Chương 181: Điểm yếu!
Sơn Tiếu
23/08/2022
Chu Cầm không ngờ Dương Ân lại tiêu sài hoang phí như vậy.
180 nghìn không phải một khoản tiền nhỏ, vậy mà cậu ta tiêu không biết tiếc tay.
Nếu Dương Ân mà là con trai của Chu Cầm thì chắc bà ta cũng đánh chết cậu ta rồi.
Nhưng hiện giờ, hai mẹ con Chu Lệ đang ở trong nhà bà ta, nếu bà ta cứ mặc kệ cho Chu Lệ đuổi đánh Dương Ân rồi chẳng may xảy ra chuyện gì thì mất hay.
Nghĩ vậy, bà ta không chút do dự mà lập tức lao lên giằng lấy cái chổi trong tay Chu Lệ.
“Dì nó, dì đang làm gì thế hả? Tốt xấu gì thì nó cũng là con trai của dì đấy, ừ thì nó đã phạm tội tày trời, nhưng dì định đánh chết nó hay sao?”
Nghe thấy thế, Chu Lệ càng thêm giận dữ.
“Chị, chị đừng cản em! Hôm nay, em phải đánh chết thằng trời đánh này, nó làm em tức muốn chết đi được!”
Chu Lệ giả bộ định nhặt cái chổi ở dưới đất lên.
Chu Cầm thấy thế thì chán nản nhìn Dương Ân rồi tức giận nói: “Còn ngây ra đấy làm gì? Lên tầng trên đi!”
Bấy giờ, Dương Ân mới hoàn hồn gật đầu rồi co giò chạy thẳng lên tầng trên.
“Chị, chị đang làm gì thế?”
Chu Lệ vẫn vùng vằng như thể chuẩn bị lao lên trên.
Chu Cầm bắt đầu mất kiên nhẫn rồi đẩy mạnh người em gái mình một cái.
“Được, tôi không cản nữa, dì muốn đánh chết nó đúng không? Đấy, dì lên đi, yên tâm lần này tôi không cản nữa đâu!”
Chu Lệ lập tức ngẩn người.
Ngay sau đó, bà ta không đòi lao lên trên nữa, mà ngồi thụp xuống đất rồi gào khóc nức nở.
“Sao số tôi lại khổ thế này!”
Bà ta khóc lóc thảm thương, ai không biết còn tưởng bà ta đang khổ sở lắm.
Thấy thế, Chu Cầm đành thoả hiệp rồi ngồi xuống cất giọng an ủi.
“Được rồi, già rồi mà còn ngồi bù lu bù loa trước mặt đám trẻ thì còn ra thể thống gì nữa, đừng để người ta cười cho!”
Nghe thấy thế, Chu Lệ càng khóc ác liệt hơn.
“Chị, sao đời em lại khổ thế cơ chứ! Đời này, em chỉ mong Dương Ân có thể nuôi em khi về già, nhưng chị nhìn nó đi, có làm được cái tích sự gì đâu”.
Chu Cầm thở dài một hơi.
“Thôi, ai chẳng có lúc sai lầm, về dạy lại nó là được. Dẫu sao chuyện cũng đã qua, người không sao là được rồi, những chuyện khác bỏ qua hết đi”.
Dứt lời, bà ta đỡ Chu Lệ từ dưới đất dậy.
Chu Lệ lau nước mắt rồi tỏ vẻ đáng thương nhìn Chu Cầm, nói: “Chị, sau này em và Dương Ân chỉ biết trông cậy vào chị thôi, chị đừng đuổi mẹ con em đi nhé!”
Nghe thấy thế, Chu Cầm lập tức biến sắc mặt.
“Dì cũng nghe thấy rồi đấy, biệt thự này có phải do tôi mua đâu, mà là của Sở Bắc. Nếu hai mẹ con ở hẳn đây thì không hay lắm đâu”.
Lẽ ra, Chu Cầm vốn định nhịn không nói chuyện này ra rồi.
Dẫu sao Chu Lệ cũng là em gái của bà ta, hiện giờ hai mẹ con lại không có nơi nào để đi thì ở tạm đây vài ba hôm cũng được.
Nhưng Chu Lệ vừa nói như vậy thì có nghĩa là định ở lại lâu dài rồi.
Dù Chu Cầm có mát tính đến mấy thì cũng sẽ không nhịn được nữa.
Hai chị em họ đã có gia đình riêng, cho nên đôi lúc cũng phải suy nghĩ cho gia đình nhỏ của mình.
Chu Lệ lập tức biến sắc mặt khi nghe Chu Cầm nói thế.
“Chị, chị định đuổi hai mẹ con em đi à?”
