Chương 135: Anh ta không chạy thoát được đâu
Sơn Tiếu
10/08/2022
La Hàng là một toà nhà bỏ hoang nổi tiếng ở Tân Hải.
Toà nhà lớn cao sừng sững mọc giữa trung tâm, thậm chí nó từng được coi là biểu tượng của thành phố này.
Năm năm trước phải gọi là thời kỳ đỉnh cao của toà nhà này.
Nó vừa là toà nhà lớn nhất, vừa là khu trung tâm thương mại nhộn nhịp nhất.
Thậm chí nói toà nhà lớn La Hoàng nắm mạch kinh tế của Tân Hải cũng không phải là quá.
Ngay đến các gia tộc lớn hàng đầu cũng bị lép vé.
Vậy mà chỉ trong một đêm vào năm năm trước, toà nhà lớn thương nghiệp ấy đã không còn một bóng người.
Chủ sở hữu toà nhà bất ngờ biến mất, tất cả đã tan thành mây khói chỉ sau một đêm.
Tuy mới năm năm trôi qua, nhưng toà nhà đã rất sập sệ.
Sắt thép bên trong đã gỉ, trông rất hoang tàn.
Trong năm năm qua, đã có không ít nhà đầu tư và cả thế lực lớn thổ cư đã thử cải tạo lại nơi này.
Nhưng tiếc là tất cả đều thất bại.
Nguyên nhân là muốn làm được điều đó phải cần một khoản tiền quá lớn.
Dạo gần đây, lần đầu tiên có người đặt chân đến toà nhà tan hoang này.
“Cậu Dương, sắp xếp xong hết rồi ạ, chỉ cần Sở Bắc dám vác mặt tới thì đảm bảo nó hết đường về ngay!”
Trong hành lang đầy bụi bặm trên tầng hai mươi của toà nhà.
Một tên đàn em đang thông báo với Dương Xuyên bằng vẻ đầy tự tin.
Dương Xuyên gật đầu hài lòng rồi quay người đi vào tháng máy.
Có một chiếc ghế nhỏ ở trong đó.
Lúc này, Tiểu Vũ Tâm đang ôm món đồ chơi mới ngồi ngoan ngoãn trên chiếc ghế rồi mở đôi mắt to tròn ra nhìn ngó xung quanh.
“Chú ơi, đây là nơi nào? Bố sẽ đến đón cháu thật ạ?”
Cô bé nhìn Dương Xuyên rồi nhỏ giọng hỏi.
“Đương nhiên!”
Dương Xuyên ngồi xuống nhìn vào gương mặt đáng yêu của Tiểu Vũ Tâm rồi nở một nụ cười vô cùng nham hiểm.
“Nhưng điều kiện là cháu không được đứng lên!”
Dương Xuyên xoa đầu Tiểu Vũ Tâm rồi nhẹ nhàng nói.
“Cháu chỉ cần ngồi im ở đây là bố sẽ đến đón ngay, nhớ chưa?”
“Vâng, cháu biết rồi ạ!”
Tiểu Vũ Tâm ngơ ngác gật đầu rồi ngồi im trên ghế chơi đồ chơi.
Thấy thế, Dương Xuyên mới đứng dậy rồi bước ra bên ngoài.
Hắn ta liếc nhìn đồng hồ.
“Còn tám phút nữa! Sở Bắc, hi vọng mày không đến muộn, không thì con gái mày sẽ rơi từ tầng hai mươi xuống đấy”.
“Tao tin là mày không muốn chứng kiến cảnh tượng ấy đâu”.
Dương Xuyên mỉm cười rồi đắc ý xua tay với tên đàn em.
“Đứa nào đi tìm một cái ghế lại đây, bổn thiếu gia muốn ngồi nghỉ một lát. Khi nào thằng đó đến rồi hãy gọi tao dậy”.
Theo Dương Xuyên đoán thì dù có cho Sở Bắc mười lăm phút thì anh cũng không đến đây được.
Vì nếu chỉ ngần ấy thời gian mà Sở Bắc có thể tìm thấy nơi này thì quá siêu phàm rồi.
Hắn ta muốn thấy Sở Bắc bất lực nhìn con gái chết trước mặt mình.
Hắn ta muốn anh phải sống trong dằn vặt suốt đời.
