Chương 175: Đền tiền!
Sơn Tiếu
21/08/2022
Một phút sau, mấy người thanh niên tóc vàng gom góp hết số tiền trên người rồi đưa cho Ngô Lương.
“Đại ca, bọn tôi chỉ gom được ba mươi nghìn cộng thêm tiền trong điện thoại, cũng chỉ được tám mươi nghìn, chúng tôi chỉ có nhiêu đó thôi”.
Thanh niên tóc vàng thấp thỏm nhìn Ngô Lương nói.
Ngô Lương nhận tiền, hung dữ nhìn thanh niên tóc vàng nói: “Các cậu chỉ có tám mươi nghìn thật à?”
Thanh niên tóc vàng vội gật đầu.
“Chỉ có nhiêu đó thật, bây giờ chúng tôi chẳng thể lấy ra thêm một xu nào nữa”.
Lúc này cậu ta cảm thấy hối hận không thôi.
Mình không nên vì một chút lợi nhỏ mà đến đây giả vờ giả vịt với Dương Ân.
Bây giờ không chỉ đắc tội với người không nên đắc tội mà ngay cả tiền tiết kiệm của mình cũng đi tong.
Không chiếm được hời mà ngược lại còn chọc phải ổ kiến, nếu trên đời này có thuốc hối hận, có đánh chết cậu ta cũng không đến đây nữa.
Nghe thanh niên tóc vàng nói thế, Ngô Lương khẽ cười.
“Ông muốn các cậu bồi thường một trăm tám mươi nghìn, bây giờ các cậu chỉ có tám mươi nghìn, còn một trăm nghìn nữa, các cậu định làm thế nào?”
Thanh niên tóc vàng sợ hãi không dám nhìn Ngô Lương, cắn răng thận trọng nói: “Đại ca, hay là bọn tôi viết giấy nợ cho ông nhé? Đợi chúng tôi có tiền nhất định có thể trả cho ông”.
“Giấy nợ?”
Nghe thanh niên tóc vàng nói thế, Ngô Lương cười mỉa, khinh thường nói: “Cậu xem ông đây là tên ngốc à, đến khi các cậu đi khỏi đây, nếu các cậu chạy không chịu thanh toán thì tôi tìm ai nói lý đây?”
Thanh niên tóc vàng đổi sắc, đang định nói gì đó nhưng lúc này chỉ thấy Ngô Lương bỗng xua tay.
“Các cậu không trả một trăm nghìn còn lại cũng được nhưng tôi có một điều kiện”.
Mấy người thanh niên tóc vàng mừng rỡ khi nghe ông ta nói thế.
“Đại ca, ông nói đi, dù là điều kiện gì chúng tôi cũng đồng ý”.
Một trăm nghìn không phải là con số nhỏ, nếu có thể không trả thì bảo họ làm gì cũng được.
Nhìn dáng vẻ chờ đợi của mấy người này, ánh Ngô Lương nở nụ cười tàn nhẫn.
Ông ta chỉ vào dùi cui điện trong tay một bảo vệ bên cạnh nói: “Một trăm nghìn còn lại dùng dùi cui điện để đánh, một cây là một trăm đồng, để bảo vệ bên cạnh tôi đánh các cậu, đến khi đủ một trăm nghìn thì dừng, các cậu thấy thế nào?”
Nghe Ngô Lương nói thế, sắc mặt mấy người thanh niên tóc vàng thay đổi.
Dương Ân càng cảm thấy sợ, ngồi phịch xuống đất hồi lâu cũng không đứng lên được.
Thanh niên tóc vàng cắn răng nói: “Đại ca, ông đợi một lát, cho bọn tôi thêm một tiếng nữa, bây giờ bọn tôi đi lấy tiền”.
Ngô Lương lắc đầu.
“Tôi cho các cậu nửa tiếng, nếu trong vòng nửa tiếng mà không gom đủ tiền thì cứ làm theo những gì tôi nói”.
