Chiến Thần Phục Thù

Chương 51: Dự án gặp nguy

Dịch Phàm

02/09/2022

Tô Duệ Hân giống như một cô bé, điên cuồng phát tiết cảm xúc của bản thân.

Mỗi một câu nói đều là trách móc và mắng mỏ Lăng Khôi, nhưng Lăng Khôi lại cảm thấy mỗi câu đều là sự quan tâm dành cho mình.

Lăng Khôi cười gượng: “Đồ ngốc, sao em lại không tự tin về sức hấp dẫn của mình như thế chứ. Anh cũng không mù, sao anh có thể dan díu với một người phụ nữ xấu xí như Lục Tử Ca chứ?”

“Anh nói dối. Lục Tử Ca rõ ràng là một cô gái rất xinh đẹp” Tô Duệ Hân nói với giọng điệu chua xót, thế nhưng trong lòng vẫn thấy vui vẻ.

“Vốn dĩ cô ấy không xấu, nhưng mà so với em thì xấu hơn nhiều lắm” Lăng Khôi nói câu này ít nhiều cũng có chút lương tâm.

“Vậy tại sao anh phải đâm đầu vào con đường chết vì cô ta?” cảm xúc của Tô Duệ Hân đã dịu đi không ít.

“Em đang quan tâm anh đấy à?” nhìn dáng vẻ hờn dỗi của Tô Duệ Hân, Lăng Khôi chợt cảm thấy vô cùng buồn cười.

“Đúng thế” lúc Tô Duệ Hân nói ra những lời này thì cảm thấy không đúng lắm, cô đẩy mạnh Lăng Khôi ra rồi chỉ muốn tự tát cho mình một cái.

Ba năm nay, mình chưa từng chủ động chạm vào đồ vô dụng này. Vậy mà ban nãy mình lại đánh vào ngực anh ta?

Mình bị điên rồi hay sao?

Mình quan tâm một tên cặn bã đi nɠɵạı ŧìиɦ để làm gì chứ?

Sau khi ổn định lại cảm xúc, Tô Duệ Hân cảm thấy tên cặn bã này đã dan díu với Lục Tử Ca, điều này thật sự đáng hận, hoàn toàn không xứng đáng với sự quan tâm mong ngóng của mình. Thái độ của cô sau đó cũng lạnh lùng đi rất nhiều: “Ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt thì đừng về nữa. Hôm nay làm thủ tục ly hôn luôn đi”.



Lăng Khôi liền sững sờ.

Vãi chưởng, phụ nữ lật mặt đúng là còn nhanh hơn lật sách.

Lăng Khôi thử thăm dò: “Không phải ban nãy em vẫn rất quan tâm anh sao?”

“Ban nãy là ban nãy, bây giờ là bây giờ” Tô Duệ Hân lạnh lùng nói: “Anh có biết anh rất đáng ghét không? Ăn bám, nɠɵạı ŧìиɦ, trêu hoa ghẹo nguyệt. Tôi chưa từng gặp người đàn ông nào cặn bã hơn anh”.

“Hôm nay nhất định phải ly hôn” sau khi Tô Duệ Hân bình tĩnh lại thì trong đầu toàn là ấn tượng không tốt về sự tồi tệ của Lăng Khôi. Nghĩ đến cảnh tượng trước đây Lăng Khôi nɠɵạı ŧìиɦ, dan díu với Lý Lưu Tô và Lục Tử Ca là trong lòng cô lại có cảm giác chán ghét không thể nói thành lời.

“Ôi chao không xong rồi, anh đột nhiên nhớ ra hôm nay còn có việc phải làm. Anh phải đi trước đây” Lăng Khôi để lại một câu rồi nhanh chân chuồn lẹ.

“Tên khốn nạn nhà anh, quay lại đây cho tôi”.

Tô Duệ Hân đi giày cao gót đuổi theo sau, phát hiện ra Lăng Khôi đã đi xa mất rồi.

Quay trở về nhà, nhìn thấy trên bàn toàn là những món ăn nóng hổi mà mình thích ăn, Tô Duệ Hân không khỏi cảm thấy thật ấm áp, đột nhiên nghĩ đến những điểm tốt của Lăng Khôi.

“Tô Duệ Hân ơi là Tô Duệ Hân. Sao mày lại hèn như thế chứ? Tên cặn bã đó đi đến đâu cũng trêu hoa ghẹo nguyệt, căn bản không coi mày ra gì, sao mày lại có thể nhung nhớ anh ta? Mày bị điên rồi” Tô Duệ Hân suýt chút nữa thì tự tát mình một cái.

Có điều.



Những món ăn này quả thực rất thơm.

Không ăn thì đúng là lãng phí.

Tô Duệ Hân ngồi xuống ăn cơm, lần đầu tiên cô ăn hết hai bát: “Cơm tên tệ bạc này nấu đúng là không tệ, chỉ có nhân phẩm quá là cặn bã”.

Ngủ một giấc thật ngon, ngày hôm sau, Tô Duệ Hân lại đến bệnh viện Bình An làm việc như thường ngày.

Bây giờ công việc của Tô Duệ Hân rất thoải mái, không có nhà họ Tô gây khó dễ, dựa vào năng lực làm việc của Tô Duệ Hân, đương nhiên chỉ cần xử lý công việc của bệnh viện Bình An thôi thì chẳng có gì khó khăn.

Khoản vay bốn triệu tệ kia có thể trả lại cho Lăng Khôi nhanh thôi.

Nhưng điều khiến Tô Duệ Hân cảm thấy thất vọng là bà cụ Tô và Tô Thần bây giờ gần như đã dốc hết một nửa số tài sản và tài nguyên của tập đoàn Tô Thị vào dự án thảo mộc kia. Bọn họ tin chắc rằng dự án sẽ đưa nhà họ Tô bước lên một tầm cao chưa từng có.

Mà dự án lớn như vậy, từ đầu đến cuối lại không cho Tô Duệ Hân tham gia vào.

Đối với một người ôm nhiều ước mơ hoài bão, muốn thực hiện những việc thiết thực như Tô Duệ Hân thì đây rõ ràng là một sự đả kích lớn.

“Haizz, suy cho cùng thì từ đầu đến cuối mình cũng chỉ là một người ngoài trong mắt người nhà họ Tô. Bất luận mình có làm tốt đến đâu thì bà nội cũng không trọng dụng mình” Tô Duệ Hân thở dài.

Đúng lúc này, bà cụ Tô gọi điện tới, nói thẳng: “Duệ Hân! Tới toà nhà trụ sở chính một chuyến đi”.

Nói xong bà ta cúp máy luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chiến Thần Phục Thù

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook