Chương 30: Muốn một lẽ công bằng
Sơn Tiếu
29/07/2022
“Giám đốc, chị gọi tôi?”
Không lâu sau, Lạc Tuyết đẩy cửa bước vào, cúi đầu chào.
Là trưởng phòng bộ phận Tài chính, cô đã đoán được tại sao Lạc Mai lại tìm mình.
“Lạc Tuyết, cô làm trưởng phòng kiểu gì thế hả? Tài chính của công ty xảy ra vấn đề lớn như thế, cô không muốn nói gì với tôi sao?”
Lạc Mai đứng sau bàn làm việc, kiêu ngạo, giọng điệu không tốt nói.
Lạc Tuyết bĩu môi, cảm thấy thật cạn lời.
Mặc dù cô là trưởng phòng Tài chính nhưng bất kể là các khoản chi ra hay thu vào thì đều không đến lượt cô lên tiếng.
Dù là báo chi phí xe cô cũng phải được Lạc Mai phê duyệt mới có thể quyết toán.
Tài chính công ty xảy ra vấn đề thì có liên quan gì đến cô?
Nghe Lạc Mai nói với mình bằng thái độ này, cô đoán chắc là muốn tìm ai đó gánh tội thay rồi chứ gì?
“Giám đốc, tôi không có gì muốn nói cả, sổ sách tài chính của công ty đã rõ ràng cả rồi, tôi…”
“Cô cái gì mà cô? Không có gì muốn nói nghĩa là ngầm thừa nhận à?”
Lạc Mai lập tức ngắt lời, cười nhạo một tiếng.
“Tài chính công ty bỗng xuất hiện vấn đề lớn, không liên quan đến trưởng phòng là cô, lẽ nào lại liên quan đến giám đốc là tôi đây sao?”
“Nếu không phải do cô quản lý không tốt, giấu giếm không báo, công ty có thể đến mức như bây giờ sao?”
“Lạc Tuyết, cô tốt xấu gì cũng là con cháu nhà họ Lạc, nhà họ Lạc cũng không bạc đãi cô, tại sao cô lại độc ác như thế?”
Lạc Mai trợn mắt, không nói gì nhiều đã đổ vài tội lên đầu Lạc Tuyết rồi.
Lạc Tuyết ngây người.
Cô che miệng lại, không dám tin nhìn Lạc Mai.
Quản lý không tốt? Giấu giếm không báo?
Cô làm gì có quyền lợi này?
Dù cho có đi chăng nữa thì mỗi hành động của cô đều nằm trong tầm kiểm sát của Lạc Mai thế thì còn có thể làm ra chuyện có lỗi với công ty?
Mà bây giờ, Lạc Mai lại không phân rõ trắng đen đã đổ hết mọi thứ lên người cô.
Vu oan giá họa.
Cái gì gọi là độc ác, cô xem như đã được nhìn thấy rồi!
“Giám đốc, công ty xuất hiện nhiều vấn đề như thế rõ ràng là bị ai đó nhằm vào, không liên quan gì đến tôi”.
Lạc Tuyết xua tay giải thích, cô không thể ngồi yên chờ chết.
“Hừ, cho dù là thế nhưng nếu phòng tài chính không xảy ra vấn đề, vậy sao xảy ra rắc rối được chứ?’
“Nói cho cùng vẫn là vấn đề của cô”.
Lạc Mai hừ một tiếng, không cho Lạc Tuyết có cơ hội cãi lại.
“Tôi không quan tâm đến những chuyện khác, tôi cho cô ba ngày, phải giải quyết rắc rối của công ty”.
“Nếu không, đừng nói đến chức vị trưởng phòng này, chính cô cũng sẽ bị đuổi khỏi công ty”.
“Cả nhà các cô chuẩn bị ra đường xin cơm đi”.
Nói rồi Lạc Mai ngồi xuống ghế dựa.
“Cút đi! Hãy nhớ đấy, tôi chỉ cho cô ba ngày, nếu không thể giải quyết được, cái giá sẽ lớn tới mức cô không gánh nổi đâu”.
Lạc Mai hừ một tiếng, lập tức đuổi khách.
Ba ngày trước vì có quan hệ người yêu với Lý Nham nên ông cụ mới giao chức giám đốc này cho cô ta.
Thử việc trong một tháng, nếu được thì có thể trở thành giám đốc chính thức.
Nhưng mới có ba ngày, công ty đã rơi vào rắc rối.
Mặc kệ có vượt qua được thử thách này hay không, cô ta chỉ có thể tìm Lạc Tuyết gánh tội thay trước thôi.
Lạc Tuyết siết chặt nắm đấm, sắc mặt hơi tái.
Ánh mắt cô nhìn Lạc Mai ngoài tức giận còn có sự bất lực.
Biết rõ Lạc Mai đang cố ý muốn mình chịu tội thay nhưng cô lại không thể làm gì được, chỉ đành nhẫn nhịn, sau đó cô thầm thở dài, sau đó xoay người đi khỏi văn phòng.
…
“Bố, bao giờ Tâm Nhi mới có thể xuất viện? Tâm Nhi muốn đi học”.
Trong bệnh viện, nghe Sở Bắc kể chuyện xong, Lạc Vũ Tâm ôm đầu, ánh mắt đợi mong hỏi.
“Sắp rồi, còn ba bốn ngày nữa thôi”.
Sở Bắc cười xoa đầu con gái.
“Tâm Nhi rất thích đến trường sao?”
Cô bé cắn môi, đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
“Không muốn ạ, bởi vì Chu Đại Hổ cứ luôn bắt nạt con”.
“Nhưng cô giáo nói, chỉ có đi học mới có thể kiếm tiền được, Tâm Nhi muốn mau mau trưởng thành để kiếm tiền về cho mẹ”.
Tiểu Vũ Tâm cúi đầu nói ra những lời trong lòng.
Sở Bắc sửng sốt, sóng mũi cay cay.
Không nghĩ cũng biết năm năm nay Lạc Tuyết đã chịu đựng quá nhiều.
Con gái mới như thế, Sở Bắc càng cảm thấy hổ thẹn.
“Mẹ ơi, Tâm Nhi muốn ôm”.
Giọng nói đầy bất ngờ của cô bé kéo Sở Bắc về lại với hiện thực.
“Mẹ ơi, mẹ sao thế? Không vui ạ? Bố kể chuyện cho con nghe, vui lắm, Tâm Nhi kể cho mẹ nhé…”
Lạc Tuyết cười gượng, ôm con gái vào lòng.
“Được chứ, lát nữa Tâm Nhi kể cho mẹ nghe nhé”.
Mặc dù cô đang cố gắng che giấu nhưng vẻ mệt mỏi và bất lực trong lời nói lại không thể giấu giếm được.
“Em sao thế? Xảy ra phiền phức gì có thể nói với anh”.
Sở Bắc chống gậy tre nhẹ giọng hỏi.
“Không có gì”.
Lạc Tuyết lắc đầu, thầm thở dài.
Dù có nói cũng có tác dụng gì chứ?
Cô không nghĩ Sở Bắc có thể giải quyết được rắc rối lớn như thế.
“Nếu là vì nhà họ La thì không cần lo lắng, qua ngày mai, Tân hải sẽ không còn nhà họ La nữa”.
Sở Bắc cong môi cười, nhưng giọng điệu khi nói lại vô cùng chắc chắn.
Lạc Tuyết nhìn anh mà không nói gì.
Cũng không biết cô có tin hay không.
Sở Bắc cũng không giải thích gì thêm.
Mối quan hệ giữa hai người vẫn đang ở mức rất vi diệu.
…
Hôm sau, Lạc Tuyết lòng có tâm sự mới sáng sớm đã vội vàng chạy đến công ty.
Sở Bắc mua bữa sáng cho con gái, ngay khi mặt trời vừa mọc đã bước lên xe của Thanh Vũ.
“Cậu chủ, đến nơi rồi”.
Nhà chính nhà họ La đang ở trước mặt.
Thanh Vũ đỡ Sở Bắc bước xuống xe, đứng trước nhà chính.
Hôm qua Sở Bắc đã cho nhà họ La cơ hội.
Nhưng tiếc là nhà họ La không biết trân trọng.
Hôm nay, Thần Tướng Trấn Quốc đích thân đến nhà cũng xem như là vinh hạnh của nhà họ La nhưng có “chịu” được cái vinh dự này hay không thì phải xem khả năng của nhà họ La.
Thanh Vũ tiến đến trước một bước vừa định gõ cửa thì đã thấy cảnh cổng nhà chính mở ra trước.
Một người trung niên hơn ba mươi tuổi, cao to lực lưỡng bước ra, là quản gia nhà họ La.
“Hai người là ai? Mới sáng sớm đến đây làm gì?”
Quản gia nhìn thấy Thanh Vũ và Sở Bắc thì híp mắt.
Nhìn hai người như đang nhìn kẻ trộm.
Tiện thể liếc nhìn Thanh Vũ nhiều thêm một chút.
Thanh Vũ thân là một trong mười hai hộ vệ Bắc Dã, dĩ nhiên thực lực không cần phải nói.
Cho dù là vóc dáng hay nhan sắc đều là đỉnh cấp.
Nếu không phải cô lạnh lùng đến mức trên mặt hiện lên mấy chữ người lạ chớ gần thì người đến bắt chuyện quả thật không hề ít.
“Gọi La Vạn Sơn ra đây”.
Sở Bắc chống gậy tre, chậm rãi đi đến trước.
Giọng nói của anh bình tĩnh như thể đang nói một việc rất bình thường.
“Chỉ dựa vào cậu?’
Quản gia híp mắt nhìn Sở Bắc.
Trong mắt hiện lên vẻ xem thường.
“Mau cút đi, cậu nghĩ gia chủ là ai, là người mà ai muốn gặp là có thể gặp à?”
“Hơn nữa một tên mù như cậu gặp gia chủ làm gì? Lãng phí thời gian”.
Quản gia vừa nói thế, ánh mắt Thanh Vũ toát ra sát khí.
Nhưng Sở Bắc bước đến, bình tĩnh ngẩng đầu lên.
“Cũng không có gì, tìm ông ta là vì muốn đòi công bằng”.
Không lâu sau, Lạc Tuyết đẩy cửa bước vào, cúi đầu chào.
Là trưởng phòng bộ phận Tài chính, cô đã đoán được tại sao Lạc Mai lại tìm mình.
“Lạc Tuyết, cô làm trưởng phòng kiểu gì thế hả? Tài chính của công ty xảy ra vấn đề lớn như thế, cô không muốn nói gì với tôi sao?”
Lạc Mai đứng sau bàn làm việc, kiêu ngạo, giọng điệu không tốt nói.
Lạc Tuyết bĩu môi, cảm thấy thật cạn lời.
Mặc dù cô là trưởng phòng Tài chính nhưng bất kể là các khoản chi ra hay thu vào thì đều không đến lượt cô lên tiếng.
Dù là báo chi phí xe cô cũng phải được Lạc Mai phê duyệt mới có thể quyết toán.
Tài chính công ty xảy ra vấn đề thì có liên quan gì đến cô?
Nghe Lạc Mai nói với mình bằng thái độ này, cô đoán chắc là muốn tìm ai đó gánh tội thay rồi chứ gì?
“Giám đốc, tôi không có gì muốn nói cả, sổ sách tài chính của công ty đã rõ ràng cả rồi, tôi…”
“Cô cái gì mà cô? Không có gì muốn nói nghĩa là ngầm thừa nhận à?”
Lạc Mai lập tức ngắt lời, cười nhạo một tiếng.
“Tài chính công ty bỗng xuất hiện vấn đề lớn, không liên quan đến trưởng phòng là cô, lẽ nào lại liên quan đến giám đốc là tôi đây sao?”
“Nếu không phải do cô quản lý không tốt, giấu giếm không báo, công ty có thể đến mức như bây giờ sao?”
“Lạc Tuyết, cô tốt xấu gì cũng là con cháu nhà họ Lạc, nhà họ Lạc cũng không bạc đãi cô, tại sao cô lại độc ác như thế?”