Thanh niên tóc vàng hoảng sợ, nhanh chóng xoay người nhìn đám người phía sau tức giận quát.
“Mẹ kiếp, còn ngây ra đó làm gì? Mau đi mượn tiền, ông không muốn chết ở đây”.
Nếu làm theo Ngô Lương nói một trăm đồng là một dùi cui điện, mà họ muốn trả hết một trăm nghìn thì phải chịu đựng một nghìn đòn dùi cui điện.
Dù là mười dùi cui họ cũng không chịu được chứ đừng nói là một nghìn.
Nghe thế mọi người không dám chậm trễ, nhanh chóng lấy điện thoại ra bắt đầu gọi điện mượn tiền.
Thanh niên tóc vàng thấy Dương Ân mềm nhũn ngây người dưới đất lập tức nổi giận, đi đến trước mặt Dương Ân đạp vào lưng cậu ta.
“Đệch, mày còn ngây ra đó à? Không mau gọi điện mượn tiền đi?”
Mọi chuyện xảy ra hôm nay là do Dương Ân, dĩ nhiên cậu ta rất hận Dương Ân.
Dương Ân bất lực chỉ đành lấy điện thoại ra định gọi điện mượn tiền nhưng sau khi rút điện thoại ra cậu ta lại sửng sốt.
Không biết từ lúc nào màn hình điện thoại của cậu ta đã vỡ.
Nếu là bình thường điện thoại vỡ, Dương Ân sẽ đau lòng một chốc nhưng bây giờ trong mắt cậu ta không chỉ không chút đau lòng nào mà ngược lại còn đầy vẻ vui mừng.
Vì điện thoại hỏng rồi thì không thể gọi, như thế cậu ta có thể không cần mượn tiền người khác nữa.
Cậu ta không cần gom tiền cho đủ một trăm nghìn đó.
Cậu ta chỉ vào điện thoại của mình, ngẩng đầu lên nhìn mấy người thanh niên tóc vàng nói: “Điện thoại tôi hỏng rồi, không gọi được”.
Sắc mặt thanh niên tóc vàng hơi khó coi, giật lấy điện thoại trong tay Dương Ân.
Cầm điện thoại xem xét một lúc, sắc mặt thanh niên tóc vàng trở nên u ám.
“Mẹ kiếp, đúng là xui xẻo”.
Cậu ta phun nước bọt xuống đất, dùng sức đập mạnh điện thoại Dương Ân xuống đất khiến nó rơi vỡ tan tành.
Thấy thế, Dương Ân cũng không chỉ không tỏ vẻ đau lòng mà còn lộ ra vẻ mừng rỡ.
Thanh niên tóc vàng trợn mắt nhìn Dương Ân, tức giận nói: “Họ Dương kia, mày đợi đấy, chuyện hôm nay chưa xong đâu”.
Nói rồi cậu ta không quan tâm đến Dương Ân nữa mà bắt đầu gọi đi mượn tiền.
Khoảng mười mấy phút sau, tiền mà mấy người thanh niên tóc vàng và thanh niên thấp lùn mượn gom lại cũng vừa đủ một trăm nghìn.
Nhìn khoản tiền lớn hiển thị trên điện thoại, ánh mắt thanh niên tóc vàng hiện lên vẻ không cam lòng, nhất là nghĩ đến việc một trăm nghìn này sắp đưa cho người khác, cậu ta càng cảm thấy khó chịu.
Nhưng chuyện đã đến nước này, dù cậu ta không cam lòng thế nào cũng chỉ có thể thành thật đưa tiền cho Ngô Lương.
“Đại ca, bọn tôi đã gom đủ tiền rồi, ông xem nếu tiện tôi chuyển khoản cho ông”.
Nghe thanh niên tóc vàng nói thế, sắc mặt Ngô Lương mới tốt hơn một chút, đưa điện thoại sang.
