Chương 167: Ai dám đuổi anh?
Sơn Tiếu
19/08/2022
“Mẹ cái bọn này xin lỗi thiếu thành ý thế à?”
Đám bạn của Lưu Phong nghệt mặt ra nhìn nhau.
Lúc này, người thanh niên ăn nói lỗ mãng đầu tiên chợt tát một cái thật mạnh vào mặt mình.
“Anh Sở, tôi sai rồi!”
Những người còn lại ngẩn ra rồi cũng nhanh chóng phản ứng lại và tát vào mặt mình.
“Anh Sở, chúng tôi biết lỗi thật rồi, sau này nhất định chúng tôi sẽ làm người tốt, không dám tái phạm nữa, xin anh tha cho chúng tôi lần này”.
Sở Bắc mất kiên nhẫn xua tay.
“Được rồi, chuyện này kết thúc ở đây, biến hết đi!”
Dẫu sao hôm nay, anh cũng đến đây ăn, chứ không phải gây sự nên không muốn so đo với đám này làm gì.
Nghe Sở Bắc nói vậy, Lưu Phong mừng rỡ rồi nói với đám kia: “Còn ngây ra đó nữa à, cảm ơn anh Sở nhanh!”
Hội kia sững người rồi nhanh chóng bảy tỏ lòng mang ơn đội nghĩa với Sở Bắc.
Nghe họ nói vậy, Sở Bắc lại cau mày.
“Ồn ào thế thì còn ra thể thống gì nữa, tôi đến đây để dùng bữa, các người có định cho tôi ăn hay không đây?”
Lưu Phong nghe thế thì lập tức run lên.
“Anh Sở, bọn tôi đi ngay đây ạ!”
Nói rồi, hắn dẫn đám bạn quay người rời đi ngay.
Sau kih Lưu Phong đi rồi, Lạc Tuyết và Tô Uyển đều nhìn Sở Bắc vẻ kinh ngạc.
Nhất là Lạc Tuyết, ánh mắt cô nhìn anh chứa đầy sự ngạc nhiên và lạ lẫm.
Do dự vài giây, Lạc Tuyết quyết định phải hỏi cho rõ.
“Chuyện này rốt cuộc là sao? Tại sao họ lại sợ anh thế?”
Tô Uyển cũng tò mò hỏi: “Anh Sở, anh có thể giải thích cho bọn tôi nghe được không?”
Song, Sở Bắc lại lắc đầu từ chối.
Lạc Tuyết và Tô Uyển không hài lòng, họ phải hỏi tiếp.
Nhưng đúng lúc này, cửa phòng bao lại mở ra, Chu Bân lững thững đi vào.
Trông anh ta thẫn thờ như người mất sổ gạo.
Thấy thế, Tô Uyển không nhịn được hỏi: “Chu Bân, anh không sao chứ?”
Sau chuyện xảy ra ban nãy, Tô Uyển biết nếu không nhờ có Sở Bắc thì Chu Bân còn lâu mới được thả đi thế này.
Chu Bân có vẻ lúng túng khi nghe thấy Tô Uyển hỏi.
Nhưng vì sĩ diện nên anh ta nhanh chóng bình thường lại ngay.
Anh ta cố tỏ ra thoải mái nói: “Không sao, chút chuyện vặt vãnh ấy mà, anh giải quyết xong rồi”.
Nghe thấy thế, Tô Uyển và Lạc Tuyết ngơ ngác nhìn nhau rồi đều im lặng.
Không có Sở Bắc thì Chu Bân đừng hòng quay lại đây được, vậy mà anh ta còn làm bộ ở đây, đúng là không biết xấu hổ!
Tô Uyển hít sâu một hơi rồi hỏi: “Anh có chắc là giải quyết xong chưa?”
Nghe thấy thế, Chu Bân lập tức bực mình như bị giẫm đạp lên mặt mũi.
“Tiểu Uyển, em nói thế là không tin anh à? Với thực lực của nhà họ Chu anh thì chuyện ban nãy chỉ như cái móng tay thôi, ai ở cái đất Tân Hải này cũng phải dè chừng anh đấy”.
“Chuyện vớ vẩn thôi, có gì đâu”.
Tô Uyển và Lạc Tuyết chán chẳng buồn nói, tên này ngoài cái tài chém gió ra thì không được cái nết gì hết.
Nhưng họ cũng chẳng buồn vạch mặt anh ta, cả hai chỉ lắc đầu rồi quay đi.