Nếu không thì sao hắn ta có thể hả giận được?
Nhưng Dương Xuyên vừa nói dứt câu thì đã có một giọng nói lạnh nhạt vang lên sau lưng.
“Không cần đâu, tôi đến rồi đây!”
Giọng nói bình tĩnh cùng quen thuộc ấy khiến Dương Xuyên giật bắn mình.
Một cảm giác lạnh lẽo dội thẳng vào đầu hắn ta.
Dương Xuyên quay ngoắt lại thì thấy gương mặt lạnh băng của Sở Bắc đang dí sát vào mặt mình, hắn ta sợ đến mức liên tục lùi lại.
Chân hắn ta mềm nhũn, suýt nữa ngã vật xuống đất.
“Sao… sao anh đến nhanh thế? Không thể nào…”
Dương Xuyên trợn tròn mắt, mặt mày nhăn nhó, giọng nói cũng đầy vẻ kinh ngạc.
Từ lúc hắn ta gọi cho Sở Bắc đến giờ mới có bảy phút thôi chứ mấy!
Hắn ta không thể hiểu nổi tại sao Sở Bắc có thể tìm đến nơi này nhanh đến vậy.
Đúng là khó tin!
“Tân Hải nhỏ nên cũng không khó tìm cho lắm”.
Sở Bắc hờ hững cất lời, nghe không rõ tâm trạng thế nào.
Nhưng chỉ một câu nói đơn giản của anh cũng khiến mặt Dương Xuyên tái mét.
Nhà họ Dương đã thông báo với Dương Xuyên kế hoạch đã thất bại, hắn ta phải rời khỏi Tân Hải rồi về nhà.
Nhưng hắn ta không cam tâm.
Hắn ta không chấp nhận mình cứ thua trắng như vậy.
Theo suy đoán của nhà hắn ta thì Sở Bắc chính là người đứng sau tất cả mọi chuyện.
Dương Xuyên đầy tự tin đến Tân Hải, nhưng sau đó phải thất bại rút lui, tất cả là do Sở Bắc ban tặng.
Hắn ta không thể nuốt trôi cục tức này được.
Cho nên hắn ta mới cắn răng lên kế hoạch này.
Dù không thể giết được Sở Bắc, nhưng cũng có thể khiến anh đau khổ suốt đời.
Nếu không, hắn ta thật sự không cam lòng.
Dương Xuyên những tưởng mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của mình rồi.
Ai dè, Sở Bắc lại mò tới nhanh đến vậy.
“Anh anh… người đâu, đánh chết nó cho tao! Người đâu hết rồi??”
Mắt Dương Xuyên hằn đầy tia máu, hắn ta điên cuồng gào thét.
Nhưng xung quanh vẫn im lặng, đừng nói là những tên đàn em mà hắn ta đã thuê, ngay tới người vừa nói chuyện với hắn ta cũng không thấy đâu nữa.
Bầu không khí im ắng đến quỷ dị khiến Dương Xuyên thấy da đầu mình tê dại.
“Anh đang tìm họ à?”
Một giọng nói lạnh lùng khác vang lên, Thanh Vũ bước tới.
Tay cô đang kéo lê hai tên đàn em của Dương Xuyên.
Trên người họ không có một vết thương nào, nhưng hơi thở đã tắt.
Bụp!
Thanh Vũ hất hai cái xác về phía Dương Xuyên.
Hắn ta sợ chết khiếp rồi ngồi phịch xuống đất.
“Người của anh đã bị tôi giải quyết hết rồi, anh còn trò gì khác nữa thì giở ra hết đi!”
Giọng nói của Sở Bắc có vẻ bình tĩnh, ung dung… và tự tin!
Đó là sức ép được tạo ra từ quyền lực tuyệt đối.
Mọi âm mưu rõ ràng đều trở nên vô lực trước thực lực ấy.
“Mày…”
Dương Xuyên tái mặt, sự đắc ý ban đầu đã bay hết sạch.
Nói xong từ đó, Dương Xuyên đảo mắt rồi đứng dậy chạy đến thang máy.
Hắn ta chạm tay vào nút ấn thang máy.
“Sở Bắc, mày đừng đắc ý vội, con gái mày đang ở bên trong, chỉ cần tao ấn nút là nó sẽ rơi xuống ngay”.