Không lâu sau, thanh niên tóc vàng chuyển một trăm nghìn cho Ngô Lương.
Lúc này Ngô Lương mới hài lòng gật đầu, bảo mấy bảo vệ lui ra ngoài.
“Xem như các cậu biết điều, bây giờ các cậu có thể cút rồi. Nhớ đấy, sau này đừng đến chỗ của ông nữa, nếu không ông sẽ khiến các cậu nếm mùi sống không bằng chết”.
Mấy người kia vội gật đầu.
Thật ra không cần Ngô Lương nói, sau này họ cũng không dám đến nơi như vậy nữa.
Chuyện như vậy trải qua một lần là đủ, nếu thêm lần nữa họ sợ mình sẽ để lại mạng sống ở đây mất.
Sau đó đám người thanh niên tóc vàng vội vã chạy đi.
Trước khi đi họ còn không quên nói mấy lời đe dọa Dương Ân.
Thấy đám người thanh niên tóc vàng rời khỏi đó, Dương Ân mới thở phào xoay người định đi.
Nhưng đúng lúc này giọng Ngô Lương vang lên từ phía sau cậu ta.
“Đứng lại!”
Nghe thấy giọng Ngô Lương, Dương Ân hoảng sợ vội dừng lại, sau đó quay đầu lại, cậu ta nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
“Ông chủ, ông chủ Ngô, không phải đã trả tiền cho ông rồi sao? Còn chuyện gì nữa à?”
Ngô Lương trợn mắt nhìn Dương Ân, sầm mặt nói: “Tôi hỏi cậu một câu, cậu phải trả lời thật nếu không đừng trách ông không khách sáo”.
Dương Ân gật đầu, chỉ cần đối phương không bắt cậu ta đền tiền thì bảo cậu ta làm gì cũng được.
“Ông chủ Ngô, ông cứ hỏi, chỉ cần là điều tôi biết, tôi sẽ nói hết mọi chuyện”.
Dương Ân sợ thật rồi, cậu ta không dám có bất kỳ tâm tư nào khác nữa.
“Đại ca, bọn tôi chỉ gom được ba mươi nghìn cộng thêm tiền trong điện thoại, cũng chỉ được tám mươi nghìn, chúng tôi chỉ có nhiêu đó thôi”.
Thanh niên tóc vàng thấp thỏm nhìn Ngô Lương nói.
Ngô Lương nhận tiền, hung dữ nhìn thanh niên tóc vàng nói: “Các cậu chỉ có tám mươi nghìn thật à?”
Thanh niên tóc vàng vội gật đầu.
“Chỉ có nhiêu đó thật, bây giờ chúng tôi chẳng thể lấy ra thêm một xu nào nữa”.
Lúc này cậu ta cảm thấy hối hận không thôi.
Mình không nên vì một chút lợi nhỏ mà đến đây giả vờ giả vịt với Dương Ân.
Bây giờ không chỉ đắc tội với người không nên đắc tội mà ngay cả tiền tiết kiệm của mình cũng đi tong.
Không chiếm được hời mà ngược lại còn chọc phải ổ kiến, nếu trên đời này có thuốc hối hận, có đánh chết cậu ta cũng không đến đây nữa.
Nghe thanh niên tóc vàng nói thế, Ngô Lương khẽ cười.
“Ông muốn các cậu bồi thường một trăm tám mươi nghìn, bây giờ các cậu chỉ có tám mươi nghìn, còn một trăm nghìn nữa, các cậu định làm thế nào?”
Thanh niên tóc vàng sợ hãi không dám nhìn Ngô Lương, cắn răng thận trọng nói: “Đại ca, hay là bọn tôi viết giấy nợ cho ông nhé? Đợi chúng tôi có tiền nhất định có thể trả cho ông”.
“Giấy nợ?”
Nghe thanh niên tóc vàng nói thế, Ngô Lương cười mỉa, khinh thường nói: “Cậu xem ông đây là tên ngốc à, đến khi các cậu đi khỏi đây, nếu các cậu chạy không chịu thanh toán thì tôi tìm ai nói lý đây?”
Thanh niên tóc vàng đổi sắc, đang định nói gì đó nhưng lúc này chỉ thấy Ngô Lương bỗng xua tay.
“Các cậu không trả một trăm nghìn còn lại cũng được nhưng tôi có một điều kiện”.
Mấy người thanh niên tóc vàng mừng rỡ khi nghe ông ta nói thế.
“Đại ca, ông nói đi, dù là điều kiện gì chúng tôi cũng đồng ý”.
Một trăm nghìn không phải là con số nhỏ, nếu có thể không trả thì bảo họ làm gì cũng được.
Nhìn dáng vẻ chờ đợi của mấy người này, ánh Ngô Lương nở nụ cười tàn nhẫn.
Ông ta chỉ vào dùi cui điện trong tay một bảo vệ bên cạnh nói: “Một trăm nghìn còn lại dùng dùi cui điện để đánh, một cây là một trăm đồng, để bảo vệ bên cạnh tôi đánh các cậu, đến khi đủ một trăm nghìn thì dừng, các cậu thấy thế nào?”
Nghe Ngô Lương nói thế, sắc mặt mấy người thanh niên tóc vàng thay đổi.
Dương Ân càng cảm thấy sợ, ngồi phịch xuống đất hồi lâu cũng không đứng lên được.
Thanh niên tóc vàng cắn răng nói: “Đại ca, ông đợi một lát, cho bọn tôi thêm một tiếng nữa, bây giờ bọn tôi đi lấy tiền”.
Ngô Lương lắc đầu.
“Tôi cho các cậu nửa tiếng, nếu trong vòng nửa tiếng mà không gom đủ tiền thì cứ làm theo những gì tôi nói”.
Thanh niên tóc vàng hoảng sợ, nhanh chóng xoay người nhìn đám người phía sau tức giận quát.
“Mẹ kiếp, còn ngây ra đó làm gì? Mau đi mượn tiền, ông không muốn chết ở đây”.
Nếu làm theo Ngô Lương nói một trăm đồng là một dùi cui điện, mà họ muốn trả hết một trăm nghìn thì phải chịu đựng một nghìn đòn dùi cui điện.
Dù là mười dùi cui họ cũng không chịu được chứ đừng nói là một nghìn.
Nghe thế mọi người không dám chậm trễ, nhanh chóng lấy điện thoại ra bắt đầu gọi điện mượn tiền.
Thanh niên tóc vàng thấy Dương Ân mềm nhũn ngây người dưới đất lập tức nổi giận, đi đến trước mặt Dương Ân đạp vào lưng cậu ta.
“Đệch, mày còn ngây ra đó à? Không mau gọi điện mượn tiền đi?”
Mọi chuyện xảy ra hôm nay là do Dương Ân, dĩ nhiên cậu ta rất hận Dương Ân.
Dương Ân bất lực chỉ đành lấy điện thoại ra định gọi điện mượn tiền nhưng sau khi rút điện thoại ra cậu ta lại sửng sốt.
Không biết từ lúc nào màn hình điện thoại của cậu ta đã vỡ.
Nếu là bình thường điện thoại vỡ, Dương Ân sẽ đau lòng một chốc nhưng bây giờ trong mắt cậu ta không chỉ không chút đau lòng nào mà ngược lại còn đầy vẻ vui mừng.
Vì điện thoại hỏng rồi thì không thể gọi, như thế cậu ta có thể không cần mượn tiền người khác nữa.
Cậu ta không cần gom tiền cho đủ một trăm nghìn đó.
Cậu ta chỉ vào điện thoại của mình, ngẩng đầu lên nhìn mấy người thanh niên tóc vàng nói: “Điện thoại tôi hỏng rồi, không gọi được”.
Sắc mặt thanh niên tóc vàng hơi khó coi, giật lấy điện thoại trong tay Dương Ân.
Cầm điện thoại xem xét một lúc, sắc mặt thanh niên tóc vàng trở nên u ám.
“Mẹ kiếp, đúng là xui xẻo”.
Cậu ta phun nước bọt xuống đất, dùng sức đập mạnh điện thoại Dương Ân xuống đất khiến nó rơi vỡ tan tành.
Thấy thế, Dương Ân cũng không chỉ không tỏ vẻ đau lòng mà còn lộ ra vẻ mừng rỡ.
Thanh niên tóc vàng trợn mắt nhìn Dương Ân, tức giận nói: “Họ Dương kia, mày đợi đấy, chuyện hôm nay chưa xong đâu”.
Nói rồi cậu ta không quan tâm đến Dương Ân nữa mà bắt đầu gọi đi mượn tiền.
Khoảng mười mấy phút sau, tiền mà mấy người thanh niên tóc vàng và thanh niên thấp lùn mượn gom lại cũng vừa đủ một trăm nghìn.
Nhìn khoản tiền lớn hiển thị trên điện thoại, ánh mắt thanh niên tóc vàng hiện lên vẻ không cam lòng, nhất là nghĩ đến việc một trăm nghìn này sắp đưa cho người khác, cậu ta càng cảm thấy khó chịu.
Nhưng chuyện đã đến nước này, dù cậu ta không cam lòng thế nào cũng chỉ có thể thành thật đưa tiền cho Ngô Lương.
“Đại ca, bọn tôi đã gom đủ tiền rồi, ông xem nếu tiện tôi chuyển khoản cho ông”.
Nghe thanh niên tóc vàng nói thế, sắc mặt Ngô Lương mới tốt hơn một chút, đưa điện thoại sang.
Không lâu sau, thanh niên tóc vàng chuyển một trăm nghìn cho Ngô Lương.
Lúc này Ngô Lương mới hài lòng gật đầu, bảo mấy bảo vệ lui ra ngoài.
“Xem như các cậu biết điều, bây giờ các cậu có thể cút rồi. Nhớ đấy, sau này đừng đến chỗ của ông nữa, nếu không ông sẽ khiến các cậu nếm mùi sống không bằng chết”.
Mấy người kia vội gật đầu.
Thật ra không cần Ngô Lương nói, sau này họ cũng không dám đến nơi như vậy nữa.
Chuyện như vậy trải qua một lần là đủ, nếu thêm lần nữa họ sợ mình sẽ để lại mạng sống ở đây mất.
Sau đó đám người thanh niên tóc vàng vội vã chạy đi.
Trước khi đi họ còn không quên nói mấy lời đe dọa Dương Ân.
Thấy đám người thanh niên tóc vàng rời khỏi đó, Dương Ân mới thở phào xoay người định đi.
Nhưng đúng lúc này giọng Ngô Lương vang lên từ phía sau cậu ta.
“Đứng lại!”
Nghe thấy giọng Ngô Lương, Dương Ân hoảng sợ vội dừng lại, sau đó quay đầu lại, cậu ta nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
“Ông chủ, ông chủ Ngô, không phải đã trả tiền cho ông rồi sao? Còn chuyện gì nữa à?”
Ngô Lương trợn mắt nhìn Dương Ân, sầm mặt nói: “Tôi hỏi cậu một câu, cậu phải trả lời thật nếu không đừng trách ông không khách sáo”.
Dương Ân gật đầu, chỉ cần đối phương không bắt cậu ta đền tiền thì bảo cậu ta làm gì cũng được.
“Ông chủ Ngô, ông cứ hỏi, chỉ cần là điều tôi biết, tôi sẽ nói hết mọi chuyện”.
Dương Ân sợ thật rồi, cậu ta không dám có bất kỳ tâm tư nào khác nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.