Một lát sau, các nhân viên phục vụ đã mang đồ ăn tới cho phòng họ.
Sau đó, Chu Bân đắc ý nói: “Tiểu Uyển, em thấy chưa, khách quý cái gì chứ, chỉ cần anh ra mặt một cái là họ phải ngoan ngoãn phục vụ cho phòng mình trước liền”.
Tô Uyển không thể chịu nổi nữa, bèn nói: “Chu Bân, tôi có câu này không biết anh có muốn nghe không?”
“Em nói đi”.
Chu Bân tò mò nói.
Tô Uyển hít sâu một hơi rồi nói: “Chỉ cần anh không ngượng thì người ngượng sẽ là người khác!”
Phụt!
Lạc Tuyết nghe thấy thế thì cười phụt ra.
Nhưng Chu Bân không hiểu ý của Tô Uyển, vẫn cau mày hỏi: “Tiểu Uyển, em nói vậy là sao? Anh không hiểu”.
Tô Uyển lắc đầu, cô ấy không rảnh để giải thích cho cái loại ngu dốt như Chu Bân.
Lạc Tuyết chỉ ngồi cười, chứ không bóc mẽ Chu Bân.
Đúng lúc này, cửa phòng bao lại mở ra, cậu nhân viên ban nãy hoảng loạn đi vào.
“Thưa các vị, người đặt phòng này trước đã đến rồi, xin mọi người nhanh chóng ra ngoài ạ”.
Cái gì?
Chu Bân đang định tiếp tục huênh hoang trước mặt Tô Uyển và Lạc Tuyết.
Nhưng anh ta không ngờ lại bị cậu phục vụ này ngắt lời.
Nghe cậu ấy nói thế, anh ta lập tức nổi giận.
“Cậu đuổi ai thế hả? Đồ ăn của chúng tôi vừa mới lên, bọn tôi đã ăn đâu, mẹ nó cậu định đuổi bọn tôi đi luôn chắc?”
Chu Bân hằm hằm mắng cậu phụ vụ.
Nghe thấy thế, phụ vụ khó xử nói: “Trước đó, tôi đã nhắc với mọi người là nếu có chuyện gì thì mọi người phải tự chịu trách nhiệm rồi. Giờ người đặt phòng này đã tới, mọi người phải rời khỏi đây thôi ạ”.
Chu Bân cười lạnh nói: “Nếu chúng tôi không đồng ý thì sao?”
Cậu ấy cười khổ với vẻ cầu xin.
“Hay để tôi tìm bàn khác cho mọi người ở bên ngoài, giờ mọi người phải rời khỏi đây ngay, không thì chúng tôi sẽ gặp phiền phức”.
Phiền phức?
Chu Bân cười lạnh rồi vênh váo nói: “Cậu thấy tôi giống người ngại phiền phức không?”
Nghe thấy thế, cậu phục vụ tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Không thuyết phục được Chu Bân, cậu ấy đanh nhìn sang Tô Uyển và Lạc Tuyết.
“Hai chị ơi, các chị khuyên anh này đi ạ, khách đặt phòng này có thân phận rất cao quý, thậm chí còn kinh khủng hơn cả cậu Lưu ban nãy, nếu mọi người không rời đi là nguy đấy ạ”.
Tô Uyển và Lạc Tuyết lập tức nghiêm mặt lại.
Ban nãy, Lưu Phong đã khiến họ thấy rất áp lực rồi, nếu không có Sở Bắc thì chắc khó mà giải quyết được.
Bớt chuyện nào hay chuyện đấy, Tô Uyển nhìn Chu Bân rồi nói: “Thôi chúng ta ra ngoài đi, ăn ở đâu mà chẳng được, ra ngoài cho thoáng cũng hay”.
“Không được!”
Tô Uyển vừa nói dứt câu, Chu Bân đã từ chối ngay.
“Ngồi ngoài ấy toàn người tạp nham, ngột ngạt lắm, thế thì sao ăn uống gì được?”
Tô Uyển bắt đầu cảm thấy bực mình.
“Người ta ăn được thì sao chúng ta không ăn được?”
Chu Bân lắc đầu cười nói: “Vì họ là người tầng lớp thấp. còn chúng ta nên được hưởng mức sống cao”.
Tô Uyển cạn lời, không thể chấp nhận cách nói của Chu Bân được.
Thấy Tô Uyển có vẻ bực bội, Chu Bân sáp lại gần.
