Chương 191: Đánh đến chết!
Sơn Tiếu
29/08/2022
“Tôi là Sở Bắc, giờ các người có thể biến đi được rồi đấy!”
Ngô Lương vốn đang rơi vào tuyệt vọng, nhưng câu nói này của Sở Bắc đã khiến ông ta mừng như muốn phát điên.
Ngay sau đó, ông ta ngẩng mạnh đầu lên rồi nhìn về phía Thôi Hạo.
“Cậu Thôi, anh Sở đây là khách quý mà tôi mời đến hôm nay, anh ấy là người mà đến anh Long cũng phải kính trọng. Vì vậy, các cậu nên thức thời một chút, mau về đi!”
Nghe thấy thế, Thôi Hạo chợt co rúm người.
Đến Long Tam cũng phải kính trọng ư? Điều này khiến hắn ta thấy hơi ngạc nhiên.
Nhưng khi nhìn thấy cặp mắt kính râm Sở Bắc đeo trên mắt và cây gậy trúc anh cầm trong tay, Thôi Hạo lập tức nở một nụ cười trào phúng.
“Ngô Lương, ông đừng phí công bịa chuyện nữa, từ khi nào mà Long Tam lại mất giá đến mức tôn kính một thằng mù hả?”
Ngô Lương đứng hình, định lên tiếng phản bác, song không biết phải bắt đầu nói từ đâu.
Thật lòng mà nói thì trong thâm tâm ông ta cũng có mối nghi hoặc giống Thôi Hạo.
Ông ta biết Sở Bắc là một người mù loà.
Nhưng chính vì thế nên ông ta mới thấy lạ, tại sao một người như Long Tam phải khép nép với một người mù chứ?
Tuy nhiên, ông ta chỉ dám nghĩ trong đầu vậy thôi, chứ có cho thêm mười lá gan, cũng không dám nói ra miệng.
Lý do chính khiến ông ta mời Sở Bắc đến để xin lỗi là vì Long Tam.
Chứ nếu không liên quan đến Long Tam thì ông ta sẽ không coi Sở Bắc ra gì hết.
Vì ông ta không thể tưởng tượng được một người mù loà thì có thực lực mạnh đến đâu.
Thấy Ngô Lương không nói gì, Thôi Hạo càng thêm tự tin với suy đoán của mình.
Hắn ta nghĩ Ngô Lương bị ép quá nên mới bịa chuyện.
Có lẽ tên mù này cũng có chút quyền thế, nhưng tuyệt đối không đến mức khiến Long Tam phải nể sợ như lời Ngô Lương nói.
Dẫu sao, Long Tam cũng là ông trùm xã hội đen ở Tân Hải, những người bình thường sao lọt vào mắt gã được.
Nghĩ tới đây, hắn ta liếc nhìn Sở Bắc rồi cười lạnh.
“Thằng kia, ở cái đất Tân Hải này chắc chỉ có mày mới dám nói chuyện với tao bằng cái giọng đấy thôi! Nể tình sự dũng cảm của mày, tao sẽ giơ cao đánh khẽ, chỉ cần mày cúi dập đầu với tao mười cái thì tao sẽ tha cho”.
Nghe thấy thế, Sở Bắc rút một giờ khăn giấy ra rồi lau miệng.
Sau đó, anh nhoẻn miệng cười rồi hờ hững nói: “Ý hay đấy, dập đầu đi, chỉ cần cậu dập đầu trước tôi mười cái thì tôi sẽ tha cho”.
Cái gì?
Nghe Sở Bắc nói xong, gần như tất cả mọi người đều phải trợn tròn mắt vì ngạc nhiên.
Nhất là Thôi Hạo, hắn ta không ngờ tên mù này dám nói với mình như vậy.
Sau khi bình tĩnh lại, hắn ta lập tức nổi sung,
“Mày chán sống mẹ nó rồi đúng không!”
Thôi Hạo tức tối quát lớn rồi chạy tới gào lên với mấy người đàn ông mặc đồ màu đen: “Đập chết nó cho tao, nếu chúng mày không giết được nó thì chờ chết hết đi!”
Xưa nay, Thôi Hạo nói được là làm được.
Vì thế, mấy người đàn ông mặc đồ đen nghe xong đều nghiêm mặt rồi hùng hổ lao về phía Sở Bắc ngay.
