Chương 198: Đánh cược!
Sơn Tiếu
02/09/2022
“Ông cụ, ông nói gì thế, ai mà không biết ông là trụ cột của nhà họ Thôi chúng ta”.
Thôi Vân hoảng sợ vội xua tay, lấy lòng.
Sở dĩ gã làm thế là vì ông ta biết Thôi Viễn Sơn có quyền uy rất lớn ở nhà họ Thôi.
Hơn nữa ham muốn kiểm soát của Thôi Viễn Sơn rất mạnh, nếu gã tỏ ra kiêu ngạo trước mặt Thôi Viễn Sơn chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
Quả nhiên sắc mặt Thôi Viễn Sơn vốn dĩ đã không tốt nhưng nghe Thôi Vân nịnh nọt mình như thế, sắc mặt cũng hòa hoãn lại.
Ông ta thân thiết vỗ vai Thôi Vân, thở dài cười nói: “Ông già rồi, sau này nhà họ Thôi chúng ta vẫn phải dựa vào mấy người trẻ tuổi các cháu”.
Nói đến đây giọng ông ta bỗng thay đổi.
“Tiểu Vân, nếu đã đến thì có nhàn rỗi, cháu bảo đám cấp dưới của cậu dạy dỗ cho tốt cái tên bất kính với nhà họ Thôi này đi”.
Nói rồi Thôi Viễn Sơn giơ tay lên chỉ vào Sở Bắc.
Nghe Thôi Viễn Sơn nói, sắc mặt Thôi Vân cũng trở nên lạnh lùng.
“Ông cụ yên tâm, người này dám to gan chọc vào nhà họ Thôi chúng ta, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn dễ dàng”.
Nói rồi Thôi Vân xoay người nhìn Long Tam, ánh mắt hiện lên vẻ cười nhạo.
“Long Tam, Long Hổ Môn của người đúng là có chút thực lực nhưng anh nghĩ chỉ với số lượng từng này mà có tác dụng trước mặt mấy vệ sĩ do công ty bảo vệ của tôi đào tạo ra à?”
Long Tam cũng quen với Thôi Vân, lúc này nghe Thôi Vân nói thế, gã trợn mắt.
Gã hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Cậu Sở có thân phận cao quý, hơn nữa cũng không phải là người các cậu có thể đắc tội. Mặc dù nhà họ Thôi rất mạnh nhưng vẫn không đủ mặt mũi ở trước mặt cậu Sở, nếu các cậu biết điều thì mau ra khỏi đây, nếu không lát nữa sẽ hối hận không kịp”.
Nghe Long Tam nói vậy, Thôi Vân sửng sốt.
Sau đó gã không hề kiêng dè bật cười.
“Ha ha! Buồn cười chết mất, cậu Sở đằng sau chẳng phải chỉ là một tên mù thôi sao? Lúc đầu tôi còn nghĩ Long Tam anh là nhân vật tầm cỡ, không ngờ một tên mù cũng có thể khiến anh như thế, tôi thấy Long Hổ Môn các người vẫn nên giải tán đi”.
Ánh mắt của mấy người Long Hổ Môn đều hiện lên vẻ tức giận khi nghe Thôi Vân nói.
“Anh Long, liều mạng với chúng! Tên họ Thôi này quá đáng lắm rồi, không xem anh em ra gì cả”.
“Đúng đó Anh Long, Long Hổ Môn chúng ta có bao giờ bị sỉ nhục vậy chưa, chỉ cần ông nói một câu, tôi nhào đến ngay”.
Long Tam giơ tay lên ngăn đám người tức giận lại.
Sau đó gã lạnh nhạt nhìn Thôi Vân nói: “Các anh em của tôi nói đúng, Long Hổ Môn bọn tôi chỉ có đứng trước người chết chứ không quỳ trước người sống”.
Nghe thế Thôi Vân bèn sầm mặt.
“Nói như thế tức là các người muốn đối đầu với nhà họ Thôi đến cùng?”
Long Tam trầm giọng nói: “Các cậu gây chuyện với cậu Sở tức là gây chuyện với Long Hổ Môn bọn tôi, tôi tuyệt đối sẽ không nhường bước trong chuyện này”.
“Hay cho câu không nhường bước”.
Thôi Vân cười mỉa nói: “Xem ra có một chuyện mà anh vẫn chưa biết. Long Tam, có vài người là người anh không thể chọc vào nổi”.
“Chuyện gì?”
Long Tam nhíu mày khó hiểu hỏi.
Thôi Vân đắc ý nói: “Ông từng nghe nói đến tập đoàn Bắc Dã rồi chứ? Nói thật cho ông biết, nhà họ Thôi đã có hợp tác chiến lược với tập đoàn Bắc Dã, một khi hợp tác thì cả Tân Hải này không có ai là đối thủ của nhà họ Thôi nữa, bây giờ ông vẫn muốn đắc tội với nhà họ Thôi chỉ vì một tên mù sao?”