Nói đây, Dương Xuyên chợt nở một nụ cười lạnh lẽo.
“Đây là tầng hai mươi đấy, mày đoán xem nếu rơi xuống thì nó có chết không?”
Nghe thấy thế, Thanh Vũ cau mày lại rồi nổi sát ý.
Nhưng Sở Bắc vẫn thản nhiên lắc đầu.
“Anh làm tôi thất vọng quá đấy!”
“Thủ đoạn của cậu chủ nhà họ Dương chỉ có thế này thôi sao?”
Dương Xuyên cắn răng hừ một tiếng với vẻ đầy điên cuồng.
“Sở Bắc, mày đừng ép tao, không thì chuyện gì tao cũng dám làm đấy!”
“Thắng làm vua thua làm giặc, tôi chỉ quan tâm đến kết quả thôi, quá trình thực hiện ra sao thì quan trọng gì chứ!”
Sở Bắc khoanh tay rồi nghe Dương Xuyên gào lên: “Hai đứa chúng mày mau lùi lại để tao đi, không thì đừng trách tao là ác”.
Thấy thế, Sở Bắc không đáp lời, chỉ bước sang bên cạnh một bước.
Dương Xuyên đảo mắt nhìn sang Thanh Vũ.
Sở Bắc xua tay, bấy giờ Thanh Vũ mới lùi lại một bước dài.
Dương Xuyên liếc ánh nhìn bặm trợn thấy đã có một lối đi.
Dương Xuyên mặc kệ nút ấn rồi co giò chạy xuống dưới.
Dù chỉ có khoảng trăm mét, nhưng hắn ta phải ra sức chạy.
Thanh Vũ thấy thế định đuổi theo nhưng đã bị Sở Bắc ngăn lại.
“Yên tâm, anh ta không chạy thoát được đâu!”
Nói rồi, Sở Bắc bước tới gần thang máy rồi mở cửa ra thì đã thấy con gái mình.
“Bố ơi, bố đến rồi ạ, Tâm Nhi ngoan lắm, con không hề đứng dậy đâu!”
Tiểu Vũ Tâm cầm đồ chơi rồi vui vẻ nói.
Cô bé vẫn ngồi ngoan trên ghế.
Toà nhà lớn cao sừng sững mọc giữa trung tâm, thậm chí nó từng được coi là biểu tượng của thành phố này.
Năm năm trước phải gọi là thời kỳ đỉnh cao của toà nhà này.
Nó vừa là toà nhà lớn nhất, vừa là khu trung tâm thương mại nhộn nhịp nhất.
Thậm chí nói toà nhà lớn La Hoàng nắm mạch kinh tế của Tân Hải cũng không phải là quá.
Ngay đến các gia tộc lớn hàng đầu cũng bị lép vé.
Vậy mà chỉ trong một đêm vào năm năm trước, toà nhà lớn thương nghiệp ấy đã không còn một bóng người.
Chủ sở hữu toà nhà bất ngờ biến mất, tất cả đã tan thành mây khói chỉ sau một đêm.
Tuy mới năm năm trôi qua, nhưng toà nhà đã rất sập sệ.
Sắt thép bên trong đã gỉ, trông rất hoang tàn.
Trong năm năm qua, đã có không ít nhà đầu tư và cả thế lực lớn thổ cư đã thử cải tạo lại nơi này.
Nhưng tiếc là tất cả đều thất bại.
Nguyên nhân là muốn làm được điều đó phải cần một khoản tiền quá lớn.
Dạo gần đây, lần đầu tiên có người đặt chân đến toà nhà tan hoang này.
“Cậu Dương, sắp xếp xong hết rồi ạ, chỉ cần Sở Bắc dám vác mặt tới thì đảm bảo nó hết đường về ngay!”
Trong hành lang đầy bụi bặm trên tầng hai mươi của toà nhà.
Một tên đàn em đang thông báo với Dương Xuyên bằng vẻ đầy tự tin.
Dương Xuyên gật đầu hài lòng rồi quay người đi vào tháng máy.
Có một chiếc ghế nhỏ ở trong đó.
Lúc này, Tiểu Vũ Tâm đang ôm món đồ chơi mới ngồi ngoan ngoãn trên chiếc ghế rồi mở đôi mắt to tròn ra nhìn ngó xung quanh.
“Chú ơi, đây là nơi nào? Bố sẽ đến đón cháu thật ạ?”
Cô bé nhìn Dương Xuyên rồi nhỏ giọng hỏi.
“Đương nhiên!”
Dương Xuyên ngồi xuống nhìn vào gương mặt đáng yêu của Tiểu Vũ Tâm rồi nở một nụ cười vô cùng nham hiểm.
“Nhưng điều kiện là cháu không được đứng lên!”
Dương Xuyên xoa đầu Tiểu Vũ Tâm rồi nhẹ nhàng nói.
“Cháu chỉ cần ngồi im ở đây là bố sẽ đến đón ngay, nhớ chưa?”
“Vâng, cháu biết rồi ạ!”
Tiểu Vũ Tâm ngơ ngác gật đầu rồi ngồi im trên ghế chơi đồ chơi.
Thấy thế, Dương Xuyên mới đứng dậy rồi bước ra bên ngoài.
Hắn ta liếc nhìn đồng hồ.
“Còn tám phút nữa! Sở Bắc, hi vọng mày không đến muộn, không thì con gái mày sẽ rơi từ tầng hai mươi xuống đấy”.
“Tao tin là mày không muốn chứng kiến cảnh tượng ấy đâu”.
Dương Xuyên mỉm cười rồi đắc ý xua tay với tên đàn em.
“Đứa nào đi tìm một cái ghế lại đây, bổn thiếu gia muốn ngồi nghỉ một lát. Khi nào thằng đó đến rồi hãy gọi tao dậy”.
Theo Dương Xuyên đoán thì dù có cho Sở Bắc mười lăm phút thì anh cũng không đến đây được.
Vì nếu chỉ ngần ấy thời gian mà Sở Bắc có thể tìm thấy nơi này thì quá siêu phàm rồi.
Hắn ta muốn thấy Sở Bắc bất lực nhìn con gái chết trước mặt mình.
Hắn ta muốn anh phải sống trong dằn vặt suốt đời.
Nếu không thì sao hắn ta có thể hả giận được?
Nhưng Dương Xuyên vừa nói dứt câu thì đã có một giọng nói lạnh nhạt vang lên sau lưng.
“Không cần đâu, tôi đến rồi đây!”
Giọng nói bình tĩnh cùng quen thuộc ấy khiến Dương Xuyên giật bắn mình.
Một cảm giác lạnh lẽo dội thẳng vào đầu hắn ta.
Dương Xuyên quay ngoắt lại thì thấy gương mặt lạnh băng của Sở Bắc đang dí sát vào mặt mình, hắn ta sợ đến mức liên tục lùi lại.
Chân hắn ta mềm nhũn, suýt nữa ngã vật xuống đất.
“Sao… sao anh đến nhanh thế? Không thể nào…”
Dương Xuyên trợn tròn mắt, mặt mày nhăn nhó, giọng nói cũng đầy vẻ kinh ngạc.
Từ lúc hắn ta gọi cho Sở Bắc đến giờ mới có bảy phút thôi chứ mấy!
Hắn ta không thể hiểu nổi tại sao Sở Bắc có thể tìm đến nơi này nhanh đến vậy.
Đúng là khó tin!
“Tân Hải nhỏ nên cũng không khó tìm cho lắm”.
Sở Bắc hờ hững cất lời, nghe không rõ tâm trạng thế nào.
Nhưng chỉ một câu nói đơn giản của anh cũng khiến mặt Dương Xuyên tái mét.
Nhà họ Dương đã thông báo với Dương Xuyên kế hoạch đã thất bại, hắn ta phải rời khỏi Tân Hải rồi về nhà.
Nhưng hắn ta không cam tâm.
Hắn ta không chấp nhận mình cứ thua trắng như vậy.
Theo suy đoán của nhà hắn ta thì Sở Bắc chính là người đứng sau tất cả mọi chuyện.
Dương Xuyên đầy tự tin đến Tân Hải, nhưng sau đó phải thất bại rút lui, tất cả là do Sở Bắc ban tặng.
Hắn ta không thể nuốt trôi cục tức này được.
Cho nên hắn ta mới cắn răng lên kế hoạch này.
Dù không thể giết được Sở Bắc, nhưng cũng có thể khiến anh đau khổ suốt đời.
Nếu không, hắn ta thật sự không cam lòng.
Dương Xuyên những tưởng mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của mình rồi.
Ai dè, Sở Bắc lại mò tới nhanh đến vậy.
“Anh anh… người đâu, đánh chết nó cho tao! Người đâu hết rồi??”
Mắt Dương Xuyên hằn đầy tia máu, hắn ta điên cuồng gào thét.
Nhưng xung quanh vẫn im lặng, đừng nói là những tên đàn em mà hắn ta đã thuê, ngay tới người vừa nói chuyện với hắn ta cũng không thấy đâu nữa.
Bầu không khí im ắng đến quỷ dị khiến Dương Xuyên thấy da đầu mình tê dại.
“Anh đang tìm họ à?”
Một giọng nói lạnh lùng khác vang lên, Thanh Vũ bước tới.
Tay cô đang kéo lê hai tên đàn em của Dương Xuyên.
Trên người họ không có một vết thương nào, nhưng hơi thở đã tắt.
Bụp!
Thanh Vũ hất hai cái xác về phía Dương Xuyên.
Hắn ta sợ chết khiếp rồi ngồi phịch xuống đất.
“Người của anh đã bị tôi giải quyết hết rồi, anh còn trò gì khác nữa thì giở ra hết đi!”
Giọng nói của Sở Bắc có vẻ bình tĩnh, ung dung… và tự tin!
Đó là sức ép được tạo ra từ quyền lực tuyệt đối.
Mọi âm mưu rõ ràng đều trở nên vô lực trước thực lực ấy.
“Mày…”
Dương Xuyên tái mặt, sự đắc ý ban đầu đã bay hết sạch.
Nói xong từ đó, Dương Xuyên đảo mắt rồi đứng dậy chạy đến thang máy.
Hắn ta chạm tay vào nút ấn thang máy.
“Sở Bắc, mày đừng đắc ý vội, con gái mày đang ở bên trong, chỉ cần tao ấn nút là nó sẽ rơi xuống ngay”.
Nói đây, Dương Xuyên chợt nở một nụ cười lạnh lẽo.
“Đây là tầng hai mươi đấy, mày đoán xem nếu rơi xuống thì nó có chết không?”
Nghe thấy thế, Thanh Vũ cau mày lại rồi nổi sát ý.
Nhưng Sở Bắc vẫn thản nhiên lắc đầu.
“Anh làm tôi thất vọng quá đấy!”
“Thủ đoạn của cậu chủ nhà họ Dương chỉ có thế này thôi sao?”
Dương Xuyên cắn răng hừ một tiếng với vẻ đầy điên cuồng.
“Sở Bắc, mày đừng ép tao, không thì chuyện gì tao cũng dám làm đấy!”
“Thắng làm vua thua làm giặc, tôi chỉ quan tâm đến kết quả thôi, quá trình thực hiện ra sao thì quan trọng gì chứ!”
Sở Bắc khoanh tay rồi nghe Dương Xuyên gào lên: “Hai đứa chúng mày mau lùi lại để tao đi, không thì đừng trách tao là ác”.
Thấy thế, Sở Bắc không đáp lời, chỉ bước sang bên cạnh một bước.
Dương Xuyên đảo mắt nhìn sang Thanh Vũ.
Sở Bắc xua tay, bấy giờ Thanh Vũ mới lùi lại một bước dài.
Dương Xuyên liếc ánh nhìn bặm trợn thấy đã có một lối đi.
Dương Xuyên mặc kệ nút ấn rồi co giò chạy xuống dưới.
Dù chỉ có khoảng trăm mét, nhưng hắn ta phải ra sức chạy.
Thanh Vũ thấy thế định đuổi theo nhưng đã bị Sở Bắc ngăn lại.
“Yên tâm, anh ta không chạy thoát được đâu!”
Nói rồi, Sở Bắc bước tới gần thang máy rồi mở cửa ra thì đã thấy con gái mình.
“Bố ơi, bố đến rồi ạ, Tâm Nhi ngoan lắm, con không hề đứng dậy đâu!”
Tiểu Vũ Tâm cầm đồ chơi rồi vui vẻ nói.
Cô bé vẫn ngồi ngoan trên ghế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.