Thấy thế, Thôi Hạo nở một nụ cười độc ác.
“Hừ! Dám trả treo với tao à, ông sẽ cho mày hối hận sang cả kiếp sau luôn”.
Ngô Lương đứng cạnh đó thấy thế thì vô cùng hốt hoảng.
Ông ta không chút do dự mà rút điện thoại ra rồi gọi cho Long Tam ngay.
Thôi Hạo không biết, nhưng Ngô Lương thì rõ mười mươi. Sở Bắc là người mà Long Tam rất coi trọng, nếu hôm nay anh mà có làm sao thì Long Tam sẽ lột da ông ta mất.
Đương nhiên Thôi Hạo cũng nhìn thấy Ngô Lương đang gọi điện, nhưng hắn ta chỉ cười lạnh mà không ngăn cản.
Theo hắn ta thấy thì với thực lực của nhà họ Thôi, dù Long Tam có đến thì hắn ta cũng không sợ.
Vì vậy, hắn ta chẳng những không sợ hãi, mà còn hét lên với đám người kia.
“Đập chết nó cho tao, mạnh tay vào!”
Nghe Thôi Hạo nói thế, đám người kia càng hung hăng hơn.
Họ lao tới cạnh Sở Bắc rồi định tung một cú đấm vào đầu anh.
Song đúng lúc này, Sở Bắc vốn đang ngồi yên chợt giơ cây gậy trúc trong tay lên.
Ngay sau đó, anh đã đập cây gậy trúc thật mạnh vào tên đứng gần mình nhất bằng tốc độ nhanh đến mức mắt thường khó mà thấy được.
“A!”
Bị trúng một gậy, tên đó gào thét đau đớn rồi ngã vật ra sàn.
Những tên khác thấy thế thì đều biến sắc mặt.
Họ cứ ngỡ Sở Bắc như con cá nằm trên thớt, cho nên rất khinh thường anh.
Thậm chí, khi cảnh tượng vừa rồi chưa xảy ra, họ còn nghĩ Thôi Hạo bắt cả đám xông lên là không cần thiết.
Vì họ thấy trông Sở Bắc rất yếu ớt, đã thế còn bị mù thì chỉ cần một người trong số họ là có thể xử lý anh được rồi.
Nhưng bây giờ, họ mới phát hiện suy nghĩ ấy của mình thật ngây thơ.
Bởi tên đang nằm vật lộn bây giờ là người có thực lực mạnh thứ nhất, thứ hai trong số tất cả bọn họ.
Với thực lực mạnh cỡ ấy mà gã vẫn bị Sở Bắc đập cho một gậy nằm im dưới đất.
Họ chợt nhận ra tên mù này không hề dễ đối phó như mình nghĩ.
“Lên hết đi, đánh chết nó!”
Một người áo đen khác hô lên.
Ngay sau đó, cả đám đều hung hăng giở hết ngón nghề của mình ra để tấn công Sở Bắc.
Đối mặt với sự tất công ồ ạt ấy, Sở Bắc chỉ cười khẩy.
Anh không chút hoang mang mà giơ cây gậy trúc lên đập loạn xạ.
Theo từng hàng động của anh, đám kia đều nằm lăn ra đất, không còn chút lực chiến đấu nào.
Nhất thời, căn phòng vang lên tiếng kêu gào thảm thiết.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, khi Thôi Hạo và Ngô Lương phản ứng lại thì đám mặc đồ đen đã ngã hết dưới đất rồi kêu gào trong đau đớn.
Hoảng!
Thấy dáng vẻ oai phong của Sở Bắc, Ngô Lương hít vào một hơi lạnh.
Lúc này, cuối cùng ông ta cũng hiểu tại sao đại ca của Long Hổ Môn phải cung kính với người này rồi.
Cách ra đòn quỷ dị của anh thật là khủng khiếp, nếu không được tận mắt chứng kiến, Ngô Lương cũng không dám tin trên đời lại có người giỏi đến vậy.
Chỉ với một cây gậy trúc mà anh có thể hạ hết được cả đám đô con kia.
Thực lực này không đùa được đâu.
Thậm chí, ông ta còn nghĩ mình gọi cho Long Tam là không cần thiết.
Vì ông ta thấy với thực lực của Sở Bắc thì anh thừa sức tự xử lý được mọi việc.
Sau khi chấn động, Ngô Lương chợt mừng thầm.
Ngô Lương vốn đang rơi vào tuyệt vọng, nhưng câu nói này của Sở Bắc đã khiến ông ta mừng như muốn phát điên.
Ngay sau đó, ông ta ngẩng mạnh đầu lên rồi nhìn về phía Thôi Hạo.
“Cậu Thôi, anh Sở đây là khách quý mà tôi mời đến hôm nay, anh ấy là người mà đến anh Long cũng phải kính trọng. Vì vậy, các cậu nên thức thời một chút, mau về đi!”
Nghe thấy thế, Thôi Hạo chợt co rúm người.
Đến Long Tam cũng phải kính trọng ư? Điều này khiến hắn ta thấy hơi ngạc nhiên.
Nhưng khi nhìn thấy cặp mắt kính râm Sở Bắc đeo trên mắt và cây gậy trúc anh cầm trong tay, Thôi Hạo lập tức nở một nụ cười trào phúng.
“Ngô Lương, ông đừng phí công bịa chuyện nữa, từ khi nào mà Long Tam lại mất giá đến mức tôn kính một thằng mù hả?”
Ngô Lương đứng hình, định lên tiếng phản bác, song không biết phải bắt đầu nói từ đâu.
Thật lòng mà nói thì trong thâm tâm ông ta cũng có mối nghi hoặc giống Thôi Hạo.
Ông ta biết Sở Bắc là một người mù loà.
Nhưng chính vì thế nên ông ta mới thấy lạ, tại sao một người như Long Tam phải khép nép với một người mù chứ?
Tuy nhiên, ông ta chỉ dám nghĩ trong đầu vậy thôi, chứ có cho thêm mười lá gan, cũng không dám nói ra miệng.
Lý do chính khiến ông ta mời Sở Bắc đến để xin lỗi là vì Long Tam.
Chứ nếu không liên quan đến Long Tam thì ông ta sẽ không coi Sở Bắc ra gì hết.
Vì ông ta không thể tưởng tượng được một người mù loà thì có thực lực mạnh đến đâu.
Thấy Ngô Lương không nói gì, Thôi Hạo càng thêm tự tin với suy đoán của mình.
Hắn ta nghĩ Ngô Lương bị ép quá nên mới bịa chuyện.
Có lẽ tên mù này cũng có chút quyền thế, nhưng tuyệt đối không đến mức khiến Long Tam phải nể sợ như lời Ngô Lương nói.
Dẫu sao, Long Tam cũng là ông trùm xã hội đen ở Tân Hải, những người bình thường sao lọt vào mắt gã được.
Nghĩ tới đây, hắn ta liếc nhìn Sở Bắc rồi cười lạnh.
“Thằng kia, ở cái đất Tân Hải này chắc chỉ có mày mới dám nói chuyện với tao bằng cái giọng đấy thôi! Nể tình sự dũng cảm của mày, tao sẽ giơ cao đánh khẽ, chỉ cần mày cúi dập đầu với tao mười cái thì tao sẽ tha cho”.
Nghe thấy thế, Sở Bắc rút một giờ khăn giấy ra rồi lau miệng.
Sau đó, anh nhoẻn miệng cười rồi hờ hững nói: “Ý hay đấy, dập đầu đi, chỉ cần cậu dập đầu trước tôi mười cái thì tôi sẽ tha cho”.
Cái gì?
Nghe Sở Bắc nói xong, gần như tất cả mọi người đều phải trợn tròn mắt vì ngạc nhiên.
Nhất là Thôi Hạo, hắn ta không ngờ tên mù này dám nói với mình như vậy.
Sau khi bình tĩnh lại, hắn ta lập tức nổi sung,
“Mày chán sống mẹ nó rồi đúng không!”
Thôi Hạo tức tối quát lớn rồi chạy tới gào lên với mấy người đàn ông mặc đồ màu đen: “Đập chết nó cho tao, nếu chúng mày không giết được nó thì chờ chết hết đi!”
Xưa nay, Thôi Hạo nói được là làm được.
Vì thế, mấy người đàn ông mặc đồ đen nghe xong đều nghiêm mặt rồi hùng hổ lao về phía Sở Bắc ngay.
Thấy thế, Thôi Hạo nở một nụ cười độc ác.