Tập đoàn Bắc Dã?
Nghe Thôi Vân nói thế, sắc mặt Long Tam thay đổi.
Gã từng nghe nói đến cái tên tập đoàn Bắc Dã này, đó là sự tồn tại siêu cấp khổng lồ.
Tập đoàn Bắc Dã là tập đoàn tài chính hùng hậu nhất, có thực lực nhất ở Long Quốc.
Hơn nữa điều khiến gã cảm thấy sợ là người đứng sau tập đoàn Bắc Dã trong truyền thuyết là thần tướng Bắc Dã.
Thần tướng Bắc Dã là người có thể khiến cả trên dưới Long Quốc đều phải điên cuồng.
Vì trong lòng người dân Long Quốc, thần tướng Bắc Dã là sự tồn tại sánh ngang thần.
Nhưng gã không ngờ tập đoàn Bắc Dã vừa thành lập ở Tân Hải chưa bao lâu mà nhà họ Thôi lại bước được lên con thuyền lớn tập đoàn Bắc Dã này.
Nếu nói chỉ là nhà họ Thôi thì gã và Long Hổ Môn vẫn có thể chống đối.
Nhưng trước mặt tập đoàn Bắc Dã, Long Hổ Môn còn chẳng có tư cách để đối phương liếc mắt nhìn một cái nữa là.
Thôi Vân cực kỳ đắc ý khi nhìn sắc mặt Long Tam.
“Sao nào, sợ rồi phải không? Chỉ cần anh quỳ xuống cầu xin tôi xem như đền tội xin lỗi nhà họ Thôi, tôi có thể suy xét bỏ qua cho Long Hổ Môn”.
Long Tam định lên tiếng nhưng lúc này Sở Bắc bỗng nói.
“Tập đoàn Bắc Dã sẽ không có đối tác kiêu căng, ngông cuồng như các người”.
Nghe Sở Bắc nói thế, Thôi Vân hừ mũi, nhưng trong mắt Long Tam lại hiện lên vẻ bất ngờ cực độ.
Lúc này gã mới nhớ cậu Sở có quan hệ khá tốt với tập đoàn Bắc Dã.
Thậm chí gã hơi nghi ngờ ông chủ đứng sau tập đoàn Bắc Dã là Sở Bắc.
Nhưng mọi chuyện cũng chỉ là suy đoán, gã không có chứng cớ đầy đủ.
Dù như thế, ông ta vẫn chắc chắn một điều, mối quan hệ giữa Sở Bắc và tập đoàn Bắc Dã không đơn giản.
Câu nói vừa rồi của Sở Bắc cũng đã nhắc nhở ông ta.
Có lẽ Thôi Vân nghĩ Sở Bắc đang nói khoác nhưng chỉ có gã biết, nếu Sở Bắc nêu ý kiến với lãnh đạo cao cấp tập đoàn Bắc Dã biết, rất có thể tập đoàn Bắc Dã sẽ hủy hợp tác với nhà họ Thôi.
Thôi Vân lạnh lùng nhìn Sở Bắc, cười nhạo nói: “Chẳng qua chỉ là một tên mù thôi, không ngờ khẩu khí lại lớn như thế, anh nghĩ anh là ai mà dám nói vậy, đúng là không tự lượng sức mình”.
Sở Bắc lạnh nhạt cười nói: “Có muốn cược không?”
Thôi Vân nhíu mày: “Cược cái gì?”
Sở Bắc nói: “Cược tập đoàn Bắc Dã sẽ ngừng mọi hợp tác với các người trong vòng mười phút, nếu các anh thua thì cút ra khỏi Tân Hải”.
Nghe thế Thôi Vân bật cười.
“Đúng là nực cười, cậu nghĩ mình là ai, tổng giám đốc tập đoàn Bắc Dã sao? Ông đây nói thật cho cậu biết, tập đoàn Thôi Thị sắp ký thỏa thuận hợp tác với tập đoàn Bắc Dã rồi, chỉ cần hợp đồng có hiệu lực, nhà họ Thôi sẽ tiến lên một bước trở thành gia tộc đứng đầu ở thành phố Tân Hải”.
Gã không để ý sau khi Sở Bắc vừa nói xong, sắc mặt Thôi Viễn Sơn lại thay đổi, trở nên u ám.
Nghe thế Sở Bắc khẽ cười lắc đầu.
“Cược như thế, có dám cược không?”
Ánh mắt Thôi Vân hiện lên vẻ cười nhạo khi nghe Sở Bắc nói.
“Thế nếu cậu thua thì sao?”
