Chương 44: Đổi căn nhà khác lớn hơn!
Sơn Tiếu
29/07/2022
"Đừng, Đừng! Tôi nói, tôi....."
Nhận ra Thanh Vũ định làm gì, Trương Khải liền hoảng sợ !
Tuy nhiên, chưa kịp dứt lời thì ông ta đột ngột ngừng lại.
Có một vết thương hiện ra trên cổ ông ta!
Rất mỏng, rất nhỏ, nhưng xuyên suốt!
Nếu không phải có vết máu chảy ra, e rằng thực sự không thể nhìn ra được.
"Khụ khụ....."
Đồng tử của Trương Khải giãn ra nhanh chóng, dường như không còn phản ứng.
Ông ta muốn nói gì đó, nhưng chỉ có thể phát ra một tiếng ho yếu ớt.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, sự hối hận và sợ hãi tràn ngập trong lòng.
Từ lúc bị bắt đi, ông ta vẫn còn ôm chút hi vọng.
Thậm chí, mới chỉ một phút trước, ông ta còn tưởng rằng chỉ cần mình không thừa nhận, những người này sẽ không có cách nào làm gì được ông ta.
Nhưng bây giờ . . . . . .
Tất cả đã quá muộn!
Rầm!
Trương Khải đổ nhào xuống đất bằng một tiếng đổ mạnh, đôi mắt không cam tâm hồi lâu vẫn mở trừng trừng.
Máu tuôn xối xả trên mặt đất.
Không khí im lặng chết chóc.
Phương Chính Quân và những người trong bệnh viện đều choáng váng, đến hít thở cũng cảm thấy khó nhọc!
Chỉ có mồ hôi lạnh, chảy ròng ròng không kiểm soát được!
Tí tách, tí tách!
"Làm sai, thì cuối cùng sẽ phải trả giá!"
"Cứng đầu cứng cổ không phải là thói quen tốt!"
Sở Bắc lắc đầu, mặt không biến sắc!
Nói rồi, anh quay người rời đi!
Thanh Vũ và bốn người đàn ông mặc vest không nói một lời, chỉ theo sau.
Sở Bắc rời đi một lúc rồi Phương Chính Quân mới định thần lại.
Nhìn xác chết dưới đất mà lòng sợ hãi run rẩy!
"Viện, viện trưởng, phải làm sao bây giờ? Có nên gọi cảnh sát không?"
Một kỹ thuật viên run lên bần bật, nhưng vừa dứt lời liền bị một tát vào mặt!
"Gọi cảnh sát, cậu muốn chết à?"
Phương Chính Quân trừng mắt nhìn anh ta và hít một hơi dài!
"Mang cái xác xử lý đi, sau đó thông báo cho gia đình ông ta, đảm bảo phải giải quyết chuyện này một cách hoàn hảo!"
"Còn nữa, về chuyện hôm nay, kẻ nào dám nói lời nào ra ngoài, tôi sẽ xử lý kẻ đó!”
...
Khi Sở Bắc trở lại phòng bệnh, Lạc Tuyết đã thu dọn đồ đạc và hoàn thành thủ tục xuất viện.
Tình trạng của Lạc Vũ Tâm đã được cải thiện, tuy không chữa được tận gốc, nhưng có nằm viện nữa cũng không có tác dụng gì!
Hơn nữa, cô gái nhỏ muốn bố mình đưa đi học.
Cho dù Lạc Tuyết vẫn còn rất nhiều oán hận với Sở Bắc, nhưng làm sao cô có thể nhẫn tâm để con gái mình thất vọng?
Chẳng mấy chốc, gia đình ba người đã trên taxi, nhưng không đi đến nhà họ Lạc!
Thay vào đó, họ lại đến một ngôi nhà cũ, một tòa nhà với tầng dưới đổ nát.
"Bố, Tâm Nhi dắt bố nhé, chúng ta về nhà thôi!"
Trên đường đi, Tâm Nhi nắm chặt tay Sở Bắc, cứ như sợ rằng Sở Bắc sẽ biến mất vậy!
"Được, chúng ta về nhà thôi!"
Sở Bắc bật cười!
Có lẽ anh đã sớm quen với cuộc sống chinh chiến bao năm, bốn bể là nhà!
Nhưng vào lúc này, hai chữ này nói ra từ miệng con gái, khiến trong lòng Sở Bắc lại ấm áp hơn bao giờ hết!
Về nhà!
Thật là một lời ngọt ngào!
Nhìn hai cha con một trước một sau đi trước mặt, nhất là cái dáng vẻ tung tăng của Tâm Nhi.
Lạc Tuyết đột nhiên sững sờ trong chốc lát!
Bốn năm qua, cô dồn hết tình yêu thương và sự quan tâm chăm sóc cho con gái.
Nhưng có một số thứ cô ấy không có cách nào có thể cho con gái.
Có điều những gì Sở Bắc mang lại cho cô và con gái có thực sự là điều tốt không?
Nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua và hôm nay, Lạc Tuyết cảm thấy bối rối!
...
"Bà ngoại ơi, Tâm Nhi đưa bố về rồi này!"
Trên tầng ba, ngay khi Tâm nhi mở cửa, cô bé đã hét lên sung sướng!
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, bàn tay nắm chặt Sở Bắc không hề buông!
Giọng điệu vui mừng, như thể khoe một món đồ chơi yêu thích!
Cuối cùng thì cô bé cũng có bố rồi!
"Kêu la gì vậy, ồn ào quá!"
Bên trong, Chu Cầm lầm bầm chửi ra!
Nhìn thấy Sở Bắc, sắc mặt bà hoàn toàn sầm xuống.
"Thằng mù đáng ghét, ai bảo mày đến nhà tao? Mau cút ngay! Nhìn thấy mày tao lại thấy khó chịu!"
Ai ngờ, không đợi Sở Bắc phản ứng, thân hình nhỏ bé của Tâm Nhi đã đứng ra trước mặt Sở Bắc.
Cô bé bĩu môi, dũng cảm nhìn Chu Cầm!
"Bà ngoại, bố là bố của Tâm Nhi, tại sao lại không vào được!"
"Á à? Con nhóc, sao lại dám nói thay hắn ta? Có tin bà đánh vào mông không?"
Chu Cầm nghiến răng, làm điệu bộ đòi đánh!
Tâm Nhi sợ tới mức mặt tái mét và mắt đỏ hoe.
Nhưng cơ thể cô bé như bất động!
Cuối cùng cô bé cũng có bố, và cô bé muốn bảo vệ cô bố!
"Mẹ, mẹ bớt nói vài câu đi!"
Chính vào lúc này, Lạc Tuyết từ sau bước tới, cố gắng dàn hòa!
"Hừ, nếu không nghe lời người lớn, sau này sẽ có lúc phải hối hận!"
Chu Cầm hừ lên một tiếng, liếc Sở Bắc một cái rồi xoay người trở về phòng ngủ!
"Mẹ tôi là như vậy đó, anh đừng quá bận tâm".
Lạc Tuyết nhìn Sở Bắc, do dự một chút, mới giải thích một câu.
"Không sao, anh không để bụng đâu".
Sở Bắc cười lắc đầu, nói cho cùng rốt cuộc vẫn là anh nợ Chu Cầm!
Chỉ cần không có gì quá đáng, anh đều có thể nhẫn nhịn được.
Lạc Tuyết thở dài một tiếng: "Anh nghỉ ngơi một lát đi, tôi đi nấu cơm!"
Lạc Tuyết đi vào bếp và bắt đầu bận rộn, trong khi Tâm Nhi kéo bố đi.
Kể cái này, xem cái kia.
Hai bố con hạnh phúc bên nhau.
Và dường như nụ cười trên khóe miệng Sở Bắc không bao giờ tắt.
Cái gì mà Điện thần Bắc Dã, cái gì mà thần tướng trấn quốc.
Vào lúc này, tất cả đều bỏ lại phía sau hết.
Có con gái là có tất cả, vậy thôi!
Lạc Tuyết tự tay nấu, ba món và một tô canh, nhanh chóng bày biện lên bàn.
Những món ăn quê nhà đơn giản nhưng vào tay Lạc Tuyết nấu lại rất ngon.
Đó là lần đầu tiên anh ấy cảm thấy như ở nhà, trái tim của Sở Bắc không biết đang là cảm giác gì.
Chỉ là, bữa tối gia đình đầu tiên nên cảm giác thật lạ lẫm!
Từ đầu chí cuối, Lạc Tuyết chỉ cúi đầu, không nói gì cả.
Chu Cầm mặc dù không nói gì, nhưng chỉ trong mấy phút đồng hồ, không biết đã trừng mắt nhìn Sở Bắc bao nhiêu lần.
Chỉ có Tâm Nhi là liên tục gắp thức ăn cho Sở Bắc, nói chung là khá hòa thuận.