“Tiểu Uyển, em đừng lo, dù có chuyện gì thì anh cũng xử lý được, để anh xem ai dám đuổi anh đi”.
Đám bạn của Lưu Phong nghệt mặt ra nhìn nhau.
Lúc này, người thanh niên ăn nói lỗ mãng đầu tiên chợt tát một cái thật mạnh vào mặt mình.
“Anh Sở, tôi sai rồi!”
Những người còn lại ngẩn ra rồi cũng nhanh chóng phản ứng lại và tát vào mặt mình.
“Anh Sở, chúng tôi biết lỗi thật rồi, sau này nhất định chúng tôi sẽ làm người tốt, không dám tái phạm nữa, xin anh tha cho chúng tôi lần này”.
Sở Bắc mất kiên nhẫn xua tay.
“Được rồi, chuyện này kết thúc ở đây, biến hết đi!”
Dẫu sao hôm nay, anh cũng đến đây ăn, chứ không phải gây sự nên không muốn so đo với đám này làm gì.
Nghe Sở Bắc nói vậy, Lưu Phong mừng rỡ rồi nói với đám kia: “Còn ngây ra đó nữa à, cảm ơn anh Sở nhanh!”
Hội kia sững người rồi nhanh chóng bảy tỏ lòng mang ơn đội nghĩa với Sở Bắc.
Nghe họ nói vậy, Sở Bắc lại cau mày.
“Ồn ào thế thì còn ra thể thống gì nữa, tôi đến đây để dùng bữa, các người có định cho tôi ăn hay không đây?”
Lưu Phong nghe thế thì lập tức run lên.
“Anh Sở, bọn tôi đi ngay đây ạ!”
Nói rồi, hắn dẫn đám bạn quay người rời đi ngay.
Sau kih Lưu Phong đi rồi, Lạc Tuyết và Tô Uyển đều nhìn Sở Bắc vẻ kinh ngạc.
Nhất là Lạc Tuyết, ánh mắt cô nhìn anh chứa đầy sự ngạc nhiên và lạ lẫm.
Do dự vài giây, Lạc Tuyết quyết định phải hỏi cho rõ.
“Chuyện này rốt cuộc là sao? Tại sao họ lại sợ anh thế?”
Tô Uyển cũng tò mò hỏi: “Anh Sở, anh có thể giải thích cho bọn tôi nghe được không?”
Song, Sở Bắc lại lắc đầu từ chối.
Lạc Tuyết và Tô Uyển không hài lòng, họ phải hỏi tiếp.
Nhưng đúng lúc này, cửa phòng bao lại mở ra, Chu Bân lững thững đi vào.
Trông anh ta thẫn thờ như người mất sổ gạo.
Thấy thế, Tô Uyển không nhịn được hỏi: “Chu Bân, anh không sao chứ?”
Sau chuyện xảy ra ban nãy, Tô Uyển biết nếu không nhờ có Sở Bắc thì Chu Bân còn lâu mới được thả đi thế này.
Chu Bân có vẻ lúng túng khi nghe thấy Tô Uyển hỏi.
Nhưng vì sĩ diện nên anh ta nhanh chóng bình thường lại ngay.
Anh ta cố tỏ ra thoải mái nói: “Không sao, chút chuyện vặt vãnh ấy mà, anh giải quyết xong rồi”.
Nghe thấy thế, Tô Uyển và Lạc Tuyết ngơ ngác nhìn nhau rồi đều im lặng.
Không có Sở Bắc thì Chu Bân đừng hòng quay lại đây được, vậy mà anh ta còn làm bộ ở đây, đúng là không biết xấu hổ!
Tô Uyển hít sâu một hơi rồi hỏi: “Anh có chắc là giải quyết xong chưa?”
Nghe thấy thế, Chu Bân lập tức bực mình như bị giẫm đạp lên mặt mũi.
“Tiểu Uyển, em nói thế là không tin anh à? Với thực lực của nhà họ Chu anh thì chuyện ban nãy chỉ như cái móng tay thôi, ai ở cái đất Tân Hải này cũng phải dè chừng anh đấy”.
“Chuyện vớ vẩn thôi, có gì đâu”.
Tô Uyển và Lạc Tuyết chán chẳng buồn nói, tên này ngoài cái tài chém gió ra thì không được cái nết gì hết.
Nhưng họ cũng chẳng buồn vạch mặt anh ta, cả hai chỉ lắc đầu rồi quay đi.
Một lát sau, các nhân viên phục vụ đã mang đồ ăn tới cho phòng họ.
