Chiến Thần Sở Bắc

Chương 97: Cho em tất cả những gì em muốn!

Sơn Tiếu

29/07/2022

“Chị dựa vào đâu chứ? Tôi không đồng ý, chị không có quyền đuổi tôi!”

Lạc Tuyết cau mày, cô nghiến răng quyết không thoả hiệp.

Từ lúc tốt nghiệp đến giờ, cô luôn làm việc ở tập đoàn Lạc Thị.

Ngoài con gái ra thì đây là nơi mà cô dồn nhiều tâm huyết nhất.

Nếu không có hợp đồng cô ký kết được với tập đoàn Lý Thị vào mấy hôm trước thì công ty của Lạc Thị đã phá sản rồi.

Nhưng sao bây giờ, cô lại vô cớ bị đuổi việc chứ?

Lấy việc công trả thù riêng?

“Cô không đồng ý cũng không được! Đây là quyết định của công ty, nếu còn muốn giữ thể diện thì tôi khuyên cô nên yên phận mà cuốn xéo đi!”

Lạc Mai cười lạnh rồi cất giọng châm chọc.

“Nếu không đừng nói đến chuyện đuổi việc, tôi còn đuổi cô ra khỏi nhà họ Lạc đấy!”

Uỳnh!

Giọng nói tuyệt tình như băng tuyết ấy khiến Lạc Tuyết sợ hãi rồi lùi bước.

Mặt cô cắt không còn hạt máu nào.

Dù cô đã biết hai bố con Lạc Mai luôn coi mình là cái gai trong mắt.

Nhưng không ngờ họ lại tuyệt tình đến vậy.

“Các người quá đáng rồi đấy! Tôi phải hỏi ông, trừ khi chính ông đuổi tôi, không thì chẳng ai có tư cách bắt tôi đi đâu hết”.

Lạc Tuyết cắn răng với vẻ đầy bất mãn.

Cô lấy điện thoại ra rồi gọi vào số của ông nội mình.

Thấy thế, hai bố con Lạc Mai nhìn nhau cười với vẻ nham hiểm.

“Muốn gọi thì cứ việc, nhưng đừng trách tôi chưa nhắc nhở cô, chính ông là người quyết định đuổi việc cô đấy, đến lúc bị ông mắng thì đừng có mà trách tôi!”

Lạc Mai khoanh tay rồi mỉm cười.

Còn Lạc Tuyết thì tái mặt.

Dù cô đã tin lời của Lạc Mai hơn, nhưng nếu chưa nghe chính ông nội đuổi mình thì cô sẽ không đi đâu hết.

“Alo!”

Chẳng mấy chốc, điện thoại đã được kết nối, giọng nói sang sảng của Lạc Vinh Quang vang lên.

“Ông ơi, cháu Lạc Tuyết đây ạ, cháu…”

Lạc Tuyết định lên tiếng giải thích ngay, nhưng chỉ mới nói được mấy câu thì đầu bên kia đã ngắt lời.

“Không phải phân bua gì nữa, ông biết cháu định hỏi gì rồi”.

“Đúng đấy, chính ông đã ra quyết định đuổi việc cháu, đến phòng tài vụ lĩnh lương rồi ra về trong vui vẻ đi!”

Dứt lời, Lạc Vinh Quang đã cúp máy ngay mà không cho Lạc Tuyết cơ hội lên tiếng nào nữa.

Cộp!

Lạc Tuyết ngẩn ra, điện thoại rơi xuống đất mà cô vẫn chưa định thần lại.

Giọng nói của Lạc Vinh Quang rất lạnh lùng và bình thản.

Thậm chí còn có vẻ xa cách.

“Tại sao chứ?”

Lạc Tuyết lẩm bẩm một mình, tầm nhìn mờ đi vì nước mắt.

Cô đã bỏ ra biết bao công sức vì nhà họ Lạc.

Nhưng sao giờ lại bị đẩy tới bước đường này?



Cô thật sự không hiểu.

“Tại sao ư? Cô không biết à?”

Lạc Mai khoanh tay rồi tiếp tục giậu đổ bìm leo.

“Giờ cô hãy mau biến đi, nếu khi tôi quay về còn nhìn thấy cô thì đừng có trách!”

Dứt lời, Lạc Mai trừng mắt lườm Lạc Tuyết với vẻ cảnh cáo.

“Các người thật quá đáng!”

Trong lúc Lạc Tuyết đang không biết mình sai ở đâu thì có một giọng nói lạnh nhạt vang lên.

Sở Bắc chầm chậm đứng dậy rồi chắn trước mặt Lạc Tuyết.

“Lại là cái thằng mù dở này, chờ bà đây lấy được hợp đồng với tập đoàn Lý Thị rồi sẽ xử lý mày sau”.

Trông thấy Sở Bắc, Lạc Mai tức muốn điên người.

Nhưng Sở Bắc chỉ ngẩng mặt lên với vẻ bình thản.

“Cái gì cũng có mức độ của nó thôi, tôi khuyên cô nên biết điểm dừng, không thì sẽ tự rước hoạ vào thân đấy!”

“Giờ cô đuổi Tiểu Tuyết đi thì dễ, nhưng sau này muốn mời cô ấy quay trở lại thì khó đấy!”

Sở Bắc cất giọng chậm rãi như nói một chuyện hiển nhiên.

“Mời cô ta quay lại ư? Mày mơ đi nhớ!”