Sau bữa ăn, Sở Bắc là người đầu tiên đặt bát đũa xuống và lau miệng.
"Ngôi nhà này hơi cũ và nhỏ, lúc nào chúng ta hãy mua một ngôi nhà lớn hơn nhé!"
Sở Bắc tuy rằng không nhìn thấy, nhưng vừa vào cửa liền ngửi được mùi ẩm mốc phảng phất.
Anh cũng có thể cảm nhận rằng không gian bên trong không lớn.
Sau này, khi bốn người ở chung, khó tránh được sự chật chội!
"Mua nhà mới? Mày nói nhẹ nhàng nhỉ!"
Vừa mở miệng, Chu Cầm liền hừ lạnh một tiếng, lập tức chế nhạo.
"Mày có biết giá nhà ở Tân Hải bao nhiêu không? Mày có biết bây giờ thuê nhà đã vất vả như thế nào rồi không?"
"Đã không biết gì cả lại còn nói chuyện vớ vẩn!"
"Không có tiền lại mù, lại luôn nói lời đao to búa lớn, sao nhà tao lại dính vào hạng sao chổi như mày kia chứ!"
"Không ăn nữa, tức đến no cả bụng rồi!"
Chu Cầm nói liền một hơi, bỏ bát đũa xuống, tức giận rời đi!
Lạc Tuyết thở dài, trừng mắt nhìn Sở Bắc!
"Anh biết tất cả những điều này, nhưng ... thôi bỏ đi, cứ tạm ở đây đã, sau này sẽ nói sau!"
"Tốt nhất anh nên bớt nói vài câu đi, tôi không muốn Tâm Nhi sau này giống như anh!"
Nói xong, Lạc Tuyết tủi thân cúi đầu, hai mắt không khỏi đỏ lên.
Rõ ràng, cô ấy cũng cảm thấy rằng Sở Bắc đang nói khoác!
Giá nhà ở ven biển cao một cách kinh khủng.
Cô ấy cũng muốn sống trong một ngôi nhà lớn, nhưng trước tiên cô ấy phải có khả năng mua nó!
Bầu không khí im lặng khiến vẻ mặt Sở Bắc trầm tư .
Anh xoa đầu con gái, nhưng cuối cùng cũng không giải thích.
Có rất nhiều điều cần phải có những hành động thực tế để chứng minh!
Nhận ra Thanh Vũ định làm gì, Trương Khải liền hoảng sợ !
Tuy nhiên, chưa kịp dứt lời thì ông ta đột ngột ngừng lại.
Có một vết thương hiện ra trên cổ ông ta!
Rất mỏng, rất nhỏ, nhưng xuyên suốt!
Nếu không phải có vết máu chảy ra, e rằng thực sự không thể nhìn ra được.
"Khụ khụ....."
Đồng tử của Trương Khải giãn ra nhanh chóng, dường như không còn phản ứng.
Ông ta muốn nói gì đó, nhưng chỉ có thể phát ra một tiếng ho yếu ớt.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, sự hối hận và sợ hãi tràn ngập trong lòng.
Từ lúc bị bắt đi, ông ta vẫn còn ôm chút hi vọng.
Thậm chí, mới chỉ một phút trước, ông ta còn tưởng rằng chỉ cần mình không thừa nhận, những người này sẽ không có cách nào làm gì được ông ta.
Nhưng bây giờ . . . . . .
Tất cả đã quá muộn!
Rầm!
Trương Khải đổ nhào xuống đất bằng một tiếng đổ mạnh, đôi mắt không cam tâm hồi lâu vẫn mở trừng trừng.
Máu tuôn xối xả trên mặt đất.
Không khí im lặng chết chóc.
Phương Chính Quân và những người trong bệnh viện đều choáng váng, đến hít thở cũng cảm thấy khó nhọc!
Chỉ có mồ hôi lạnh, chảy ròng ròng không kiểm soát được!
Tí tách, tí tách!
"Làm sai, thì cuối cùng sẽ phải trả giá!"
"Cứng đầu cứng cổ không phải là thói quen tốt!"
Sở Bắc lắc đầu, mặt không biến sắc!
Nói rồi, anh quay người rời đi!
Thanh Vũ và bốn người đàn ông mặc vest không nói một lời, chỉ theo sau.
Sở Bắc rời đi một lúc rồi Phương Chính Quân mới định thần lại.
Nhìn xác chết dưới đất mà lòng sợ hãi run rẩy!
"Viện, viện trưởng, phải làm sao bây giờ? Có nên gọi cảnh sát không?"
Một kỹ thuật viên run lên bần bật, nhưng vừa dứt lời liền bị một tát vào mặt!
"Gọi cảnh sát, cậu muốn chết à?"
Phương Chính Quân trừng mắt nhìn anh ta và hít một hơi dài!
"Mang cái xác xử lý đi, sau đó thông báo cho gia đình ông ta, đảm bảo phải giải quyết chuyện này một cách hoàn hảo!"
"Còn nữa, về chuyện hôm nay, kẻ nào dám nói lời nào ra ngoài, tôi sẽ xử lý kẻ đó!”
...
Khi Sở Bắc trở lại phòng bệnh, Lạc Tuyết đã thu dọn đồ đạc và hoàn thành thủ tục xuất viện.
Tình trạng của Lạc Vũ Tâm đã được cải thiện, tuy không chữa được tận gốc, nhưng có nằm viện nữa cũng không có tác dụng gì!
Hơn nữa, cô gái nhỏ muốn bố mình đưa đi học.
Cho dù Lạc Tuyết vẫn còn rất nhiều oán hận với Sở Bắc, nhưng làm sao cô có thể nhẫn tâm để con gái mình thất vọng?
Chẳng mấy chốc, gia đình ba người đã trên taxi, nhưng không đi đến nhà họ Lạc!
Thay vào đó, họ lại đến một ngôi nhà cũ, một tòa nhà với tầng dưới đổ nát.
"Bố, Tâm Nhi dắt bố nhé, chúng ta về nhà thôi!"
Trên đường đi, Tâm Nhi nắm chặt tay Sở Bắc, cứ như sợ rằng Sở Bắc sẽ biến mất vậy!
"Được, chúng ta về nhà thôi!"
Sở Bắc bật cười!
Có lẽ anh đã sớm quen với cuộc sống chinh chiến bao năm, bốn bể là nhà!
Nhưng vào lúc này, hai chữ này nói ra từ miệng con gái, khiến trong lòng Sở Bắc lại ấm áp hơn bao giờ hết!
Về nhà!
Thật là một lời ngọt ngào!
Nhìn hai cha con một trước một sau đi trước mặt, nhất là cái dáng vẻ tung tăng của Tâm Nhi.
Lạc Tuyết đột nhiên sững sờ trong chốc lát!
Bốn năm qua, cô dồn hết tình yêu thương và sự quan tâm chăm sóc cho con gái.
Nhưng có một số thứ cô ấy không có cách nào có thể cho con gái.
Có điều những gì Sở Bắc mang lại cho cô và con gái có thực sự là điều tốt không?
Nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua và hôm nay, Lạc Tuyết cảm thấy bối rối!
...
"Bà ngoại ơi, Tâm Nhi đưa bố về rồi này!"
Trên tầng ba, ngay khi Tâm nhi mở cửa, cô bé đã hét lên sung sướng!
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, bàn tay nắm chặt Sở Bắc không hề buông!
Giọng điệu vui mừng, như thể khoe một món đồ chơi yêu thích!
Cuối cùng thì cô bé cũng có bố rồi!
"Kêu la gì vậy, ồn ào quá!"
Bên trong, Chu Cầm lầm bầm chửi ra!
Nhìn thấy Sở Bắc, sắc mặt bà hoàn toàn sầm xuống.
"Thằng mù đáng ghét, ai bảo mày đến nhà tao? Mau cút ngay! Nhìn thấy mày tao lại thấy khó chịu!"
Ai ngờ, không đợi Sở Bắc phản ứng, thân hình nhỏ bé của Tâm Nhi đã đứng ra trước mặt Sở Bắc.
Cô bé bĩu môi, dũng cảm nhìn Chu Cầm!
"Bà ngoại, bố là bố của Tâm Nhi, tại sao lại không vào được!"
"Á à? Con nhóc, sao lại dám nói thay hắn ta? Có tin bà đánh vào mông không?"
Chu Cầm nghiến răng, làm điệu bộ đòi đánh!
Tâm Nhi sợ tới mức mặt tái mét và mắt đỏ hoe.
Nhưng cơ thể cô bé như bất động!
Cuối cùng cô bé cũng có bố, và cô bé muốn bảo vệ cô bố!
"Mẹ, mẹ bớt nói vài câu đi!"
Chính vào lúc này, Lạc Tuyết từ sau bước tới, cố gắng dàn hòa!
"Hừ, nếu không nghe lời người lớn, sau này sẽ có lúc phải hối hận!"
