Chiến Thần Sở Bắc

Chương 73: Nói ra nghe thử xem!

Sơn Tiếu

29/07/2022

A!

Lạc Tuyết im lặng một lúc, cuối cùng cũng khẽ thở dài!

“Được rồi, chị Ngô, chỉ cần chị có thể sắp xếp thêm vài ngày thì tôi cũng không…”

Cạch!

Lạc Tuyết còn chưa nói hết, cửa phòng sau lưng đột nhiên bị đẩy ra.

Mẹ vợ của Sở Bắc - Chu Cầm chống hai tay, khí thế hùng hổ đi ra.

“Này con mụ họ Ngô kia, cô đừng có khinh người quá đáng!”

“Cái nhà nát này của cô, ba nghìn tệ là đã quá cao rồi, cô còn muốn thêm tiền? Tôi thấy cô là muốn tiền đến điên rồi sao?”

Nhìn bộ dạng như vậy có lẽ Chu Cầm đã ở sau cửa nghe một lúc rồi.

Vừa nghe thấy Lạc Tuyết đồng ý, thì đã ngồi không yên nữa.

“Muốn tiền muốn đến điên thì sao? Có bản lĩnh thì mấy người đừng ở nữa? Nghèo kiết xác ngay cả nhà cũng không mua nổi, sống thì phải bị người ta xem thường thôi!”

Chị Ngô rõ ràng cũng không phải người dễ chọc.

Mắt trợn tròn, lập tức mắng chửi với Chu Cầm.

“Tóm lại, một câu thôi, hoặc là thêm tiền, hoặc là cút đi, các ngươi tự mình lựa chọn đi!”

“Cô, cô nâng giá lên quá cao!”

Chu Cầm vừa nghe, lập tức tức giận đến mức thở dốc.

“Nâng giá cao thì sao? Có bản lĩnh thì mấy người đừng ở nữa!”

Mắt thấy chút tâm tư của mình bị vạch trần, chị Ngô cũng không giả vờ nữa!

“Bốn nghìn tệ một tháng! Nếu còn muốn ở thì trong vòng ba ngày đưa tiền! Nếu không thì cút ngay hôm nay cho tôi!”

Lời này vừa nói ra, không chỉ Chu Cầm mà vẻ mặt Lạc Tuyết cũng trở nên khó coi.

Nhà thuê là trả nguyên một năm, há chẳng phải nói là, trong vòng ba ngày phải bỏ ra năm vạn tệ sao?

Bây giờ đối với Lạc Tuyết mà nói, một chút cũng không hề ít!

Hơn nữa điểm mấu chốt là, căn nhà này tuyệt đối không đáng giá đó.

Thậm chí một nửa cũng còn chút miễn cưỡng.

Nhưng hôm nay bị đuổi đi, chẳng phải chỉ có thể lang thang ngoài đường sao?

Tiến thoái lưỡng nan khiến Lạc Tuyết cũng đau đầu!

“Cô… đúng là ức hiếp người quá đáng!”

“Hợp đồng còn ba ngày nữa mới đến hạn, cô dựa vào đâu đuổi chúng tôi đi? Tôi có thể đi kiện cô!”

Chu Cầm tức đến đỏ mặt tía tai, bộ dạng như vậy, chỉ hận không thể đánh chị Ngô một trận!

Còn về chị Ngô, chỉ là khinh thường bĩu môi.

“Nhà của tôi, đương nhiên tôi nói được là được! Còn chuyện muốn kiện tôi, chỉ cần mấy người bỏ tiền được thì tùy mấy người đi kiện!”

Nói đến đây, chị Ngô đường như không còn kiên nhẫn nữa rồi.

“Mau mau đi, hai chọn một, tôi đây cũng còn bận nữa, không rảnh rỗi đôi co với mấy người!”

“Cô…”

Chu Cầm tức giận mặt mũi nhăn nhó.



Còn muốn nói gì đó, thì Lạc Tuyết bất đắc dĩ kéo tay bà ấy lại!

“Mẹ, mẹ nói ít hai câu đi!”

Lạc Tuyết khẽ liếc nhìn mẹ mình rồi vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn chị Ngô.

“Chị Ngô, vừa rồi mẹ tôi nói chuyện hơi quá, chị đừng để ý, tôi đã quyết định rồi, chúng tôi…”

“Chúng tôi dọn đi ngay hôm nay!”

Vừa dứt lời, bầu không khí lập tức cứng đờ.

Ba người phụ nữ nhíu mày, ánh mắt đều khác nhau.

Bởi vì, lời này là do Sở Bắc nói!

“Sở Bắc, anh nói gì vậy!”

Lạc Tuyết trừng mắt nhìn anh, đang định giải thích.

Thì lại thấy Sở Bắc tiến lên một bước, khẽ lắc đầu.

“Tiểu Tuyết, chúng ta không thuê nơi này nữa, đổi một phòng to hơn đi!”

Không thuê ở đây? Đổi một phòng to hơn?

Lạc Tuyết cắn răng, không biết phải nói gì.

Bây giờ ngay cả tiền thuê mấy vạn tệ cô còn không bỏ ra được, còn muốn đổi gì?

Gì mà thuê phòng lớn? Người này đúng là kiểu điển hình đứng nói chuyện không đau lưng mà!

“Tên họ Sở kia, cậu im miệng cho tôi, chỗ này không có chỗ cho cậu nói đâu!”

Chu Cầm lập tức tìm được nơi phát tiết, mắng Sở Bắc.

“Ồ, đây chính là cậu con rể quý hóa đây sao, trông cũng không tệ nhỉ…”

Chị Ngô liếc nhìn Sở Bắc từ trên xuống dưới, trêu chọc khẽ chép miệng!

“Trẻ tuổi như vậy mà lại bị mù rồi, đúng là đáng tiếc! Con gái có bệnh thì thôi vậy, đến bố cũng là tên mù, chẳng trách mấy người lại nghèo như vậy, chậc chậc…”

Chỉ hai câu ngắn ngủi đã khiến sắc mặt Chu Cầm và Lạc Tuyết không dễ nhìn chút nào!

Sở Bắc khẽ nhíu mày, cũng không phản bác mà chỉ khẽ lắc đầu.

“Cô đi đi, hôm nay chúng tôi sẽ dọn đi!”

Chị Ngô nhíu mày, lập tức không vui!

“Hừ, nói chuyện cũng thẳng thắn đấy, nếu mà các người không làm được, đến lúc đó cho dù có quỳ xuống cầu xin tôi cũng vô dụng thôi!”

Mục đích chính của chị ta chính là nhân cơ hội kiếm thêm chút tiền nhà.

Nếu bọn họ chuyển đi thì đi tìm đâu ra khách thuê ngu ngốc như vậy được chứ?

“Sở Bắc, anh đừng nói nữa!”

Lúc này, ngay cả Lạc Tuyết cũng không nghe nổi nữa.

Sở Bắc làm như vậy, chẳng phải là càng thêm phiền phức hay sao?

“Cậu không nói thì chẳng ai nghĩ cậu câm đâu!”

Chu Cầm cũng không khách sáo, chỉ cần vừa thấy Sở Bắc, thì trong lòng bà ấy đã bừng bừng lửa giận rồi.

“Thật sự muốn chuyển đi, cậu có biết phải tốn bao nhiêu tiền không? Cậu tìm nhà ở đâu? Tiền thuê do cậu bỏ ra sao?”

“Trên người còn chẳng có được một trăm tệ, cậu còn mạnh miệng cái khỉ gì!”

Chu Cầm không khách khí, nói một tràng dài.



Châm chọc Sở Bắc đủ điều!

Ở bên cạnh, vẻ mặt chị Ngô đắc ý xem kịch vui, vẻ mặt như không liên quan đến mình.

Còn về Lạc Tuyết, trong lòng cũng không biết nói gì.

“Sở Bắc, tôi đã đủ phiền rồi, anh đừng gây thêm rắc rối nữa!”

Sở Bắc lắc đầu: “Tiểu Tuyết, tin anh đi, nhà đã tìm xong rồi, bất kỳ lúc nào cũng có thể dọn vào!”

Lời này cũng là thật chứ không giả!

Ban đầu anh đã nói chuyện này với Thanh Vũ rồi, với năng lực của Thanh Vũ, cho dù là biệt thự xa hoa nhất của Tân Hải cũng có thể làm được!

Nhưng mà, nghĩ đến thân phận đặc thù của Sở Bắc, vẫn nên khiêm tốn thì tốt hơn.

Chỉ cần một căn nhà bình thường là được, chỉ cần một cuộc điện thoại của Sở Bắc, thì có thể sắp xếp ổn thỏa!

“Thật sao?”

Thấy vẻ mặt Sở Bắc không hề nói thêm thắt gì, Lạc Tuyết khẽ nhíu mày có chút nghi hoặc!

Sở Bắc khẽ gật đầu: “Đương nhiên, anh vĩnh viễn sẽ không lừa em!”

“Hừ, vậy cậu nói thử xem, nhà ở đâu, lớn thế nào, một tháng bao nhiêu tiền?”

“Nói mà không có chứng cứ, nói dối vậy ai chẳng nói được!”

Chu Cầm chép miệng, rõ ràng không hề tin lời Sở Bắc chút nào!

“Đúng vậy, cứ nói ra tôi nghe thử xem, tôi cũng muốn xem thử sao!”

Chị Ngô bĩu môi, giọng điệu quái gở, đợi xem chuyện cười của Sở Bắc!

Dưới ánh mắt của sáng rực ba người phụ nữ, Sở Bắc khẽ buông tay!

“Tôi hỏi thử!”

Vừa nghe thấy lời này, ánh mắt Lạc Tuyết tràn ngập thất vọng, khẽ lắc đầu, không nhìn Sở Bắc nữa.

Chu Cầm lại càng nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể xé nát Sở Bắc này.

Cái tên tàn phế này, mất mặt cũng mất mặt cả nhà vợ rồi!

“Chậc chậc, hỏi thử cũng được, tôi còn muốn xem sao, cậu cũng phải cho tôi cơ hội chứ?”

Vẻ mặt tươi cười của chị Ngô càng lúc càng châm chọc.

Ánh mắt khinh thường không hề che giấu, khiến Chu Cầm tức đến nghiến răng!

Sở Bắc lại hoàn toàn không quan tâm, lập tức lấy điện thoại, gọi cho Thanh Vũ!

Chỉ tùy tiện nói hai câu, đã cúp điện thoại, nhìn Lạc Tuyết.

“Ở Liên Hoa Tuấn Viên, nhà đã chuẩn bị xong rồi, có thể đến xem bất cứ lúc nào!”

Vừa dứt lời, Lạc Tuyết khẽ ngây người.

Không đợi cô nói chuyện, chị Ngô bên cạnh lại bật cười ha ha!

“Liên Hoa Tuấn Viên? Ha ha, đúng là cười chết tôi mất!”

“Nhóc con, nói dối cũng phải có bản nháp chứ, cậu có biết chỗ đó là đâu không?”

Chị Ngô nhìn Sở Bắc như nhìn một con ngựa non vậy!

“Liên Hoa Tuấn Viên là khu biệt thự có tiếng của Tân Hải! Một căn biệt thự bên trong đó có giá thấp nhất cũng phải có giá năm triệu tệ rồi!”

“Cho dù có bản lĩnh lớn đến đâu, cậu cũng không thuê nổi nhà ở đó được!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chiến Thần Sở Bắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook