Chương 185: Khóc lóc om sòm
Sơn Tiếu
28/08/2022
Chu Lệ có vẻ lúng túng trước câu nói của Lạc Tuyết.
Vì cô nói không hề sai, quả là Sở Bắc có bao nhiêu tiền không hề liên quan đến bà ta.
Song, khi nhớ đến chuyện mà con trai kể với mình tối qua, bà ta cố cắn răng nhìn Lạc Tuyết rồi nở một nụ cười nịnh nọt.
“Ừm… Tiểu Tuyết, chắc mẹ nói chuyện với cháu rồi đúng không? Dì với Dương Ân đang gặp khó khăn, cần gấp một khoản tiền. Cháu xem, nếu vợ chồng cháu có điều kiện thì giúp dì với em một chút nhé!”
Nghe xong, Lạc Tuyết lập tức lắc đầu.
“Dì ơi, bây giờ dì và Tiểu Ân đang sống ở nhà của cháu, mọi chi phí sinh hoạt đều do nhà cháu chi trả, thế dì còn vay tiền để làm gì ạ?”
Chu Lệ đắn đo một chút rồi tỏ vẻ đáng thương.
Sau đó, bà ta chỉ vào người Dương Ân rồi tủi hờn nói: “Cháu nhìn em họ cháu đi, bị người ta đánh cho bầm dập, dì phải dẫn em nó đi khám, đã thế điện thoại của nó cũng hỏng rồi, dì phải mua cho nó cái mới, cho nên mới cần tiền”.
Lạc Tuyết bình tĩnh nhìn Chu Lệ rồi nói: “Nhưng những chuyện đó thì liên quan gì đến cháu ạ?”
Chu Lệ dừng hình, song lại mỉm cười nói: “Tiểu Tuyết, dì biết mẹ con dì đã ăn nhờ ở đậu nhà cháu rồi mà giờ lại hỏi vay tiền là không hay. Nhưng cảnh mẹ goá con côi, lại sống ở nơi đất khách quê người, dì cũng cùng đường rồi nên mới nhờ cháu…”
Nghe thấy thế, Lạc Tuyết cũng hơi động lòng trắc ẩn.
Nhưng ngay sau đó, cô đã quả quyết lắc đầu.
“Không phải cháu không muốn cho dì mượn, mà thật sự là cháu cũng hết tiền rồi. Cháu vừa mở cửa hàng nên không còn bao nhiêu tiền nữa”.
Chu Lệ hơi biến sắc mặt khi nghe thấy thế.
Sau đó, bà ta cắn răng nói: “Cứ cho là cháu không có thì Sở Bắc cũng có, nó có cả mấy triệu mua xe thì thiếu gì một trăm nghìn cho dì vay, đúng không?”
Cái gì!
Nghe xong, Lạc Tuyết lập tức trợn tròn mắt với vẻ khó tin.
Sau khi bình tĩnh lại, cô ngoảnh sang mẹ mình rồi hỏi.
“Mẹ, sao mẹ bảo với con là năm mươi nghìn? Giờ dì đang đòi vay những một trăm nghìn kia kìa”.
Bị Lạc Tuyết chất vấn, Chu Cầm cũng tỏ vẻ lúng túng.
Bà ta nhìn Chu Lệ rồi bực mình nói: “Dì nó, rõ ràng dì bảo với tôi muốn vay năm mươi nghìn cơ mà, sao giờ lại thành một trăm nghìn? Thế là sao hả?”
Chu Lệ giả bộ đáng thướng nói.
“Chị, chị cũng biết rồi đấy, em và Tiểu Ân không có công ăn việc làm nên làm gì có thu nhập. Mà ở thành phố lớn thì cái gì cũng đắt đỏ, có năm mươi nghìn thì làm sao mẹ con em sống được?”
Lạc Tuyết đứng cạnh đó không thể nhịn được nữa mà lạnh giọng nói: “Dì, mẹ con dì ăn ở tại nhà cháu, thì cần tiêu gì đến tiền?”
Chu Lệ lập tức phản đối.
“Tiểu Tuyết, cháu không thể nói vậy được. Dù mẹ con dì ăn ở tại nhà cháu, nhưng hàng ngày Tiểu Ân phải ra ngoài đi xin việc, như thế cũng phải dùng đến tiền chứ?”
Nghe xong, Lạc Tuyết cau mày lại.
“Kể cả thế thì cũng không cần đến những một trăm nghìn đâu!”
Chu Lệ đòi vay họ những một trăm nghìn, đúng là không biết xấu hổ.
“Gì mà không tiêu hết?”
Chu Lệ tiếp tục phản bác.
“Tiểu Tuyết, cháu nghĩ đi, Tiểu Ân lớn bằng này rồi mà không có đồng nào trong người, cũng chẳng có bộ quần áo nào cho ra hồn thì làm sao có thể tìm việc được?”
“Vả lại, nó ra ngoài thì cũng phải ngoại giao, đương nhiên phải cần đến tiền rồi”.
Lạc Tuyết nghe xong thì cười khẩy một tiếng.
“Ngoại giao? Dì ơi, dì không sợ cậu ấy lại mời người ta một bữa mấy trăm nghìn nữa à?”
Chu Lệ cứng họng, chỉ biết cười trừ.
“Tiểu Tuyết, dì đã chấn chỉnh lại Tiểu Ân sau chuyện đó rồi. Giờ có cho thêm mười lá gan thì nó cũng không dám tái phạm nữa đâu”.
Lạc Tuyết hoàn toàn không tin.
Cô biết rõ Dương Ân là người như thế nào, cậu ta sẽ không bao giờ biết hối cải.
Việc lặp lại lỗi lầm chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Hơn nữa, Dương Ân là người lười nhác, suốt này chỉ biết cắm mặt vào điện thoại, chắc chắn khó mà tìm được một công việc đúng ý.
Thậm chí, nếu cậu ta không chịu thay đổi bản thân thì dù có mấy trăm nghìn trong tay cũng không thể kiếm được việc.
“Tiểu Tuyết, cháu nói với Sở Bắc hộ dì đi, bảo nó cho nhà dì vay một trăm nghìn, chờ khi nào Tiểu Ân tìm được việc và kiếm ra tiền thì nhất định nhà dì sẽ trả lại ngay”.
Chu Lệ tiếp tục ra sức thuyết phục Lạc Tuyết.
Lạc Tuyết lắc đầu nói: “Sở Bắc cũng không có tiền đâu, mẹ con dì tự nghĩ cách đi thôi, cháu không giúp chuyện này được đâu”.
Nghe thấy thế, Chu Lệ lập tức nhăn nhó mặt mày.
Một lát sau, bà ta lại ngoảnh sang Chu Cầm, sau đó ngồi phệt xuống đất, gào khóc.
“Ông trời ơi, ông định tuyệt đường sống của hai mẹ con côi cút chúng tôi đúng không? Mẹ con tôi không quản ngại đường xa đến sống nương nhờ vào người thân, nhưng chị ruột của tôi lại tiếc một trăm nghìn nên không cho tôi vay, chắc chị ấy muốn nhìn thấy mẹ con tôi chết đói đây mà!”
“Sao bây giờ tình người lại mỏng manh thế, thế này thì tôi còn sống làm gì nữa, chết quách đi cho rồi!”
“Nhưng tôi chết rồi thì đứa con trai đáng thương của tôi phải làm sao đây?”
Chu Cầm thấy Chu Lệ ngồi xuống đất ăn vạ thì lập tức nhíu mày.
“Này dì, dì làm cái gì thế hả? Có gì thì đứng lên mà nói chứ”.
Bà ta nhanh chóng đi tới cạnh Chu Lệ rồi kéo Chu Lệ dậy.
Nhưng Chu Cầm càng kéo thì Chu Lệ càng khóc to hơn, hơn nữa còn không định đứng dậy.
Lúc này, Dương Ân cũng đi tới rồi ngồi xuống cạnh mẹ mình, sau đó ôm bà ta rồi khóc lóc.
“Mẹ, chúng ta về quê thôi, không ở lại thành phố được đâu. Bác có quan tâm đến sự sống chết của mẹ con mình đâu mà, mình về thôi, sau đó phải kể cho bà con làng xóm biết chúng ta phải chịu khổ ở đây thế nào”.
Song, dù Dương Ân gào khóc rất to, nhưng lại không rơi được một giọt nước mắt nào.
Rõ ràng là cậu ta đang giả vờ.
Chu Lệ lau nước mắt rồi ôm chầm lấy con trai, nói: “Tiểu Ân, con nói đúng, mẹ con mình ở đây chỉ bị bắt nạt thôi, chúng ta về quê đi, bác con không nhận họ hàng nữa rồi”.
Nói rồi, bà ta kéo Dương Ân dậy, sau đó quay người định bỏ đi.
Chu Cầm thấy thế thì vô cùng bực bội.
Bà ta rất trọng sĩ diện, nếu hôm nay để Chu Lệ và Dương Ân bỏ đi thế này thì kiểu gì họ cũng nói xằng nói bậy khi về quê.
Đến lúc đó, thanh danh của bà ta sẽ bị huỷ hoại hết.
Nghĩ vậy, bà ta vội vàng chạy tới rồi kéo Chu Lệ lại.
