Chương 177: Nổi sung!
Sơn Tiếu
22/08/2022
Dương Ân là một người có lòng tham không đáy, dù Sở Bắc có trả giúp cậu
ta 180 nghìn để thanh toán bữa ăn, thì cậu ta cũng sẽ không biết ơn anh
chút nào.
Hơn nữa, có thể cậu ta vừa không biết ơn anh, mà còn quay đầu cắn ngược lại anh cũng là.
Loại người như Dương Ân cần phải được dạy cho một bài học nhớ đời thì mới yên thân được.
Một lát sau, Lạc Tuyết mới định thần lại, cô thoáng do dự rồi nói: “Em thấy hơi lo, anh không giúp cậu ấy thì kiểu gì cậu ấy cũng đi nói xấu và mách tội của anh với mẹ em đấy”.
Sở Bắc chỉ mỉm cười lắc đầu.
“Không sao, cậu ta muốn mách ai thì mách, dẫu sao cũng không ảnh hưởng gì đến anh cả”.
Anh đường đường là một chiến thần mà phải sợ loại người đê hèn ấy sao!
Với anh mà nói thì chút thủ đoạn của Dương Ân chỉ như trò trẻ thôi, gần như không có một chút uy hiếp nào cả.
Nghe thấy thế, Lạc Tuyết vẫn thấy hơi lo lắng.
“Hay mình về nhà đã nhé?”
Dù Lạc Tuyết vẫn chưa làm xong việc, nhưng hiện giờ cô không còn tâm trạng để làm gì khác nữa.
Song, Sở Bắc lại mỉm cười lắc đầu.
“Em đừng lo, không có chuyện gì đâu. Bây giờ vẫn còn sớm, mà ở đây lại còn nhiều việc, mình cứ làm thêm một lúc nữa rồi về”.
Lạc Tuyết đắn đo một chút rồi gật đầu.
“Thế cũng được!”
Tại một câu lạc bộ tư nhân trên phố Hán Đường.
Ngô Lương run rẩy đến đây, sau đó được một người thanh niên cao gầy đeo kính râm dẫn vào trong một phòng bao sang trọng.
Lúc này, đang có một người đàn ông trông rất oai nghiêm đang ngồi trên chiếc ghế sofa ở giữa phòng.
Gã cầm một con dao trong tay, sau đó xoay tròn, con dao xoay tít khiến ai nhìn cũng phải thấy hoa mắt.
Đúng lúc này, cửa phòng bao mở ra, người đàn ông đeo kính râm đã dẫn Ngô Lương đi vào.
“Anh Long, Ngô Lương đến rồi ạ!”
Người đàn ông đeo kính lễ phép cúi chào người thanh niên đang ngồi trên sofa.
Người thanh niên ấy gật đầu.
“Ông ta ở lại, còn cậu ra ngoài trước đi”.
Người đàn ông đeo kính rất nghe lời, người thanh niên vừa nói dứt câu thì ông ta ta thở phào một hơi rồi nhanh chóng quay người đi ra ngoài ngay.
Lúc này, chỉ còn lại Ngô Lương và người thanh niên ở trong phòng bao. Ngô Lương không chút do dự mà quỳ ngay xuống đất.
“Xin anh Long tha mạng!”
Ngô Lương run giọng nói.
Có thể người khác không biết người thanh niên này là ai, nhưng ông ta thì biết rất rõ.
Đây chính là Long Tam - đại ca của Long Hổ Môn, một nhân vật phong vấn của Tân Hải.
Đúng ra mà nói thì ông ta cũng là người của Long Tam.
Song hiện giờ, ông ta chỉ thấy lạnh buốt và vô cùng khiếp sợ.
Vì ông ta hiểu rất rõ sự đáng sợ của người này, dù gã không nói gì, nhưng chỉ cần đứng đối mặt với gã như này thôi cũng đủ khiến ông ta sợ mất mật rồi.
Huống hồ, ông ta còn biết rõ lý do mà Long Tam gọi mình đến đây.
“Tha ư?”
Người thanh niên cắm con dao lên mặt bàn, sau đó lạnh băng nhìn Ngô Lương.
“Tha thế nào? Thử nói xem mình phạm lỗi gì đi, nếu nói đúng thì tôi sẽ tha cho!”
Nghe thấy thế, Ngô Lương vội lau mồ hôi trên mặt rồi run rẩy nói.
“Anh Long, tôi không nên đắc tội với anh Sở, tôi đã chọc giận sai người, xin anh nể tình xưa nghĩa cũ mà tha cho tôi lần này”.
Cheng!
Ngô Lương vừa nói dứt câu thì Long Tam đã hất cả bình rượu xuống đất vỡ tan.
Sau đó, gã lạnh mặt nhìn Ngô Lương với vẻ mặt vô cùng đáng sợ.
“Ông có biết anh Sở là người mà đến tôi cũng không dám đắc tội không?”
Ngô Lương gật đầu lia lịa, Long Tam đã nói điều này rất nhiều lần.
Nhưng khi ấy, ông ta cứ ngỡ là gã nói quá lên, chứ anh Sở trong truyền thuyết đó không thể siêu phàm như Long Tam nói được.
Nhưng cho đến vài ngày trước, ông ta đã tình cờ được một người bạn kể cho nghe về vụ xung đột giữa Long Tam và một người bí ẩn họ Sở.
Trong lần xung đột đó, đại ca của Long Hổ Môn ở Tân Hải thậm chí còn không có dũng khí để ra tay với Sở Bắc.
Không chỉ vậy, Long Tam còn vô cùng ngoan ngoãn như bậc con cháu với anh.
Sau khi biết chuyện đó, Ngô Lương mới ý thức ra một điều rằng Long Tam không hề nói quá lên một chút nào, anh Sở bí ẩn đó mới là nhân vật lớn không thể động đến ở Tân Hải.
Nhưng ông ta không thể ngờ tên mù mà mình gặp hôm nay lại là anh Sở trong truyền thuyết ấy.
Nhưng bây giờ, ông ta có muốn hối hận thì cũng muộn mất rồi.
Ông ta chỉ có thể hỏi cách sửa sai ở chỗ Long Tam thôi.
Long Tam nói tiếp: “Tôi đã nhắc chúng ông không biết bao nhiêu lần rồi là đừng đắc tội với anh Sở, nhưng chúng ông không nghe. Ông vừa đắc tội với anh ta, lại vừa lôi tên tôi ra, ông định hại chết ông phải không?”
Nói đến câu cuối, giọng của Long Tam lạnh tanh, khiến ai nghe cũng phải run cầm cập.
Ngô Lương nghe thấy thế thì vội vàng dập đầu liên tục với Long Tam.
“Anh Long, tôi sai rồi, tôi sai thật rồi. Anh cứu tôi với, em dập đầu xin anh!”
Nói rồi, Ngô Lương lại dập đầu thật mạnh với Long Tam.
Long Tam thấy thế thì cười lạnh một tiếng, sau đó liếc nhìn con dao gọt hoa quả ở trên bàn rồi rút ra.
Keng!
Gã ném con dao trước mặt Ngô Lương với vẻ tàn khốc.
“Theo quy tắc của Long Hổ Môn chúng ta, ông đã làm hỏng thanh danh của tôi, còn suýt nữa khiến cả môn phái bị vạ lây. Giờ tôi chỉ muốn xin ông ba ngón tay thôi, ý ông sao?”
Ba ngón tay!
Nghe thấy thế, Ngô Lương sợ đến mức tái mặt, ông ta run lên như cầy sấy.
“Anh Long, tôi biết lỗi rồi ạ! Xin anh cho tôi một cơ hội sửa sai, sau này tôi sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp anh”.
Ngô Lương bật khóc nói.
Hiện giờ, trông ông ta vô cùng hèn mọn, không còn một chút dáng vẻ huênh hoang nào như lúc ở khách sạn nữa.
Long Tam cười lạnh nói: “Ông muốn giữ lại ngón tay thì cũng được thôi, nhưng có giữ được hay không thì còn phải xem số ông thế nào đã”.
Nghe Long Tam nói vậy, mắt Ngô Lương loé lên một tia hi vọng điên cuồng.
“Anh Long, anh nói đi ạ, chỉ cần giữ được tay thì anh bảo gì tôi cũng làm”.
Long Tam đứng dậy rồi đi tới cạnh Ngô Lương, sau đó tát cho ông ta một cái đau điếng.
Tiếp đó, gã lại đạp cho Ngô Lương mấy phát.
“Đây là hậu quả cho việc ông dám mang tên tôi ra để làm chuyện xằng bậy, ông có phục không?”
Ngô Lương gật đầu ngay.
Bây giờ, dù Long Tam có muốn giết ông ta thì ông ta cũng không dám ho he nửa lời.
Huống chi chỉ là một cái tát với mấy cú đá.
Với ông ta mà nói, chỉ cần qua được cơn phong ba này, dù Long Tam có đánh cho ông ta thừa sống thiếu chết thì ông ta cũng cam lòng.
Hơn nữa, có thể cậu ta vừa không biết ơn anh, mà còn quay đầu cắn ngược lại anh cũng là.
Loại người như Dương Ân cần phải được dạy cho một bài học nhớ đời thì mới yên thân được.
Một lát sau, Lạc Tuyết mới định thần lại, cô thoáng do dự rồi nói: “Em thấy hơi lo, anh không giúp cậu ấy thì kiểu gì cậu ấy cũng đi nói xấu và mách tội của anh với mẹ em đấy”.
Sở Bắc chỉ mỉm cười lắc đầu.
“Không sao, cậu ta muốn mách ai thì mách, dẫu sao cũng không ảnh hưởng gì đến anh cả”.
Anh đường đường là một chiến thần mà phải sợ loại người đê hèn ấy sao!
Với anh mà nói thì chút thủ đoạn của Dương Ân chỉ như trò trẻ thôi, gần như không có một chút uy hiếp nào cả.
Nghe thấy thế, Lạc Tuyết vẫn thấy hơi lo lắng.
“Hay mình về nhà đã nhé?”
Dù Lạc Tuyết vẫn chưa làm xong việc, nhưng hiện giờ cô không còn tâm trạng để làm gì khác nữa.
Song, Sở Bắc lại mỉm cười lắc đầu.
“Em đừng lo, không có chuyện gì đâu. Bây giờ vẫn còn sớm, mà ở đây lại còn nhiều việc, mình cứ làm thêm một lúc nữa rồi về”.
Lạc Tuyết đắn đo một chút rồi gật đầu.
“Thế cũng được!”
Tại một câu lạc bộ tư nhân trên phố Hán Đường.
Ngô Lương run rẩy đến đây, sau đó được một người thanh niên cao gầy đeo kính râm dẫn vào trong một phòng bao sang trọng.
Lúc này, đang có một người đàn ông trông rất oai nghiêm đang ngồi trên chiếc ghế sofa ở giữa phòng.
Gã cầm một con dao trong tay, sau đó xoay tròn, con dao xoay tít khiến ai nhìn cũng phải thấy hoa mắt.
Đúng lúc này, cửa phòng bao mở ra, người đàn ông đeo kính râm đã dẫn Ngô Lương đi vào.
“Anh Long, Ngô Lương đến rồi ạ!”
Người đàn ông đeo kính lễ phép cúi chào người thanh niên đang ngồi trên sofa.
Người thanh niên ấy gật đầu.
“Ông ta ở lại, còn cậu ra ngoài trước đi”.
Người đàn ông đeo kính rất nghe lời, người thanh niên vừa nói dứt câu thì ông ta ta thở phào một hơi rồi nhanh chóng quay người đi ra ngoài ngay.
Lúc này, chỉ còn lại Ngô Lương và người thanh niên ở trong phòng bao. Ngô Lương không chút do dự mà quỳ ngay xuống đất.
“Xin anh Long tha mạng!”
Ngô Lương run giọng nói.
Có thể người khác không biết người thanh niên này là ai, nhưng ông ta thì biết rất rõ.
Đây chính là Long Tam - đại ca của Long Hổ Môn, một nhân vật phong vấn của Tân Hải.
Đúng ra mà nói thì ông ta cũng là người của Long Tam.
Song hiện giờ, ông ta chỉ thấy lạnh buốt và vô cùng khiếp sợ.
Vì ông ta hiểu rất rõ sự đáng sợ của người này, dù gã không nói gì, nhưng chỉ cần đứng đối mặt với gã như này thôi cũng đủ khiến ông ta sợ mất mật rồi.
Huống hồ, ông ta còn biết rõ lý do mà Long Tam gọi mình đến đây.
“Tha ư?”
Người thanh niên cắm con dao lên mặt bàn, sau đó lạnh băng nhìn Ngô Lương.
“Tha thế nào? Thử nói xem mình phạm lỗi gì đi, nếu nói đúng thì tôi sẽ tha cho!”
Nghe thấy thế, Ngô Lương vội lau mồ hôi trên mặt rồi run rẩy nói.
“Anh Long, tôi không nên đắc tội với anh Sở, tôi đã chọc giận sai người, xin anh nể tình xưa nghĩa cũ mà tha cho tôi lần này”.
Cheng!
Ngô Lương vừa nói dứt câu thì Long Tam đã hất cả bình rượu xuống đất vỡ tan.
Sau đó, gã lạnh mặt nhìn Ngô Lương với vẻ mặt vô cùng đáng sợ.
“Ông có biết anh Sở là người mà đến tôi cũng không dám đắc tội không?”
Ngô Lương gật đầu lia lịa, Long Tam đã nói điều này rất nhiều lần.
Nhưng khi ấy, ông ta cứ ngỡ là gã nói quá lên, chứ anh Sở trong truyền thuyết đó không thể siêu phàm như Long Tam nói được.
Nhưng cho đến vài ngày trước, ông ta đã tình cờ được một người bạn kể cho nghe về vụ xung đột giữa Long Tam và một người bí ẩn họ Sở.
Trong lần xung đột đó, đại ca của Long Hổ Môn ở Tân Hải thậm chí còn không có dũng khí để ra tay với Sở Bắc.
Không chỉ vậy, Long Tam còn vô cùng ngoan ngoãn như bậc con cháu với anh.
Sau khi biết chuyện đó, Ngô Lương mới ý thức ra một điều rằng Long Tam không hề nói quá lên một chút nào, anh Sở bí ẩn đó mới là nhân vật lớn không thể động đến ở Tân Hải.
Nhưng ông ta không thể ngờ tên mù mà mình gặp hôm nay lại là anh Sở trong truyền thuyết ấy.
Nhưng bây giờ, ông ta có muốn hối hận thì cũng muộn mất rồi.
Ông ta chỉ có thể hỏi cách sửa sai ở chỗ Long Tam thôi.
Long Tam nói tiếp: “Tôi đã nhắc chúng ông không biết bao nhiêu lần rồi là đừng đắc tội với anh Sở, nhưng chúng ông không nghe. Ông vừa đắc tội với anh ta, lại vừa lôi tên tôi ra, ông định hại chết ông phải không?”
Nói đến câu cuối, giọng của Long Tam lạnh tanh, khiến ai nghe cũng phải run cầm cập.
Ngô Lương nghe thấy thế thì vội vàng dập đầu liên tục với Long Tam.
“Anh Long, tôi sai rồi, tôi sai thật rồi. Anh cứu tôi với, em dập đầu xin anh!”
Nói rồi, Ngô Lương lại dập đầu thật mạnh với Long Tam.
Long Tam thấy thế thì cười lạnh một tiếng, sau đó liếc nhìn con dao gọt hoa quả ở trên bàn rồi rút ra.
Keng!
Gã ném con dao trước mặt Ngô Lương với vẻ tàn khốc.
“Theo quy tắc của Long Hổ Môn chúng ta, ông đã làm hỏng thanh danh của tôi, còn suýt nữa khiến cả môn phái bị vạ lây. Giờ tôi chỉ muốn xin ông ba ngón tay thôi, ý ông sao?”
Ba ngón tay!
Nghe thấy thế, Ngô Lương sợ đến mức tái mặt, ông ta run lên như cầy sấy.
“Anh Long, tôi biết lỗi rồi ạ! Xin anh cho tôi một cơ hội sửa sai, sau này tôi sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp anh”.
Ngô Lương bật khóc nói.
Hiện giờ, trông ông ta vô cùng hèn mọn, không còn một chút dáng vẻ huênh hoang nào như lúc ở khách sạn nữa.
Long Tam cười lạnh nói: “Ông muốn giữ lại ngón tay thì cũng được thôi, nhưng có giữ được hay không thì còn phải xem số ông thế nào đã”.
Nghe Long Tam nói vậy, mắt Ngô Lương loé lên một tia hi vọng điên cuồng.
“Anh Long, anh nói đi ạ, chỉ cần giữ được tay thì anh bảo gì tôi cũng làm”.
Long Tam đứng dậy rồi đi tới cạnh Ngô Lương, sau đó tát cho ông ta một cái đau điếng.
Tiếp đó, gã lại đạp cho Ngô Lương mấy phát.
“Đây là hậu quả cho việc ông dám mang tên tôi ra để làm chuyện xằng bậy, ông có phục không?”
Ngô Lương gật đầu ngay.
Bây giờ, dù Long Tam có muốn giết ông ta thì ông ta cũng không dám ho he nửa lời.
Huống chi chỉ là một cái tát với mấy cú đá.
Với ông ta mà nói, chỉ cần qua được cơn phong ba này, dù Long Tam có đánh cho ông ta thừa sống thiếu chết thì ông ta cũng cam lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.