Chu Cầm do dự một lát rồi nói: “Không, nhưng dì cũng thấy rồi đấy, nhà này không phải của tôi, nếu hai mẹ con dì sống hẳn ở đây thì không hay đâu”.
Chu Lệ lập tức tái mặt.
Một lát sau, bà ta lại tỏ vẻ đáng thương rồi rơi nước mắt.
“Chị, chị cũng thấy rồi đấy, Dương Ân vừa gây ra đại hoạ, mà giờ chị lại định đuổi hai mẹ con em đi, trong khi hai mẹ con em làm gì có nơi nào để đi đâu. Chị là chị ruột của em cơ mà, lẽ nào chị đành lòng nhìn hai mẹ con em lưu lạc nơi đầu đường xó chợ sao?”
Chu Cầm lại bắt đầu dao động.
Chu Lệ thấy thế thì mừng thầm rồi nói tiếp: “Mới lại, nếu người ngoài biết chuyện chị đuổi em ruột ra khỏi nhà thì còn gì là thể diện nữa?”
Lạc Tuyết ở bên cạnh nghe thấy thế thì quyết định phản bác.
“Ai muốn nói gì thì nói, chứ nhà cháu đã tận tình tận nghĩa với mẹ con dì rồi. Dì cũng thấy rồi đấy, Dương Ân suốt ngày gây chuyện, ai biết khi nào cậu ấy lại gây hoạ động trời gì đó tiếp chứ! Rồi người ta đến tận đây thì nhà cháu biết phải làm thế nào?”
Vốn Chu Cầm còn đang lưỡng lự, nhưng nghe Lạc Tuyết nói thế thì lập tức tỏ vẻ kiên định ngay.
Bà ta nhìn Chu Lệ rồi nói: “Dì nó, Tiểu Tuyết nói đúng đấy, hay là…”
Song, bà ta còn chưa nói hết câu thì Chu Lệ đã chen ngang.
“Chị, họ hàng ở quê đều đã biết mẹ con chị mua biệt thự trên này rồi, mọi người cũng biết hai mẹ con em lên đây nương nhờ chị. Nếu bây giờ, chị đuổi mẹ con em đi thì mẹ con em đành phải về quê thôi, họ hàng mà biết chuyện thì kiểu gì cũng nói này nói nọ nhà chị đấy”.
Chu Cầm biến sắc mặt, trong lòng bắt đầu nổi giận.
Bà ta là một người rất ưa sĩ diện nên rất quan tâm đến những lời người khác nhận xét về mình.
Nhất là với những người hay thích ăn đơm nói đặt ở quê, nếu họ biết bà ta đuổi hai mẹ con Dương Ân đi thì kiểu gì cũng gièm pha đủ điều.
Vậy thì danh tiếng cùng tài năng mà bà ta bịa ra bao năm qua sẽ bị huỷ hoại hết.
Nghĩ tới đây, Chu Cầm chỉ biết thở dài.
“Dì nó, ban nãy tôi nói đùa đấy, hai mẹ con dì cứ yên tâm ở đây, chờ khi nào tự lực cánh sinh được thì hãy chuyển đi”.
Sau khi nghe Chu Cầm nói vậy, gương mặt vốn đang đau buồn của Chu Lệ lập tức mỉm cười.
“Em biết chị tốt với em nhất mà! Chị yên tâm, nhất định em sẽ quản lý Dương Ân cẩn thận, không cho nó gây chuyện nữa đâu”.
Chu Lệ đành cắn răng gật đầu.
Bà ta biết Chu Lệ đã nắm được điểm yếu của mình, nên thôi đành vậy đã.
Lạc Tuyết thấy thế thì chỉ biết lắc đầu.
Cô rất hiểu mẹ mình, Chu Lệ nói ra câu đó thì đảm bảo mẹ cô sẽ không dám đuổi hai mẹ con bà ta đi nữa.
Còn Sở Bắc thì chỉ có vẻ thờ ơ, không quan tâm.
Loại tiểu nhân như Dương Ân và Chu Lệ không đáng để anh chú ý.
Chỉ cần họ đừng khiêu khích giới hạn cuối cùng của anh thì họ muốn làm gì thì làm, anh sẽ không can dự.
Chu Cầm cũng biết Lạc Tuyết không hài lòng, nhưng cũng chỉ đành cười trừ rồi đánh trống lảng sang chuyện cơm nước.
Có lẽ vì bị vạch mặt tội nói dối nên Dương Ân cảm thấy xấu hổ, không dám thò mặt xuống ăn cơm nữa.
Sau đó, Chu Lệ đã bưng cơm lên cho cậu ta.