“Dì, dì làm gì thế? Có chuyện gì thì từ từ nói xem nào!”
Vì cô nói không hề sai, quả là Sở Bắc có bao nhiêu tiền không hề liên quan đến bà ta.
Song, khi nhớ đến chuyện mà con trai kể với mình tối qua, bà ta cố cắn răng nhìn Lạc Tuyết rồi nở một nụ cười nịnh nọt.
“Ừm… Tiểu Tuyết, chắc mẹ nói chuyện với cháu rồi đúng không? Dì với Dương Ân đang gặp khó khăn, cần gấp một khoản tiền. Cháu xem, nếu vợ chồng cháu có điều kiện thì giúp dì với em một chút nhé!”
Nghe xong, Lạc Tuyết lập tức lắc đầu.
“Dì ơi, bây giờ dì và Tiểu Ân đang sống ở nhà của cháu, mọi chi phí sinh hoạt đều do nhà cháu chi trả, thế dì còn vay tiền để làm gì ạ?”
Chu Lệ đắn đo một chút rồi tỏ vẻ đáng thương.
Sau đó, bà ta chỉ vào người Dương Ân rồi tủi hờn nói: “Cháu nhìn em họ cháu đi, bị người ta đánh cho bầm dập, dì phải dẫn em nó đi khám, đã thế điện thoại của nó cũng hỏng rồi, dì phải mua cho nó cái mới, cho nên mới cần tiền”.
Lạc Tuyết bình tĩnh nhìn Chu Lệ rồi nói: “Nhưng những chuyện đó thì liên quan gì đến cháu ạ?”
Chu Lệ dừng hình, song lại mỉm cười nói: “Tiểu Tuyết, dì biết mẹ con dì đã ăn nhờ ở đậu nhà cháu rồi mà giờ lại hỏi vay tiền là không hay. Nhưng cảnh mẹ goá con côi, lại sống ở nơi đất khách quê người, dì cũng cùng đường rồi nên mới nhờ cháu…”
Nghe thấy thế, Lạc Tuyết cũng hơi động lòng trắc ẩn.
Nhưng ngay sau đó, cô đã quả quyết lắc đầu.
“Không phải cháu không muốn cho dì mượn, mà thật sự là cháu cũng hết tiền rồi. Cháu vừa mở cửa hàng nên không còn bao nhiêu tiền nữa”.
Chu Lệ hơi biến sắc mặt khi nghe thấy thế.
Sau đó, bà ta cắn răng nói: “Cứ cho là cháu không có thì Sở Bắc cũng có, nó có cả mấy triệu mua xe thì thiếu gì một trăm nghìn cho dì vay, đúng không?”
Cái gì!
Nghe xong, Lạc Tuyết lập tức trợn tròn mắt với vẻ khó tin.
Sau khi bình tĩnh lại, cô ngoảnh sang mẹ mình rồi hỏi.
“Mẹ, sao mẹ bảo với con là năm mươi nghìn? Giờ dì đang đòi vay những một trăm nghìn kia kìa”.
Bị Lạc Tuyết chất vấn, Chu Cầm cũng tỏ vẻ lúng túng.
Bà ta nhìn Chu Lệ rồi bực mình nói: “Dì nó, rõ ràng dì bảo với tôi muốn vay năm mươi nghìn cơ mà, sao giờ lại thành một trăm nghìn? Thế là sao hả?”
Chu Lệ giả bộ đáng thướng nói.
“Chị, chị cũng biết rồi đấy, em và Tiểu Ân không có công ăn việc làm nên làm gì có thu nhập. Mà ở thành phố lớn thì cái gì cũng đắt đỏ, có năm mươi nghìn thì làm sao mẹ con em sống được?”
Lạc Tuyết đứng cạnh đó không thể nhịn được nữa mà lạnh giọng nói: “Dì, mẹ con dì ăn ở tại nhà cháu, thì cần tiêu gì đến tiền?”
Chu Lệ lập tức phản đối.
“Tiểu Tuyết, cháu không thể nói vậy được. Dù mẹ con dì ăn ở tại nhà cháu, nhưng hàng ngày Tiểu Ân phải ra ngoài đi xin việc, như thế cũng phải dùng đến tiền chứ?”
Nghe xong, Lạc Tuyết cau mày lại.
“Kể cả thế thì cũng không cần đến những một trăm nghìn đâu!”
Chu Lệ đòi vay họ những một trăm nghìn, đúng là không biết xấu hổ.
“Gì mà không tiêu hết?”
Chu Lệ tiếp tục phản bác.
“Tiểu Tuyết, cháu nghĩ đi, Tiểu Ân lớn bằng này rồi mà không có đồng nào trong người, cũng chẳng có bộ quần áo nào cho ra hồn thì làm sao có thể tìm việc được?”
“Vả lại, nó ra ngoài thì cũng phải ngoại giao, đương nhiên phải cần đến tiền rồi”.
Lạc Tuyết nghe xong thì cười khẩy một tiếng.
“Ngoại giao? Dì ơi, dì không sợ cậu ấy lại mời người ta một bữa mấy trăm nghìn nữa à?”
Chu Lệ cứng họng, chỉ biết cười trừ.
“Tiểu Tuyết, dì đã chấn chỉnh lại Tiểu Ân sau chuyện đó rồi. Giờ có cho thêm mười lá gan thì nó cũng không dám tái phạm nữa đâu”.
Lạc Tuyết hoàn toàn không tin.
Cô biết rõ Dương Ân là người như thế nào, cậu ta sẽ không bao giờ biết hối cải.
Việc lặp lại lỗi lầm chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Hơn nữa, Dương Ân là người lười nhác, suốt này chỉ biết cắm mặt vào điện thoại, chắc chắn khó mà tìm được một công việc đúng ý.
Thậm chí, nếu cậu ta không chịu thay đổi bản thân thì dù có mấy trăm nghìn trong tay cũng không thể kiếm được việc.
“Tiểu Tuyết, cháu nói với Sở Bắc hộ dì đi, bảo nó cho nhà dì vay một trăm nghìn, chờ khi nào Tiểu Ân tìm được việc và kiếm ra tiền thì nhất định nhà dì sẽ trả lại ngay”.
Chu Lệ tiếp tục ra sức thuyết phục Lạc Tuyết.
Lạc Tuyết lắc đầu nói: “Sở Bắc cũng không có tiền đâu, mẹ con dì tự nghĩ cách đi thôi, cháu không giúp chuyện này được đâu”.
Nghe thấy thế, Chu Lệ lập tức nhăn nhó mặt mày.
Một lát sau, bà ta lại ngoảnh sang Chu Cầm, sau đó ngồi phệt xuống đất, gào khóc.
“Ông trời ơi, ông định tuyệt đường sống của hai mẹ con côi cút chúng tôi đúng không? Mẹ con tôi không quản ngại đường xa đến sống nương nhờ vào người thân, nhưng chị ruột của tôi lại tiếc một trăm nghìn nên không cho tôi vay, chắc chị ấy muốn nhìn thấy mẹ con tôi chết đói đây mà!”
“Sao bây giờ tình người lại mỏng manh thế, thế này thì tôi còn sống làm gì nữa, chết quách đi cho rồi!”
“Nhưng tôi chết rồi thì đứa con trai đáng thương của tôi phải làm sao đây?”
Chu Cầm thấy Chu Lệ ngồi xuống đất ăn vạ thì lập tức nhíu mày.
“Này dì, dì làm cái gì thế hả? Có gì thì đứng lên mà nói chứ”.
Bà ta nhanh chóng đi tới cạnh Chu Lệ rồi kéo Chu Lệ dậy.
Nhưng Chu Cầm càng kéo thì Chu Lệ càng khóc to hơn, hơn nữa còn không định đứng dậy.
Lúc này, Dương Ân cũng đi tới rồi ngồi xuống cạnh mẹ mình, sau đó ôm bà ta rồi khóc lóc.
“Mẹ, chúng ta về quê thôi, không ở lại thành phố được đâu. Bác có quan tâm đến sự sống chết của mẹ con mình đâu mà, mình về thôi, sau đó phải kể cho bà con làng xóm biết chúng ta phải chịu khổ ở đây thế nào”.
Song, dù Dương Ân gào khóc rất to, nhưng lại không rơi được một giọt nước mắt nào.
Rõ ràng là cậu ta đang giả vờ.
Chu Lệ lau nước mắt rồi ôm chầm lấy con trai, nói: “Tiểu Ân, con nói đúng, mẹ con mình ở đây chỉ bị bắt nạt thôi, chúng ta về quê đi, bác con không nhận họ hàng nữa rồi”.
Nói rồi, bà ta kéo Dương Ân dậy, sau đó quay người định bỏ đi.
Chu Cầm thấy thế thì vô cùng bực bội.
Bà ta rất trọng sĩ diện, nếu hôm nay để Chu Lệ và Dương Ân bỏ đi thế này thì kiểu gì họ cũng nói xằng nói bậy khi về quê.
Đến lúc đó, thanh danh của bà ta sẽ bị huỷ hoại hết.
Nghĩ vậy, bà ta vội vàng chạy tới rồi kéo Chu Lệ lại.
“Dì, dì làm gì thế? Có chuyện gì thì từ từ nói xem nào!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.