Chương 164: Nổi giận!
Sơn Tiếu
17/08/2022
“Làm gì có, anh thấy thơm mà, Tiểu Uyển, hay em ngửi nhầm rồi?”
Chu Bân cau mày, sau đó ra sức hít lấy hít để rồi tỏ vẻ khó hiểu.
Thấy thế, Tô Uyển chán không buồn nói gì nữa.
“Thôi bỏ đi, gọi món ăn cơm thôi”.
Tô Uyển lên tiếng rồi cầm thực đơn lên xem.
Song, cây muốn lặng mà gió chẳng đừng, Chu Bân vẫn không biết điều mà huênh hoang tiếp.
“Haizz, nghĩ cũng đúng thật nhỉ, bỏ cả đống tiền ra để mua Bentley làm gì chứ? Vào lúc quan trọng nhất, vẫn phải bám vào anh đây thôi”.
Nói rồi, anh ta liếc mắt về phía Sở Bắc.
Nhưng khi nhìn thấy cặp kính râm của Sở Bắc thì Chu Bân mới nhớ ra là Sở Bắc bị mù.
Vì thế anh ta hậm hực nhìn sang Tô Uyển và Lạc Tuyết.
Nhưng Tô Uyển và Lạc Tuyết chỉ chăm chú xem thực đơn, chứ chẳng hề ngó ngàng gì đến anh ta.
Thấy vậy, Chu Bân lập tức trở nên lúng túng.
Nhưng ngay sau đó, anh ta lại nở một nụ cười xán lạn.
Anh ta bất ngờ đứng dậy rồi dí sắt cái mặt dày như thớt của mình tới gần Tô Uyển.
“Tiểu Uyển, đồ ăn ở đây ngon lắm. Nào, để anh giới thiệu cho bọn em mấy món đặc sắc nhé!”
Thấy Chu Bân lảm nhảm liên hồi, Tô Uyển không còn hứng chọn món nữa, cô ấy đưa luôn cả quyển thực đơn cho Chu Bân.
“Nếu anh quen nhà hàng này như vậy thì anh gọi món luôn đi”.
Chu Bân thấy thế thì cười tươi như hoa rồi nói: “Tiểu Uyển, em đừng hiểu lầm, các em cứ gọi món tuỳ thích, hôm nay anh mời!”
Nói rồi, anh ta lại đẩy quyển thực đơn tới trước mặt Tô Uyển.
Tô Uyển lạnh lùng liếc anh ta một cái rồi cầm thực đơn lên, tiếp tục trao đổi với Lạc Tuyết.
Mãi một lúc lâu sau, Tô Uyển mới trả lại thực đơn cho Chu Bân.
“Chúng tôi chọn xong rồi, anh chọn đi!”
Ban nãy, cô ấy và Lạc Tuyết chỉ còn vài món khá bình dân.
Có hạng ruồi bâu như Chu Bân ở đây, họ cũng chẳng có hứng mà ăn uống.
“Tiểu Uyển, sao các em mới chọn được có mấy món thế này? Hơn nữa còn toàn chọn những món rẻ nhất!”
Sau khi nhìn thấy các món mà Tô Uyển và Lạc Tuyết chọn, Chu Bân lập tức tỏ vẻ khó hiểu.
Tô Uyển hờ hững nói: “Chúng tôi có ăn được nhiều đâu, vậy là đủ rồi”.
“Thế sao được!”
Nghe thấy thế, Chu Bân lập tức lắc đầu rồi nói: “Các em đừng ngại, anh có tiền mà nên không phải tiết kiệm cho anh đâu”.
Dứt lời, thấy Tô Uyển và Lạc Tuyết không có phản ứng gì, Chu Bân chỉ biết cười trừ.
“Hay thế này đi, để anh chọn nhé! Hôm nay, anh nhất định sẽ chiêu đãi bọn em một bữa ra trò!”
Nói rồi, Chu Bân lập tức vạch bút vào những món đắt nhất trong thực đơn.
Thấy các món mà Chu Bân chọn, Tô Uyển biến sắc mặt rồi hỏi: “Chu Bân, anh có nhầm không thế?”
Chu Bân toàn chọn những món đắt nhất trong nhà hàng này, Tô Uyển nhẩm tính thì thấy bằng cả mấy tháng lương của mình.
Chu Bân lắc đầu rồi cười nói: “Không, anh hay đến đây ăn mà, anh thuộc cả thực đơn rồi ấy chứ”.
Tô Uyển lập tức im bặt, sau đó nhớ tới các món bình dân mình vừa chọn rồi nhắc nhở.
“Nhưng các món mà anh chọn đắt quá!”
Nghe Tô Uyển nói thế, Chu Bân cố ý vênh mặt nói to.
“Đắt á? Tiểu Uyển, anh nói cho em nghe, đã đi ra ngoài ăn thì phải ăn uống cho đàng hoàng. Vả lại, hôm nay anh mời nên em đừng quan trọng chuyện đắt rẻ”.
Nghe Chu Bân nói vậy, Tô Uyển lắc đầu, cần nói gì thì cô ấy đã nói hết rồi.
Chu Bân thấy thế thì đắc ý lắm: “Tiểu Uyển, em yên tâm, công ty nhà anh làm ăn lớn nên anh nuôi em được”.
Tô Uyển cạn lời luôn.
Nếu đúng là công ty nhà anh ta làm ăn phát đạt thật thì sao không mua nổi một chiếc Bentley?
Tô Uyển biết Chu Bân đang chém gió, nhưng cô ấy cũng chẳng buồn vạch mặt.
Nhưng Chu Bân vẫn không biết điều, lại quay sang Sở Bắc.
“Anh Sở, nếu anh đang không có chỗ nào nhận thì để tôi nói với bố tôi một tiếng, bảo bố tôi xếp cho anh một công việc nhàn hạ trong công ty”.
“Công việc nhàn hạ?”
Sở Bắc cười hỏi: “Ừm, nếu tôi đến công ty anh thì các anh định sắp xếp cho tôi làm ở vị trí nào? Lương tháng bao nhiêu?”
Nghe thấy thế, Chu Bân cười đáp: “Vì anh bị mù nên không có nhiều sự lựa chọn đâu, công ty nhà tôi đang thiếu một chân bảo vệ, dù mắt anh bị mù cũng không sao, lương tháng ba nghìn, anh thấy sao?”
Ba nghìn?
Sở Bắc chỉ cười chứ không đáp lời.
Thấy Chu Bân lại bắt đầu chĩa mũi dùi vào Sở Bắc, Lạc Tuyết lập tức thấy không vui.
“Anh Chu, anh nên xem lại thái độ của mình, dù mắt chồng tôi không còn thấy gì nữa, nhưng anh ấy có thể mua Bentley, còn anh thì sao? Không lẽ anh chỉ biết chém gió thôi à?”
Mặt Chu Bân xám xịt, vì bị Lạc Tuyết nói cho cứng họng.
Mãi sau, anh ta mới hằm hằm nhìn Lạc Tuyết rồi cất giọng hậm hực.
“Mua xong chiếc xe ấy cho cô chắc anh ta cũng khuynh gia bại sản luôn rồi, khéo phải trả góp cả đời mất, có gì đâu mà vênh váo thế?
Lạc Tuyết lắc đầu, không muốn đôi co với Chu Bân nữa.
Tô Uyển ngồi bên cạnh thì không thể chịu nổi được nữa.
Cô ấy đập tay xuống bàn rồi quát lên với Chu Bân: “Nếu anh không muốn ăn uống cho đàng hoàng thì biến ngay, đừng làm ảnh hưởng tới tình bạn của chúng tôi”.
Bị Tô Uyển nạt cho một trận, Chu Bân mới chịu yên, nhưng mặt vẫn sa sầm, cuối cùng anh ta ngồi xuống rồi im lặng.
Nhưng hai mươi phút sau, đồ ăn vẫn chưa thấy đâu, Chu Bân lại bắt đầu nổi nóng.
“Nhân viên phục vụ của nhà hàng làm ăn kiểu gì mà mãi không mang đồ ăn lên vậy?”
Chu Bân lẩm bẩm rồi gọi nhân viên.
Ngay sau đó, đã có một người hớt hải chạy vào.
“Thưa anh, xin hỏi có việc gì vậy ạ?”
Nhân viên phục vụ lịch sự hỏi.
Chu Bân bực mình hỏi lại: “Nhà hàng làm ăn kiểu gì thế? Chúng tôi chờ gần nửa tiếng rồi mà thức ăn vẫn chưa lên là sao?”
Nghe thấy thế, cậu nhân viên lập tức mỉm cười với vẻ áy náy.
“Xin lỗi anh, đột nhiên có khác quý đến, mà anh lại gọi khá nhiều món nên mong anh thông cảm chờ thêm một lát ạ, nhà bếp làm xong đơn của khách quý thì sẽ đến đơn của anh”.
Cái gì!
Nghe thấy thế, Chu Bân hoàn bùng nổ rồi đứng phắt dậy.
“Khách quý?”
Chu Bân cười lạnh một tiếng rồi gào lên: “Người ta là khách quý, thế tôi là khách gì?”