Lạc Mai trợn mắt, không nói gì nhiều đã đổ vài tội lên đầu Lạc Tuyết rồi.
Lạc Tuyết ngây người.
Cô che miệng lại, không dám tin nhìn Lạc Mai.
Quản lý không tốt? Giấu giếm không báo?
Cô làm gì có quyền lợi này?
Dù cho có đi chăng nữa thì mỗi hành động của cô đều nằm trong tầm kiểm sát của Lạc Mai thế thì còn có thể làm ra chuyện có lỗi với công ty?
Mà bây giờ, Lạc Mai lại không phân rõ trắng đen đã đổ hết mọi thứ lên người cô.
Vu oan giá họa.
Cái gì gọi là độc ác, cô xem như đã được nhìn thấy rồi!
“Giám đốc, công ty xuất hiện nhiều vấn đề như thế rõ ràng là bị ai đó nhằm vào, không liên quan gì đến tôi”.
Lạc Tuyết xua tay giải thích, cô không thể ngồi yên chờ chết.
“Hừ, cho dù là thế nhưng nếu phòng tài chính không xảy ra vấn đề, vậy sao xảy ra rắc rối được chứ?’
“Nói cho cùng vẫn là vấn đề của cô”.
Lạc Mai hừ một tiếng, không cho Lạc Tuyết có cơ hội cãi lại.
“Tôi không quan tâm đến những chuyện khác, tôi cho cô ba ngày, phải giải quyết rắc rối của công ty”.
“Nếu không, đừng nói đến chức vị trưởng phòng này, chính cô cũng sẽ bị đuổi khỏi công ty”.
“Cả nhà các cô chuẩn bị ra đường xin cơm đi”.
Nói rồi Lạc Mai ngồi xuống ghế dựa.
“Cút đi! Hãy nhớ đấy, tôi chỉ cho cô ba ngày, nếu không thể giải quyết được, cái giá sẽ lớn tới mức cô không gánh nổi đâu”.
Lạc Mai hừ một tiếng, lập tức đuổi khách.
Ba ngày trước vì có quan hệ người yêu với Lý Nham nên ông cụ mới giao chức giám đốc này cho cô ta.
Thử việc trong một tháng, nếu được thì có thể trở thành giám đốc chính thức.
Nhưng mới có ba ngày, công ty đã rơi vào rắc rối.
Mặc kệ có vượt qua được thử thách này hay không, cô ta chỉ có thể tìm Lạc Tuyết gánh tội thay trước thôi.
Lạc Tuyết siết chặt nắm đấm, sắc mặt hơi tái.
Ánh mắt cô nhìn Lạc Mai ngoài tức giận còn có sự bất lực.
Biết rõ Lạc Mai đang cố ý muốn mình chịu tội thay nhưng cô lại không thể làm gì được, chỉ đành nhẫn nhịn, sau đó cô thầm thở dài, sau đó xoay người đi khỏi văn phòng.
…
“Bố, bao giờ Tâm Nhi mới có thể xuất viện? Tâm Nhi muốn đi học”.
Trong bệnh viện, nghe Sở Bắc kể chuyện xong, Lạc Vũ Tâm ôm đầu, ánh mắt đợi mong hỏi.
“Sắp rồi, còn ba bốn ngày nữa thôi”.
Sở Bắc cười xoa đầu con gái.
“Tâm Nhi rất thích đến trường sao?”
Cô bé cắn môi, đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
“Không muốn ạ, bởi vì Chu Đại Hổ cứ luôn bắt nạt con”.
“Nhưng cô giáo nói, chỉ có đi học mới có thể kiếm tiền được, Tâm Nhi muốn mau mau trưởng thành để kiếm tiền về cho mẹ”.
Tiểu Vũ Tâm cúi đầu nói ra những lời trong lòng.
Sở Bắc sửng sốt, sóng mũi cay cay.
Không nghĩ cũng biết năm năm nay Lạc Tuyết đã chịu đựng quá nhiều.
Con gái mới như thế, Sở Bắc càng cảm thấy hổ thẹn.
“Mẹ ơi, Tâm Nhi muốn ôm”.