Nhưng vào bữa sáng ngày hôm sau, Dương Ân đã trở lại trạng thái bình thường, cậu ta xuống bếp ăn sáng rồi còn chủ động chào hỏi với Lạc Tuyết như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
180 nghìn không phải một khoản tiền nhỏ, vậy mà cậu ta tiêu không biết tiếc tay.
Nếu Dương Ân mà là con trai của Chu Cầm thì chắc bà ta cũng đánh chết cậu ta rồi.
Nhưng hiện giờ, hai mẹ con Chu Lệ đang ở trong nhà bà ta, nếu bà ta cứ mặc kệ cho Chu Lệ đuổi đánh Dương Ân rồi chẳng may xảy ra chuyện gì thì mất hay.
Nghĩ vậy, bà ta không chút do dự mà lập tức lao lên giằng lấy cái chổi trong tay Chu Lệ.
“Dì nó, dì đang làm gì thế hả? Tốt xấu gì thì nó cũng là con trai của dì đấy, ừ thì nó đã phạm tội tày trời, nhưng dì định đánh chết nó hay sao?”
Nghe thấy thế, Chu Lệ càng thêm giận dữ.
“Chị, chị đừng cản em! Hôm nay, em phải đánh chết thằng trời đánh này, nó làm em tức muốn chết đi được!”
Chu Lệ giả bộ định nhặt cái chổi ở dưới đất lên.
Chu Cầm thấy thế thì chán nản nhìn Dương Ân rồi tức giận nói: “Còn ngây ra đấy làm gì? Lên tầng trên đi!”
Bấy giờ, Dương Ân mới hoàn hồn gật đầu rồi co giò chạy thẳng lên tầng trên.
“Chị, chị đang làm gì thế?”
Chu Lệ vẫn vùng vằng như thể chuẩn bị lao lên trên.
Chu Cầm bắt đầu mất kiên nhẫn rồi đẩy mạnh người em gái mình một cái.
“Được, tôi không cản nữa, dì muốn đánh chết nó đúng không? Đấy, dì lên đi, yên tâm lần này tôi không cản nữa đâu!”
Chu Lệ lập tức ngẩn người.
Ngay sau đó, bà ta không đòi lao lên trên nữa, mà ngồi thụp xuống đất rồi gào khóc nức nở.
“Sao số tôi lại khổ thế này!”
Bà ta khóc lóc thảm thương, ai không biết còn tưởng bà ta đang khổ sở lắm.
Thấy thế, Chu Cầm đành thoả hiệp rồi ngồi xuống cất giọng an ủi.
“Được rồi, già rồi mà còn ngồi bù lu bù loa trước mặt đám trẻ thì còn ra thể thống gì nữa, đừng để người ta cười cho!”
Nghe thấy thế, Chu Lệ càng khóc ác liệt hơn.
“Chị, sao đời em lại khổ thế cơ chứ! Đời này, em chỉ mong Dương Ân có thể nuôi em khi về già, nhưng chị nhìn nó đi, có làm được cái tích sự gì đâu”.
Chu Cầm thở dài một hơi.
“Thôi, ai chẳng có lúc sai lầm, về dạy lại nó là được. Dẫu sao chuyện cũng đã qua, người không sao là được rồi, những chuyện khác bỏ qua hết đi”.
Dứt lời, bà ta đỡ Chu Lệ từ dưới đất dậy.
Chu Lệ lau nước mắt rồi tỏ vẻ đáng thương nhìn Chu Cầm, nói: “Chị, sau này em và Dương Ân chỉ biết trông cậy vào chị thôi, chị đừng đuổi mẹ con em đi nhé!”
Nghe thấy thế, Chu Cầm lập tức biến sắc mặt.
“Dì cũng nghe thấy rồi đấy, biệt thự này có phải do tôi mua đâu, mà là của Sở Bắc. Nếu hai mẹ con ở hẳn đây thì không hay lắm đâu”.
Lẽ ra, Chu Cầm vốn định nhịn không nói chuyện này ra rồi.
Dẫu sao Chu Lệ cũng là em gái của bà ta, hiện giờ hai mẹ con lại không có nơi nào để đi thì ở tạm đây vài ba hôm cũng được.
Nhưng Chu Lệ vừa nói như vậy thì có nghĩa là định ở lại lâu dài rồi.
Dù Chu Cầm có mát tính đến mấy thì cũng sẽ không nhịn được nữa.
Hai chị em họ đã có gia đình riêng, cho nên đôi lúc cũng phải suy nghĩ cho gia đình nhỏ của mình.
Chu Lệ lập tức biến sắc mặt khi nghe Chu Cầm nói thế.
“Chị, chị định đuổi hai mẹ con em đi à?”
Chu Cầm do dự một lát rồi nói: “Không, nhưng dì cũng thấy rồi đấy, nhà này không phải của tôi, nếu hai mẹ con dì sống hẳn ở đây thì không hay đâu”.