Cậu nhân viên lập tức thấy khó xử rồi vội cười trừ đáp: “Đương nhiên anh cũng là khách quý của nhà hàng, nhưng…”
Chu Bân cau mày, sau đó ra sức hít lấy hít để rồi tỏ vẻ khó hiểu.
Thấy thế, Tô Uyển chán không buồn nói gì nữa.
“Thôi bỏ đi, gọi món ăn cơm thôi”.
Tô Uyển lên tiếng rồi cầm thực đơn lên xem.
Song, cây muốn lặng mà gió chẳng đừng, Chu Bân vẫn không biết điều mà huênh hoang tiếp.
“Haizz, nghĩ cũng đúng thật nhỉ, bỏ cả đống tiền ra để mua Bentley làm gì chứ? Vào lúc quan trọng nhất, vẫn phải bám vào anh đây thôi”.
Nói rồi, anh ta liếc mắt về phía Sở Bắc.
Nhưng khi nhìn thấy cặp kính râm của Sở Bắc thì Chu Bân mới nhớ ra là Sở Bắc bị mù.
Vì thế anh ta hậm hực nhìn sang Tô Uyển và Lạc Tuyết.
Nhưng Tô Uyển và Lạc Tuyết chỉ chăm chú xem thực đơn, chứ chẳng hề ngó ngàng gì đến anh ta.
Thấy vậy, Chu Bân lập tức trở nên lúng túng.
Nhưng ngay sau đó, anh ta lại nở một nụ cười xán lạn.
Anh ta bất ngờ đứng dậy rồi dí sắt cái mặt dày như thớt của mình tới gần Tô Uyển.
“Tiểu Uyển, đồ ăn ở đây ngon lắm. Nào, để anh giới thiệu cho bọn em mấy món đặc sắc nhé!”
Thấy Chu Bân lảm nhảm liên hồi, Tô Uyển không còn hứng chọn món nữa, cô ấy đưa luôn cả quyển thực đơn cho Chu Bân.
“Nếu anh quen nhà hàng này như vậy thì anh gọi món luôn đi”.
Chu Bân thấy thế thì cười tươi như hoa rồi nói: “Tiểu Uyển, em đừng hiểu lầm, các em cứ gọi món tuỳ thích, hôm nay anh mời!”
Nói rồi, anh ta lại đẩy quyển thực đơn tới trước mặt Tô Uyển.
Tô Uyển lạnh lùng liếc anh ta một cái rồi cầm thực đơn lên, tiếp tục trao đổi với Lạc Tuyết.
Mãi một lúc lâu sau, Tô Uyển mới trả lại thực đơn cho Chu Bân.
“Chúng tôi chọn xong rồi, anh chọn đi!”
Ban nãy, cô ấy và Lạc Tuyết chỉ còn vài món khá bình dân.
Có hạng ruồi bâu như Chu Bân ở đây, họ cũng chẳng có hứng mà ăn uống.
“Tiểu Uyển, sao các em mới chọn được có mấy món thế này? Hơn nữa còn toàn chọn những món rẻ nhất!”
Sau khi nhìn thấy các món mà Tô Uyển và Lạc Tuyết chọn, Chu Bân lập tức tỏ vẻ khó hiểu.
Tô Uyển hờ hững nói: “Chúng tôi có ăn được nhiều đâu, vậy là đủ rồi”.
“Thế sao được!”
Nghe thấy thế, Chu Bân lập tức lắc đầu rồi nói: “Các em đừng ngại, anh có tiền mà nên không phải tiết kiệm cho anh đâu”.
Dứt lời, thấy Tô Uyển và Lạc Tuyết không có phản ứng gì, Chu Bân chỉ biết cười trừ.
“Hay thế này đi, để anh chọn nhé! Hôm nay, anh nhất định sẽ chiêu đãi bọn em một bữa ra trò!”
Nói rồi, Chu Bân lập tức vạch bút vào những món đắt nhất trong thực đơn.
Thấy các món mà Chu Bân chọn, Tô Uyển biến sắc mặt rồi hỏi: “Chu Bân, anh có nhầm không thế?”
Chu Bân toàn chọn những món đắt nhất trong nhà hàng này, Tô Uyển nhẩm tính thì thấy bằng cả mấy tháng lương của mình.
Chu Bân lắc đầu rồi cười nói: “Không, anh hay đến đây ăn mà, anh thuộc cả thực đơn rồi ấy chứ”.
Tô Uyển lập tức im bặt, sau đó nhớ tới các món bình dân mình vừa chọn rồi nhắc nhở.
“Nhưng các món mà anh chọn đắt quá!”
Nghe Tô Uyển nói thế, Chu Bân cố ý vênh mặt nói to.
“Đắt á? Tiểu Uyển, anh nói cho em nghe, đã đi ra ngoài ăn thì phải ăn uống cho đàng hoàng. Vả lại, hôm nay anh mời nên em đừng quan trọng chuyện đắt rẻ”.
Nghe Chu Bân nói vậy, Tô Uyển lắc đầu, cần nói gì thì cô ấy đã nói hết rồi.
Chu Bân thấy thế thì đắc ý lắm: “Tiểu Uyển, em yên tâm, công ty nhà anh làm ăn lớn nên anh nuôi em được”.
Tô Uyển cạn lời luôn.
Nếu đúng là công ty nhà anh ta làm ăn phát đạt thật thì sao không mua nổi một chiếc Bentley?
Tô Uyển biết Chu Bân đang chém gió, nhưng cô ấy cũng chẳng buồn vạch mặt.
Nhưng Chu Bân vẫn không biết điều, lại quay sang Sở Bắc.
“Anh Sở, nếu anh đang không có chỗ nào nhận thì để tôi nói với bố tôi một tiếng, bảo bố tôi xếp cho anh một công việc nhàn hạ trong công ty”.
“Công việc nhàn hạ?”
Sở Bắc cười hỏi: “Ừm, nếu tôi đến công ty anh thì các anh định sắp xếp cho tôi làm ở vị trí nào? Lương tháng bao nhiêu?”
Nghe thấy thế, Chu Bân cười đáp: “Vì anh bị mù nên không có nhiều sự lựa chọn đâu, công ty nhà tôi đang thiếu một chân bảo vệ, dù mắt anh bị mù cũng không sao, lương tháng ba nghìn, anh thấy sao?”
Ba nghìn?
Sở Bắc chỉ cười chứ không đáp lời.
Thấy Chu Bân lại bắt đầu chĩa mũi dùi vào Sở Bắc, Lạc Tuyết lập tức thấy không vui.
“Anh Chu, anh nên xem lại thái độ của mình, dù mắt chồng tôi không còn thấy gì nữa, nhưng anh ấy có thể mua Bentley, còn anh thì sao? Không lẽ anh chỉ biết chém gió thôi à?”
Mặt Chu Bân xám xịt, vì bị Lạc Tuyết nói cho cứng họng.
Mãi sau, anh ta mới hằm hằm nhìn Lạc Tuyết rồi cất giọng hậm hực.
“Mua xong chiếc xe ấy cho cô chắc anh ta cũng khuynh gia bại sản luôn rồi, khéo phải trả góp cả đời mất, có gì đâu mà vênh váo thế?
Lạc Tuyết lắc đầu, không muốn đôi co với Chu Bân nữa.
Tô Uyển ngồi bên cạnh thì không thể chịu nổi được nữa.
Cô ấy đập tay xuống bàn rồi quát lên với Chu Bân: “Nếu anh không muốn ăn uống cho đàng hoàng thì biến ngay, đừng làm ảnh hưởng tới tình bạn của chúng tôi”.
Bị Tô Uyển nạt cho một trận, Chu Bân mới chịu yên, nhưng mặt vẫn sa sầm, cuối cùng anh ta ngồi xuống rồi im lặng.
Nhưng hai mươi phút sau, đồ ăn vẫn chưa thấy đâu, Chu Bân lại bắt đầu nổi nóng.
“Nhân viên phục vụ của nhà hàng làm ăn kiểu gì mà mãi không mang đồ ăn lên vậy?”
Chu Bân lẩm bẩm rồi gọi nhân viên.
Ngay sau đó, đã có một người hớt hải chạy vào.
“Thưa anh, xin hỏi có việc gì vậy ạ?”
Nhân viên phục vụ lịch sự hỏi.
Chu Bân bực mình hỏi lại: “Nhà hàng làm ăn kiểu gì thế? Chúng tôi chờ gần nửa tiếng rồi mà thức ăn vẫn chưa lên là sao?”
Nghe thấy thế, cậu nhân viên lập tức mỉm cười với vẻ áy náy.
“Xin lỗi anh, đột nhiên có khác quý đến, mà anh lại gọi khá nhiều món nên mong anh thông cảm chờ thêm một lát ạ, nhà bếp làm xong đơn của khách quý thì sẽ đến đơn của anh”.
Cái gì!
Nghe thấy thế, Chu Bân hoàn bùng nổ rồi đứng phắt dậy.
“Khách quý?”
Chu Bân cười lạnh một tiếng rồi gào lên: “Người ta là khách quý, thế tôi là khách gì?”
Cậu nhân viên lập tức thấy khó xử rồi vội cười trừ đáp: “Đương nhiên anh cũng là khách quý của nhà hàng, nhưng…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.