Sau đó, Chu Bân đắc ý nói: “Tiểu Uyển, em thấy chưa, khách quý cái gì chứ, chỉ cần anh ra mặt một cái là họ phải ngoan ngoãn phục vụ cho phòng mình trước liền”.
Tô Uyển không thể chịu nổi nữa, bèn nói: “Chu Bân, tôi có câu này không biết anh có muốn nghe không?”
“Em nói đi”.
Chu Bân tò mò nói.
Tô Uyển hít sâu một hơi rồi nói: “Chỉ cần anh không ngượng thì người ngượng sẽ là người khác!”
Phụt!
Lạc Tuyết nghe thấy thế thì cười phụt ra.
Nhưng Chu Bân không hiểu ý của Tô Uyển, vẫn cau mày hỏi: “Tiểu Uyển, em nói vậy là sao? Anh không hiểu”.
Tô Uyển lắc đầu, cô ấy không rảnh để giải thích cho cái loại ngu dốt như Chu Bân.
Lạc Tuyết chỉ ngồi cười, chứ không bóc mẽ Chu Bân.
Đúng lúc này, cửa phòng bao lại mở ra, cậu nhân viên ban nãy hoảng loạn đi vào.
“Thưa các vị, người đặt phòng này trước đã đến rồi, xin mọi người nhanh chóng ra ngoài ạ”.
Cái gì?
Chu Bân đang định tiếp tục huênh hoang trước mặt Tô Uyển và Lạc Tuyết.
Nhưng anh ta không ngờ lại bị cậu phục vụ này ngắt lời.
Nghe cậu ấy nói thế, anh ta lập tức nổi giận.
“Cậu đuổi ai thế hả? Đồ ăn của chúng tôi vừa mới lên, bọn tôi đã ăn đâu, mẹ nó cậu định đuổi bọn tôi đi luôn chắc?”
Chu Bân hằm hằm mắng cậu phụ vụ.
Nghe thấy thế, phụ vụ khó xử nói: “Trước đó, tôi đã nhắc với mọi người là nếu có chuyện gì thì mọi người phải tự chịu trách nhiệm rồi. Giờ người đặt phòng này đã tới, mọi người phải rời khỏi đây thôi ạ”.
Chu Bân cười lạnh nói: “Nếu chúng tôi không đồng ý thì sao?”
Cậu ấy cười khổ với vẻ cầu xin.
“Hay để tôi tìm bàn khác cho mọi người ở bên ngoài, giờ mọi người phải rời khỏi đây ngay, không thì chúng tôi sẽ gặp phiền phức”.
Phiền phức?
Chu Bân cười lạnh rồi vênh váo nói: “Cậu thấy tôi giống người ngại phiền phức không?”
Nghe thấy thế, cậu phục vụ tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Không thuyết phục được Chu Bân, cậu ấy đanh nhìn sang Tô Uyển và Lạc Tuyết.
“Hai chị ơi, các chị khuyên anh này đi ạ, khách đặt phòng này có thân phận rất cao quý, thậm chí còn kinh khủng hơn cả cậu Lưu ban nãy, nếu mọi người không rời đi là nguy đấy ạ”.
Tô Uyển và Lạc Tuyết lập tức nghiêm mặt lại.
Ban nãy, Lưu Phong đã khiến họ thấy rất áp lực rồi, nếu không có Sở Bắc thì chắc khó mà giải quyết được.
Bớt chuyện nào hay chuyện đấy, Tô Uyển nhìn Chu Bân rồi nói: “Thôi chúng ta ra ngoài đi, ăn ở đâu mà chẳng được, ra ngoài cho thoáng cũng hay”.
“Không được!”
Tô Uyển vừa nói dứt câu, Chu Bân đã từ chối ngay.
“Ngồi ngoài ấy toàn người tạp nham, ngột ngạt lắm, thế thì sao ăn uống gì được?”
Tô Uyển bắt đầu cảm thấy bực mình.
“Người ta ăn được thì sao chúng ta không ăn được?”
Chu Bân lắc đầu cười nói: “Vì họ là người tầng lớp thấp. còn chúng ta nên được hưởng mức sống cao”.
Tô Uyển cạn lời, không thể chấp nhận cách nói của Chu Bân được.
Thấy Tô Uyển có vẻ bực bội, Chu Bân sáp lại gần.
“Tiểu Uyển, em đừng lo, dù có chuyện gì thì anh cũng xử lý được, để anh xem ai dám đuổi anh đi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.