Giọng nói đầy bất ngờ của cô bé kéo Sở Bắc về lại với hiện thực.
“Mẹ ơi, mẹ sao thế? Không vui ạ? Bố kể chuyện cho con nghe, vui lắm, Tâm Nhi kể cho mẹ nhé…”
Lạc Tuyết cười gượng, ôm con gái vào lòng.
“Được chứ, lát nữa Tâm Nhi kể cho mẹ nghe nhé”.
Mặc dù cô đang cố gắng che giấu nhưng vẻ mệt mỏi và bất lực trong lời nói lại không thể giấu giếm được.
“Em sao thế? Xảy ra phiền phức gì có thể nói với anh”.
Sở Bắc chống gậy tre nhẹ giọng hỏi.
“Không có gì”.
Lạc Tuyết lắc đầu, thầm thở dài.
Dù có nói cũng có tác dụng gì chứ?
Cô không nghĩ Sở Bắc có thể giải quyết được rắc rối lớn như thế.
“Nếu là vì nhà họ La thì không cần lo lắng, qua ngày mai, Tân hải sẽ không còn nhà họ La nữa”.
Sở Bắc cong môi cười, nhưng giọng điệu khi nói lại vô cùng chắc chắn.
Lạc Tuyết nhìn anh mà không nói gì.
Cũng không biết cô có tin hay không.
Sở Bắc cũng không giải thích gì thêm.
Mối quan hệ giữa hai người vẫn đang ở mức rất vi diệu.
…
Hôm sau, Lạc Tuyết lòng có tâm sự mới sáng sớm đã vội vàng chạy đến công ty.
Sở Bắc mua bữa sáng cho con gái, ngay khi mặt trời vừa mọc đã bước lên xe của Thanh Vũ.
“Cậu chủ, đến nơi rồi”.
Nhà chính nhà họ La đang ở trước mặt.
Thanh Vũ đỡ Sở Bắc bước xuống xe, đứng trước nhà chính.
Hôm qua Sở Bắc đã cho nhà họ La cơ hội.
Nhưng tiếc là nhà họ La không biết trân trọng.
Hôm nay, Thần Tướng Trấn Quốc đích thân đến nhà cũng xem như là vinh hạnh của nhà họ La nhưng có “chịu” được cái vinh dự này hay không thì phải xem khả năng của nhà họ La.
Thanh Vũ tiến đến trước một bước vừa định gõ cửa thì đã thấy cảnh cổng nhà chính mở ra trước.
Một người trung niên hơn ba mươi tuổi, cao to lực lưỡng bước ra, là quản gia nhà họ La.
“Hai người là ai? Mới sáng sớm đến đây làm gì?”
Quản gia nhìn thấy Thanh Vũ và Sở Bắc thì híp mắt.
Nhìn hai người như đang nhìn kẻ trộm.
Tiện thể liếc nhìn Thanh Vũ nhiều thêm một chút.
Thanh Vũ thân là một trong mười hai hộ vệ Bắc Dã, dĩ nhiên thực lực không cần phải nói.
Cho dù là vóc dáng hay nhan sắc đều là đỉnh cấp.
Nếu không phải cô lạnh lùng đến mức trên mặt hiện lên mấy chữ người lạ chớ gần thì người đến bắt chuyện quả thật không hề ít.
“Gọi La Vạn Sơn ra đây”.
Sở Bắc chống gậy tre, chậm rãi đi đến trước.
Giọng nói của anh bình tĩnh như thể đang nói một việc rất bình thường.
“Chỉ dựa vào cậu?’
Quản gia híp mắt nhìn Sở Bắc.
Trong mắt hiện lên vẻ xem thường.
“Mau cút đi, cậu nghĩ gia chủ là ai, là người mà ai muốn gặp là có thể gặp à?”
“Hơn nữa một tên mù như cậu gặp gia chủ làm gì? Lãng phí thời gian”.
Quản gia vừa nói thế, ánh mắt Thanh Vũ toát ra sát khí.
Nhưng Sở Bắc bước đến, bình tĩnh ngẩng đầu lên.
“Cũng không có gì, tìm ông ta là vì muốn đòi công bằng”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.