Chu Cầm hừ lên một tiếng, liếc Sở Bắc một cái rồi xoay người trở về phòng ngủ!
"Mẹ tôi là như vậy đó, anh đừng quá bận tâm".
Lạc Tuyết nhìn Sở Bắc, do dự một chút, mới giải thích một câu.
"Không sao, anh không để bụng đâu".
Sở Bắc cười lắc đầu, nói cho cùng rốt cuộc vẫn là anh nợ Chu Cầm!
Chỉ cần không có gì quá đáng, anh đều có thể nhẫn nhịn được.
Lạc Tuyết thở dài một tiếng: "Anh nghỉ ngơi một lát đi, tôi đi nấu cơm!"
Lạc Tuyết đi vào bếp và bắt đầu bận rộn, trong khi Tâm Nhi kéo bố đi.
Kể cái này, xem cái kia.
Hai bố con hạnh phúc bên nhau.
Và dường như nụ cười trên khóe miệng Sở Bắc không bao giờ tắt.
Cái gì mà Điện thần Bắc Dã, cái gì mà thần tướng trấn quốc.
Vào lúc này, tất cả đều bỏ lại phía sau hết.
Có con gái là có tất cả, vậy thôi!
Lạc Tuyết tự tay nấu, ba món và một tô canh, nhanh chóng bày biện lên bàn.
Những món ăn quê nhà đơn giản nhưng vào tay Lạc Tuyết nấu lại rất ngon.
Đó là lần đầu tiên anh ấy cảm thấy như ở nhà, trái tim của Sở Bắc không biết đang là cảm giác gì.
Chỉ là, bữa tối gia đình đầu tiên nên cảm giác thật lạ lẫm!
Từ đầu chí cuối, Lạc Tuyết chỉ cúi đầu, không nói gì cả.
Chu Cầm mặc dù không nói gì, nhưng chỉ trong mấy phút đồng hồ, không biết đã trừng mắt nhìn Sở Bắc bao nhiêu lần.
Chỉ có Tâm Nhi là liên tục gắp thức ăn cho Sở Bắc, nói chung là khá hòa thuận.
Sau bữa ăn, Sở Bắc là người đầu tiên đặt bát đũa xuống và lau miệng.
"Ngôi nhà này hơi cũ và nhỏ, lúc nào chúng ta hãy mua một ngôi nhà lớn hơn nhé!"
Sở Bắc tuy rằng không nhìn thấy, nhưng vừa vào cửa liền ngửi được mùi ẩm mốc phảng phất.
Anh cũng có thể cảm nhận rằng không gian bên trong không lớn.
Sau này, khi bốn người ở chung, khó tránh được sự chật chội!
"Mua nhà mới? Mày nói nhẹ nhàng nhỉ!"
Vừa mở miệng, Chu Cầm liền hừ lạnh một tiếng, lập tức chế nhạo.
"Mày có biết giá nhà ở Tân Hải bao nhiêu không? Mày có biết bây giờ thuê nhà đã vất vả như thế nào rồi không?"
"Đã không biết gì cả lại còn nói chuyện vớ vẩn!"
"Không có tiền lại mù, lại luôn nói lời đao to búa lớn, sao nhà tao lại dính vào hạng sao chổi như mày kia chứ!"
"Không ăn nữa, tức đến no cả bụng rồi!"
Chu Cầm nói liền một hơi, bỏ bát đũa xuống, tức giận rời đi!
Lạc Tuyết thở dài, trừng mắt nhìn Sở Bắc!
"Anh biết tất cả những điều này, nhưng ... thôi bỏ đi, cứ tạm ở đây đã, sau này sẽ nói sau!"
"Tốt nhất anh nên bớt nói vài câu đi, tôi không muốn Tâm Nhi sau này giống như anh!"
Nói xong, Lạc Tuyết tủi thân cúi đầu, hai mắt không khỏi đỏ lên.
Rõ ràng, cô ấy cũng cảm thấy rằng Sở Bắc đang nói khoác!
Giá nhà ở ven biển cao một cách kinh khủng.
Cô ấy cũng muốn sống trong một ngôi nhà lớn, nhưng trước tiên cô ấy phải có khả năng mua nó!
Bầu không khí im lặng khiến vẻ mặt Sở Bắc trầm tư .
Anh xoa đầu con gái, nhưng cuối cùng cũng không giải thích.
Có rất nhiều điều cần phải có những hành động thực tế để chứng minh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.