Sở Bắc cười, chậm rãi nói.
“Mặc các người xử lý”.
Thôi Vân hoảng sợ vội xua tay, lấy lòng.
Sở dĩ gã làm thế là vì ông ta biết Thôi Viễn Sơn có quyền uy rất lớn ở nhà họ Thôi.
Hơn nữa ham muốn kiểm soát của Thôi Viễn Sơn rất mạnh, nếu gã tỏ ra kiêu ngạo trước mặt Thôi Viễn Sơn chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
Quả nhiên sắc mặt Thôi Viễn Sơn vốn dĩ đã không tốt nhưng nghe Thôi Vân nịnh nọt mình như thế, sắc mặt cũng hòa hoãn lại.
Ông ta thân thiết vỗ vai Thôi Vân, thở dài cười nói: “Ông già rồi, sau này nhà họ Thôi chúng ta vẫn phải dựa vào mấy người trẻ tuổi các cháu”.
Nói đến đây giọng ông ta bỗng thay đổi.
“Tiểu Vân, nếu đã đến thì có nhàn rỗi, cháu bảo đám cấp dưới của cậu dạy dỗ cho tốt cái tên bất kính với nhà họ Thôi này đi”.
Nói rồi Thôi Viễn Sơn giơ tay lên chỉ vào Sở Bắc.
Nghe Thôi Viễn Sơn nói, sắc mặt Thôi Vân cũng trở nên lạnh lùng.
“Ông cụ yên tâm, người này dám to gan chọc vào nhà họ Thôi chúng ta, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn dễ dàng”.
Nói rồi Thôi Vân xoay người nhìn Long Tam, ánh mắt hiện lên vẻ cười nhạo.
“Long Tam, Long Hổ Môn của người đúng là có chút thực lực nhưng anh nghĩ chỉ với số lượng từng này mà có tác dụng trước mặt mấy vệ sĩ do công ty bảo vệ của tôi đào tạo ra à?”
Long Tam cũng quen với Thôi Vân, lúc này nghe Thôi Vân nói thế, gã trợn mắt.
Gã hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Cậu Sở có thân phận cao quý, hơn nữa cũng không phải là người các cậu có thể đắc tội. Mặc dù nhà họ Thôi rất mạnh nhưng vẫn không đủ mặt mũi ở trước mặt cậu Sở, nếu các cậu biết điều thì mau ra khỏi đây, nếu không lát nữa sẽ hối hận không kịp”.
Nghe Long Tam nói vậy, Thôi Vân sửng sốt.
Sau đó gã không hề kiêng dè bật cười.
“Ha ha! Buồn cười chết mất, cậu Sở đằng sau chẳng phải chỉ là một tên mù thôi sao? Lúc đầu tôi còn nghĩ Long Tam anh là nhân vật tầm cỡ, không ngờ một tên mù cũng có thể khiến anh như thế, tôi thấy Long Hổ Môn các người vẫn nên giải tán đi”.
Ánh mắt của mấy người Long Hổ Môn đều hiện lên vẻ tức giận khi nghe Thôi Vân nói.
“Anh Long, liều mạng với chúng! Tên họ Thôi này quá đáng lắm rồi, không xem anh em ra gì cả”.
“Đúng đó Anh Long, Long Hổ Môn chúng ta có bao giờ bị sỉ nhục vậy chưa, chỉ cần ông nói một câu, tôi nhào đến ngay”.
Long Tam giơ tay lên ngăn đám người tức giận lại.
Sau đó gã lạnh nhạt nhìn Thôi Vân nói: “Các anh em của tôi nói đúng, Long Hổ Môn bọn tôi chỉ có đứng trước người chết chứ không quỳ trước người sống”.
Nghe thế Thôi Vân bèn sầm mặt.
“Nói như thế tức là các người muốn đối đầu với nhà họ Thôi đến cùng?”
Long Tam trầm giọng nói: “Các cậu gây chuyện với cậu Sở tức là gây chuyện với Long Hổ Môn bọn tôi, tôi tuyệt đối sẽ không nhường bước trong chuyện này”.
“Hay cho câu không nhường bước”.
Thôi Vân cười mỉa nói: “Xem ra có một chuyện mà anh vẫn chưa biết. Long Tam, có vài người là người anh không thể chọc vào nổi”.
“Chuyện gì?”
Long Tam nhíu mày khó hiểu hỏi.
Thôi Vân đắc ý nói: “Ông từng nghe nói đến tập đoàn Bắc Dã rồi chứ? Nói thật cho ông biết, nhà họ Thôi đã có hợp tác chiến lược với tập đoàn Bắc Dã, một khi hợp tác thì cả Tân Hải này không có ai là đối thủ của nhà họ Thôi nữa, bây giờ ông vẫn muốn đắc tội với nhà họ Thôi chỉ vì một tên mù sao?”