“Hừ! Dám trả treo với tao à, ông sẽ cho mày hối hận sang cả kiếp sau luôn”.
Ngô Lương đứng cạnh đó thấy thế thì vô cùng hốt hoảng.
Ông ta không chút do dự mà rút điện thoại ra rồi gọi cho Long Tam ngay.
Thôi Hạo không biết, nhưng Ngô Lương thì rõ mười mươi. Sở Bắc là người mà Long Tam rất coi trọng, nếu hôm nay anh mà có làm sao thì Long Tam sẽ lột da ông ta mất.
Đương nhiên Thôi Hạo cũng nhìn thấy Ngô Lương đang gọi điện, nhưng hắn ta chỉ cười lạnh mà không ngăn cản.
Theo hắn ta thấy thì với thực lực của nhà họ Thôi, dù Long Tam có đến thì hắn ta cũng không sợ.
Vì vậy, hắn ta chẳng những không sợ hãi, mà còn hét lên với đám người kia.
“Đập chết nó cho tao, mạnh tay vào!”
Nghe Thôi Hạo nói thế, đám người kia càng hung hăng hơn.
Họ lao tới cạnh Sở Bắc rồi định tung một cú đấm vào đầu anh.
Song đúng lúc này, Sở Bắc vốn đang ngồi yên chợt giơ cây gậy trúc trong tay lên.
Ngay sau đó, anh đã đập cây gậy trúc thật mạnh vào tên đứng gần mình nhất bằng tốc độ nhanh đến mức mắt thường khó mà thấy được.
“A!”
Bị trúng một gậy, tên đó gào thét đau đớn rồi ngã vật ra sàn.
Những tên khác thấy thế thì đều biến sắc mặt.
Họ cứ ngỡ Sở Bắc như con cá nằm trên thớt, cho nên rất khinh thường anh.
Thậm chí, khi cảnh tượng vừa rồi chưa xảy ra, họ còn nghĩ Thôi Hạo bắt cả đám xông lên là không cần thiết.
Vì họ thấy trông Sở Bắc rất yếu ớt, đã thế còn bị mù thì chỉ cần một người trong số họ là có thể xử lý anh được rồi.
Nhưng bây giờ, họ mới phát hiện suy nghĩ ấy của mình thật ngây thơ.
Bởi tên đang nằm vật lộn bây giờ là người có thực lực mạnh thứ nhất, thứ hai trong số tất cả bọn họ.
Với thực lực mạnh cỡ ấy mà gã vẫn bị Sở Bắc đập cho một gậy nằm im dưới đất.
Họ chợt nhận ra tên mù này không hề dễ đối phó như mình nghĩ.
“Lên hết đi, đánh chết nó!”
Một người áo đen khác hô lên.
Ngay sau đó, cả đám đều hung hăng giở hết ngón nghề của mình ra để tấn công Sở Bắc.
Đối mặt với sự tất công ồ ạt ấy, Sở Bắc chỉ cười khẩy.
Anh không chút hoang mang mà giơ cây gậy trúc lên đập loạn xạ.
Theo từng hàng động của anh, đám kia đều nằm lăn ra đất, không còn chút lực chiến đấu nào.
Nhất thời, căn phòng vang lên tiếng kêu gào thảm thiết.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, khi Thôi Hạo và Ngô Lương phản ứng lại thì đám mặc đồ đen đã ngã hết dưới đất rồi kêu gào trong đau đớn.
Hoảng!
Thấy dáng vẻ oai phong của Sở Bắc, Ngô Lương hít vào một hơi lạnh.
Lúc này, cuối cùng ông ta cũng hiểu tại sao đại ca của Long Hổ Môn phải cung kính với người này rồi.
Cách ra đòn quỷ dị của anh thật là khủng khiếp, nếu không được tận mắt chứng kiến, Ngô Lương cũng không dám tin trên đời lại có người giỏi đến vậy.
Chỉ với một cây gậy trúc mà anh có thể hạ hết được cả đám đô con kia.
Thực lực này không đùa được đâu.
Thậm chí, ông ta còn nghĩ mình gọi cho Long Tam là không cần thiết.
Vì ông ta thấy với thực lực của Sở Bắc thì anh thừa sức tự xử lý được mọi việc.
Sau khi chấn động, Ngô Lương chợt mừng thầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.