Chu Lệ lập tức tái mặt.
Một lát sau, bà ta lại tỏ vẻ đáng thương rồi rơi nước mắt.
“Chị, chị cũng thấy rồi đấy, Dương Ân vừa gây ra đại hoạ, mà giờ chị lại định đuổi hai mẹ con em đi, trong khi hai mẹ con em làm gì có nơi nào để đi đâu. Chị là chị ruột của em cơ mà, lẽ nào chị đành lòng nhìn hai mẹ con em lưu lạc nơi đầu đường xó chợ sao?”
Chu Cầm lại bắt đầu dao động.
Chu Lệ thấy thế thì mừng thầm rồi nói tiếp: “Mới lại, nếu người ngoài biết chuyện chị đuổi em ruột ra khỏi nhà thì còn gì là thể diện nữa?”
Lạc Tuyết ở bên cạnh nghe thấy thế thì quyết định phản bác.
“Ai muốn nói gì thì nói, chứ nhà cháu đã tận tình tận nghĩa với mẹ con dì rồi. Dì cũng thấy rồi đấy, Dương Ân suốt ngày gây chuyện, ai biết khi nào cậu ấy lại gây hoạ động trời gì đó tiếp chứ! Rồi người ta đến tận đây thì nhà cháu biết phải làm thế nào?”
Vốn Chu Cầm còn đang lưỡng lự, nhưng nghe Lạc Tuyết nói thế thì lập tức tỏ vẻ kiên định ngay.
Bà ta nhìn Chu Lệ rồi nói: “Dì nó, Tiểu Tuyết nói đúng đấy, hay là…”
Song, bà ta còn chưa nói hết câu thì Chu Lệ đã chen ngang.
“Chị, họ hàng ở quê đều đã biết mẹ con chị mua biệt thự trên này rồi, mọi người cũng biết hai mẹ con em lên đây nương nhờ chị. Nếu bây giờ, chị đuổi mẹ con em đi thì mẹ con em đành phải về quê thôi, họ hàng mà biết chuyện thì kiểu gì cũng nói này nói nọ nhà chị đấy”.
Chu Cầm biến sắc mặt, trong lòng bắt đầu nổi giận.
Bà ta là một người rất ưa sĩ diện nên rất quan tâm đến những lời người khác nhận xét về mình.
Nhất là với những người hay thích ăn đơm nói đặt ở quê, nếu họ biết bà ta đuổi hai mẹ con Dương Ân đi thì kiểu gì cũng gièm pha đủ điều.
Vậy thì danh tiếng cùng tài năng mà bà ta bịa ra bao năm qua sẽ bị huỷ hoại hết.
Nghĩ tới đây, Chu Cầm chỉ biết thở dài.
“Dì nó, ban nãy tôi nói đùa đấy, hai mẹ con dì cứ yên tâm ở đây, chờ khi nào tự lực cánh sinh được thì hãy chuyển đi”.
Sau khi nghe Chu Cầm nói vậy, gương mặt vốn đang đau buồn của Chu Lệ lập tức mỉm cười.
“Em biết chị tốt với em nhất mà! Chị yên tâm, nhất định em sẽ quản lý Dương Ân cẩn thận, không cho nó gây chuyện nữa đâu”.
Chu Lệ đành cắn răng gật đầu.
Bà ta biết Chu Lệ đã nắm được điểm yếu của mình, nên thôi đành vậy đã.
Lạc Tuyết thấy thế thì chỉ biết lắc đầu.
Cô rất hiểu mẹ mình, Chu Lệ nói ra câu đó thì đảm bảo mẹ cô sẽ không dám đuổi hai mẹ con bà ta đi nữa.
Còn Sở Bắc thì chỉ có vẻ thờ ơ, không quan tâm.
Loại tiểu nhân như Dương Ân và Chu Lệ không đáng để anh chú ý.
Chỉ cần họ đừng khiêu khích giới hạn cuối cùng của anh thì họ muốn làm gì thì làm, anh sẽ không can dự.
Chu Cầm cũng biết Lạc Tuyết không hài lòng, nhưng cũng chỉ đành cười trừ rồi đánh trống lảng sang chuyện cơm nước.
Có lẽ vì bị vạch mặt tội nói dối nên Dương Ân cảm thấy xấu hổ, không dám thò mặt xuống ăn cơm nữa.
Sau đó, Chu Lệ đã bưng cơm lên cho cậu ta.
Nhưng vào bữa sáng ngày hôm sau, Dương Ân đã trở lại trạng thái bình thường, cậu ta xuống bếp ăn sáng rồi còn chủ động chào hỏi với Lạc Tuyết như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.