đó bản thân anh mua lại! Các người tính toán thật là tốt. Bây giờ chứng cớ vô cùng xác thực, một người cũng đừng hòng thoát được!” Diệp Huyền Tần cũng cười: “Tường lửa của tập đoàn Diệp Link là do chính tay tôi lập trình. Nếu tôi muốn hack thì thật không cần mật khẩu. Mặt khác, tôi thừa nhận lần xâm nhập này là do tôi sai sử, nhưng tôi cũng chỉ phụng mệnh lệnh của quân đội mới làm như thế.”
Hả?
Ha ha!
Mọi người ôm bụng cười vang dội.
Quân đội lệnh cho Diệp Huyền Tần làm chuyện trái pháp luật á?
Thật khiến người ta cười đến rụng răng.
Không biết người này nghĩ thế nào mà bốc phét ra chuyện như thế.
Trình Hạ Vũ và Từ Nam Huyền đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được vẻ nghi ngờ trên mặt đối phương Diệp Huyền Tần: “Không tin à? Tôi chứng minh cho mà xem.”
Diệp Huyền Tần cầm di động gọi vào số của Tham Lang: “Vào đi.”
“Hôm nay anh có gọi cho ai cũng vô dụng thôi.” Kiều Phong uy hiếp: “Người ở đây đều có thể làm chứng. Vừa rồi chính anh thừa nhận xâm nhập mạng nội bộ của công ty, thậm chí còn vu hãm quân đội sai sử mình. Anh chờ ăn cơm tù cả đời đi.” Diệp Huyền Tần liếc nhìn toàn trường: “Ồ, không biết ai muốn đứng ra làm chứng cho Kiều Phong vậy?” Không ít người giơ tay lên, trên mặt đều lộ ra vẻ châm chọc khiêu khích.
Người giơ tay đều nằm bên trận doanh của Thôi Đại Chí.
“Tốt lắm.” Diệp Huyền Tần gật đầu: “Tôi đã nhớ kỹ. Hi vọng tiếp đó các người đừng hối hận.” Phòng họp chợt bị đẩy mạnh ra, một đội quân xông tới, bao vây lấy mọi người trong phòng họp.
Cái quỷ gì thế?
Người trong phòng hoảng sợ, vô thức bật dậy khỏi ghế dựa.
Sao có người của quân đội thế?
Mà nhìn số sao lấp lánh tỏa sáng trên vai người dẫn đầu, rõ ràng là cấp tướng!
Tuy nói bây giờ tập đoàn Diệp Linh đã có quy mô nhất định rồi, nhưng không đến mức kinh động tướng quân nào chứ?
Kiều Phong đã dại ra rồi. Ông đây chỉ gọi cho cục quản lý thương mại thôi, không gọi cho quân đội mà.
Chẳng lẽ hạn mức tiền quá lớn, cục quản lý thương mại không xử lý được nên gọi quân đội đến xử lý?
Kiều Phong cẩn thận đến cạnh Tham Lang: “Chào Tướng quân, sao anh lại…”
Tham Lang cắt ngang lời Kiều Phong: “Ai là phó chủ tịch?”
“Là tôi!” Kiều Phong vội đáp.
Tham Lang: “Bắt đi.”
Binh lính dưới tay Tham Lang lập tức khống chế Kiều Phong.
Kiều Phong ngây người: “Tướng quân, tôi phạm vào tội gì? Sao lại bắt tôi?”
Tham Lang: “Ngầm chiếm tài sản của quân đội, bắt nạt đại lý thương mại của quân đội, không bắt anh bắt ai!”
Kiều Phong: “Cái gì ngầm chiếm tài sản quân đội cơ? Tôi không làm! Oan quá…” @ Tham Lang lười giải thích với anh ta: “Mang đi thôi.”
“Chờ đã, chờ đã.” Kiều Phong phát điên gào lên: “Tôi bị oan mài!
Là chủ tịch Thôi Đại Chí sai bảo tôi làm, tôi chỉ nghe lệnh làm việc.”
Bây giờ anh ta không quản được nhiều nữa, chỉ có thể đẩy Thôi Đại Chí ra làm tấm mộc.
Tham Lang cười: “Thật không?
Nhưng Thôi Đại Chí nói anh ta chỉ đề nghị thôi, kế hoạch cụ thể do anh thực hiện. Các cậu, đưa Thôi Đại Chí vào đi.”
Cấp dưới của Tham Lang nhanh chóng mang Thôi Đại Chí vào phòng họp.
Thấy bộ dáng thê thảm không nỡ nhìn thẳng của Thôi Đại Chí, đáy lòng Kiều Phong đã nguội một Mẹ nó! Sao chủ tịch cũng bị @ bắt rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.