Tập đoàn Bắc Dã?
Nghe Thôi Vân nói thế, sắc mặt Long Tam thay đổi.
Gã từng nghe nói đến cái tên tập đoàn Bắc Dã này, đó là sự tồn tại siêu cấp khổng lồ.
Tập đoàn Bắc Dã là tập đoàn tài chính hùng hậu nhất, có thực lực nhất ở Long Quốc.
Hơn nữa điều khiến gã cảm thấy sợ là người đứng sau tập đoàn Bắc Dã trong truyền thuyết là thần tướng Bắc Dã.
Thần tướng Bắc Dã là người có thể khiến cả trên dưới Long Quốc đều phải điên cuồng.
Vì trong lòng người dân Long Quốc, thần tướng Bắc Dã là sự tồn tại sánh ngang thần.
Nhưng gã không ngờ tập đoàn Bắc Dã vừa thành lập ở Tân Hải chưa bao lâu mà nhà họ Thôi lại bước được lên con thuyền lớn tập đoàn Bắc Dã này.
Nếu nói chỉ là nhà họ Thôi thì gã và Long Hổ Môn vẫn có thể chống đối.
Nhưng trước mặt tập đoàn Bắc Dã, Long Hổ Môn còn chẳng có tư cách để đối phương liếc mắt nhìn một cái nữa là.
Thôi Vân cực kỳ đắc ý khi nhìn sắc mặt Long Tam.
“Sao nào, sợ rồi phải không? Chỉ cần anh quỳ xuống cầu xin tôi xem như đền tội xin lỗi nhà họ Thôi, tôi có thể suy xét bỏ qua cho Long Hổ Môn”.
Long Tam định lên tiếng nhưng lúc này Sở Bắc bỗng nói.
“Tập đoàn Bắc Dã sẽ không có đối tác kiêu căng, ngông cuồng như các người”.
Nghe Sở Bắc nói thế, Thôi Vân hừ mũi, nhưng trong mắt Long Tam lại hiện lên vẻ bất ngờ cực độ.
Lúc này gã mới nhớ cậu Sở có quan hệ khá tốt với tập đoàn Bắc Dã.
Thậm chí gã hơi nghi ngờ ông chủ đứng sau tập đoàn Bắc Dã là Sở Bắc.
Nhưng mọi chuyện cũng chỉ là suy đoán, gã không có chứng cớ đầy đủ.
Dù như thế, ông ta vẫn chắc chắn một điều, mối quan hệ giữa Sở Bắc và tập đoàn Bắc Dã không đơn giản.
Câu nói vừa rồi của Sở Bắc cũng đã nhắc nhở ông ta.
Có lẽ Thôi Vân nghĩ Sở Bắc đang nói khoác nhưng chỉ có gã biết, nếu Sở Bắc nêu ý kiến với lãnh đạo cao cấp tập đoàn Bắc Dã biết, rất có thể tập đoàn Bắc Dã sẽ hủy hợp tác với nhà họ Thôi.
Thôi Vân lạnh lùng nhìn Sở Bắc, cười nhạo nói: “Chẳng qua chỉ là một tên mù thôi, không ngờ khẩu khí lại lớn như thế, anh nghĩ anh là ai mà dám nói vậy, đúng là không tự lượng sức mình”.
Sở Bắc lạnh nhạt cười nói: “Có muốn cược không?”
Thôi Vân nhíu mày: “Cược cái gì?”
Sở Bắc nói: “Cược tập đoàn Bắc Dã sẽ ngừng mọi hợp tác với các người trong vòng mười phút, nếu các anh thua thì cút ra khỏi Tân Hải”.
Nghe thế Thôi Vân bật cười.
“Đúng là nực cười, cậu nghĩ mình là ai, tổng giám đốc tập đoàn Bắc Dã sao? Ông đây nói thật cho cậu biết, tập đoàn Thôi Thị sắp ký thỏa thuận hợp tác với tập đoàn Bắc Dã rồi, chỉ cần hợp đồng có hiệu lực, nhà họ Thôi sẽ tiến lên một bước trở thành gia tộc đứng đầu ở thành phố Tân Hải”.
Gã không để ý sau khi Sở Bắc vừa nói xong, sắc mặt Thôi Viễn Sơn lại thay đổi, trở nên u ám.
Nghe thế Sở Bắc khẽ cười lắc đầu.
“Cược như thế, có dám cược không?”
Ánh mắt Thôi Vân hiện lên vẻ cười nhạo khi nghe Sở Bắc nói.
“Thế nếu cậu thua thì sao?”
Sở Bắc cười, chậm rãi nói.
“Mặc các người xử lý”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.