“Còn nữa, thằng mù dở như mày thì có tư cách gì để nói chuyện với tao hả? Tao…”

Thấy Sở Bắc bỏ ngoài tai lời cảnh cáo của mình, Lạc Mai đang tức điên lên rồi.

Đang định mắng chửi Sở Bắc thì Lạc Viễn Hà đã cản lại.

“Thôi, đừng mất thì giờ tranh cãi với thằng hâm này làm gì! Chờ chúng ta bàn bạc hợp đồng xong rồi xử lý nó cũng không muộn”.

Lạc Mai hừ một tiếng rồi vừa lên xe vừa không quên lườm Lạc Tuyết.

“Lạc Tuyết, nhớ lời tôi nói đấy. Nếu khi tôi về mà cô chưa biến đi thì tự gánh vác hậu quả!”

Dứt lời, chiếc xe đã khởi động rồi phóng đi.

Chỉ còn Lạc Tuyết đứng đó với hàng nước mắt lăn dài.

Sự tuyệt vọng khiến cô như rơi xuống vực thẳm.

Cô còn cả một gia đình cần nuôi.

Mà bây giờ, đến công việc cũng không có.

Sau này, mọi người phải sống sao đây?

Nghĩ đến đây, Lạc Tuyết càng thêm bất lực.

Nhất thời, cô cảm thấy hoàn toàn mất phương hướng.

“Tiểu Tuyết, em đã nhìn rõ chưa?”

Sở Bắc không an ủi mà hỏi ngược lại.

Lạc Tuyết ngẩn ra: “Nhìn rõ gì cơ?”

Sở Bắc đứng đối diện cô với vẻ vô cảm.

“Nhìn rõ bộ mặt của người nhà họ Lạc!”

Lạc Tuyết sững người rồi trầm mặc.

Đúng vậy, cô đã thấy rõ rồi.

Cái gì mà gia tộc với người thân chứ, chẳng có chút tình thương nào cả.

Nếu có thì chỉ là sự lạnh lùng và giễu cợt mà thôi.

Nhưng một người phụ nữ nhỏ bé như cô có thể làm gì được đây?



Sở Bắc khẽ thở dài, vẻ mặt cũng đã dịu hơn.

“Nếu em đã thấy rõ rồi thì đi thôi, em hoàn toàn có thể tự lập một đế chế riêng mà không cần để ý sắc mặt của họ”.

Cuối cùng, Sở Bắc đã nói ra suy nghĩ trong đầu.

Vừa rồi, anh đủ khả năng ngăn cản chuyện Lạc Tuyết bị đuổi việc.

Nhưng anh không làm vậy!

Nếu Lạc Tuyết cứ ở lại nhà họ Lạc thì dù cô có nỗ lực và xuất sắc đến mấy thì vẫn bị dè bỉu thôi.

Cô vẫn sẽ là người có thể bị đá đi bất cứ lúc nào.

Còn nếu cô tự khởi nghiệp thì sao?

Với thực lực và thân phận của Sở Bắc, anh hoàn toàn có thể giúp cô trưởng thành và nhanh chóng ở trên đỉnh cao của sự nghiệp.

“Đi? Tự lập nghiệp ư?”

Lạc Tuyết lẩm bẩm rồi cười tự giễu.

“Sở Bắc ơi Sở Bắc, sao anh có thể nói ra câu ngây thơ như thế?”

“Mất việc rồi thì tôi còn không nuôi mọi người được, chứ đừng nói đến chuyện khởi nghiệp”.

“Sở Bắc, anh nói chuyện buồn cười quá đấy!”

Lạc Tuyết lắc đầu, không quát tháo cũng không khóc lóc.

Giọng nói của cô bình tĩnh nhưng chứa đầy sự vô lực và tuyệt vọng.

“Anh có thể giúp em!”

Sở Bắc nói với giọng kiên định.

“Đến thân anh còn lo chưa xong mà đòi giúp tôi ư?”

Lạc Tuyết hỏi lại, rõ ràng cô không tin anh.

Sở Bắc thoáng do dự, nhưng thấy vẻ chán trường của cô thì vẫn quyết lên tiếng.

“Anh có thể cho em tất cả những gì em muốn!”

“Tiền, mối quan hệ, quyền lực, chỉ cần em muốn thôi!”

Hả?

Nghe thấy thế, Lạc Tuyết ngẩn ra.

Thấy Sở Bắc không giống đang nói đùa, cô cảm thấy đắn đo.

Cô nhìn anh một lúc lâu rồi thở dài lắc đầu.

“Sở Bắc, cảm ơn anh, anh yên tâm, tôi sẽ vực dậy được thôi!”

“Đi thôi, tôi sẽ coi như đây là một kỳ nghỉ”.

Dứt lời, Lạc Tuyết quay người rời đi.

Cô thấy Sở Bắc chỉ đang an ủi mình thôi.

Sở Bắc đứng yên tại chỗ với vẻ chua xót.

Với thân phận của anh thì chỉ cần một câu nói mà thôi.

Sau đó, Lạc Tuyết sẽ trở nên giàu có và được nhiều người ngưỡng mộ ngay.

Nhưng Sở Bắc không muốn làm vậy!

Một là vì nếu anh công khai thân phận thì không phải chuyện tốt với Lạc Tuyết và con gái của họ.

Hai là vì Lạc Tuyết là một người mạnh mẽ.

Dù cô đang rất muốn chứng tỏ bản thân, nhưng nếu thành công nhanh chóng cũng không phải chuyện hay.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chiến Thần Sở Bắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook