Chương 149: Ra cho tao gặp!
Sơn Tiếu
13/08/2022
“Có gì thì nói mau, tao không rảnh để quan tâm mày là ai đâu”.
Long Tam ở phía bên kia có vẻ mất kiên nhẫn nên cất giọng không hề khách sáo chút nào.
Ở phía bên này, không chỉ La Lục, mà đám đàn em sau lưng hắn cũng đều sợ hết hồn vía.
Người mà La Lục đang nói chuyện chính là Long Tam - ông trùm của thế giới ngầm tại Tân Hải.
Một câu nói của người này đủ sức nặng để quyết định sự sống còn của họ.
“Anh Long, anh nghe em giải thích đã! Chuyện là thế này, em đang gặp chút phiền phức ở nhà hàng Duyên Lai. Thằng đó chẳng những đòi xử em, mà còn không coi anh ra gì, em không nuốt trôi cục tức ấy được nên mới gọi cho anh, anh xem…”
La Lục lắp bắp trình bày.
Sai khi kể lại sự việc xong, hắn im lặng chờ Long Tam trả lời.
“Có mỗi cái chuyện bé như mắt muỗi ấy mà mày cũng phiền đến tao à?”
Long Tam ở phía bên kia càng cất giọng lạnh lùng hơn, khiến La Lục sợ đến mức suýt tè ra quần.
“Anh Long, không phải em cố ý quấy rầy anh đâu, mà tại thằng đó quá ngông nghênh, nó không coi anh với Long Hổ Môn ra gì hết”.
“Thậm chí ngay ban nãy, nó còn mắng anh và đòi san bằng Long Hổ Môn đấy ạ!”
Trong lúc quá sợ hãi, La Lục bắt đầu thêm thắt tình tiết.
Qua lời nói của gã, Sở Bắc trở thành một người cực kỳ xấu xa, và khiến hắn phải chịu nhiều oan ức.
Lạc Tuyết và Chu Cầm nghe thấy thế thì vô cùng bất bình, định cắt ngang lời La Lục, nhưng không dám.
Dù họ có thấy uất ức đến mấy thì cũng phải cố mà chịu thôi.
Chu Lệ và Dương Ân thì tỏ thái độ rất bàng quan.
Chỉ cần họ được yên thân là đủ, còn Sở Bắc sống hay chết thì họ mặc.
Chỉ có Sở Bắc là bình chân như vại, hệt như không nghe thấy gì.
Gương mặt anh bình tĩnh như mặt hồ không gợn sóng.
“Hả? Dám ăn nói ngông cuồng thế ư? To gan đấy!”
Long Tam hừ lạnh một tiếng như đã nổi giận.
“Vâng anh, nó rất coi thường anh và Long Hổ Môn, cho nên mình phải dạy cho nó biết thế nào là lễ độ anh ạ”.
La Lục nghe thấy thế thì vội vàng thêm mắm thêm muối ngay.
“Được rồi, vừa hay tao cũng đang ở nhà hàng ấy. Để tao qua xem thằng nào to gan đến vậy, dám coi thường Long Tam tao đây”.
“Vâng, em chờ anh ạ”.
La Lục gật đầu lia lịa, khoé miệng nhếch lên, đuôi sắp vểnh lên tận trời.
Thấy điện thoại đã ngắt kết nối, hắn nhìn Sở Bắc với vẻ không chút sợ sệt.
“Ha ha, thằng kia, anh Long sắp đến rồi, mày chờ chết đi!”
“Chậc chậc, dám động tới người của Long Hổ Môn, phen này mày có chạy đằng trời con ạ!”
Lúc này, không chỉ La Lục, mà đến đàm đàn em sau lưng hắn cũng bắt đầu vênh váo vì có chỗ dựa.
Long Tam là danh xưng đại diện cho thực lực tuyệt đối ở Tân Hải.
Một khi gã đích thân xuất mã, đừng nói là cái thằng vô danh tiểu tốt này, đến các nhân vật lớn còn phải dè chừng.
“Long Hổ Môn…”
Chu Lệ và Dương Ân lẩm bẩm cái tên này, dù không biết nó có nghĩa là gì.
Nhưng ngay sau đó, hai mẹ con họ đã giật bắn mình.
Giờ họ chỉ muốn tìm khe hở nào để chui xuống, vì sợ Long Tam nghe thấy câu nói vừa rồi của họ.
Chu Cầm và Lạc Tuyết nhăn mặt với vẻ đầy lo lắng.
“Sở Bắc, hay mình về đi!”
Lạc Tuyết lo Sở Bắc lại rước thêm phiền phức vào người, không dưng lại đắc tội với Long Hổ Môn vì đám người cặn bã này, thật sự là không đáng.
“Yên tâm, có anh ở đây rồi!”
Sở Bắc lắc đầu an ủi với giọng điệu rất tự tin.
“Nhưng…”
“Định chuồn à? Ha ha, không có mùa xuân ấy đâu!”
Lạc Tuyết định khuyên nhủ thêm, nhưng La Lục đã cười lạnh ngắt lời.
“Thằng kia, trước khi anh Long tới thì mày hãy biết điều ngồi yên đấy. Vì dù mày có chạy tới chân trời góc bể thì Long Hổ Môn vẫn sẽ tìm ra thôi”.
“Còn em…”
La Lục nhìn sang Lạc Tuyết rồi liếm môi, ánh mắt rực lửa.
“Còn em thì chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ chờ anh đi, anh sẽ dành trọn đêm nay cho em, ha ha…”
Bụp!
La Lục ngửa cổ cười đắc ý.
Nhưng hắn mới cười được mấy tiếng thì chợt hoa mắt chóng mặt vì đau nhói.
Một tiếng động vang lên, hắn đã bay ngược ra sau.
Người hắn va vào bàn ăn, làm đồ ăn thức uống bắn hết lên người, trông rất nhếch nhác.
“Còn dám nói xằng bậy thêm một câu nữa, tôi sẽ cắt lưỡi anh”.
Sở Bắc thu tay về, giọng nói lạnh lùng của anh khiến nhiệt độ trong phòng giảm mạnh.
“Mày… mày…”
La Lục vật lộn mãi mới đứng dậy được.
Lúc này, một nửa bên mặt của hắn đã sưng tướng, răng còn rụng mất một nửa.
Hắn run rẩy chỉ tay vào mặt Sở Bắc với vẻ vô cùng chât vật.
“Thằng chó, mày cứ chờ đấy! Khi nào anh Long đến, mày chết là cái chắc”.
Song, Sở Bắc vẫn không quan tâm.
Trong mắt anh chợt loé lên một vẻ sâu xa.
“Bình tĩnh! Đợi Long Tam đến xem anh ta sẽ giúp ai”.
“Ha ha!”
Nghe thấy thế, La Lục cười điên cuồng.
Hắn nhìn Sở Bắc với vẻ đầy khinh bỉ và coi thường.
“Mày nghĩ mình là ai hả? Anh Long mà đến thì đương nhiên sẽ giúp tao rồi! Vẫn còn một chút thời gian, có tâm nguyện gì thì nói đi, không là hết cơ hội đấy!”
Sau câu nói đó, cả phòng bao đều im lặng.
Lạc Tuyết và Chu Cầm đang rất sợ hãi.
Một người lo cho Sở Bắc, một người sợ mình bi liên luỵ.
Còn Chu Lệ và Dương Ân thì chẳng dám thở mạnh.
Đúng lúc này, bỗng một tiếng động mạnh vang lên, cửa phòng bị đạp mở một cách thô bạo.
Long Tam mặc bộ vest màu lam đi giữa vòng vây của một đám thanh niên.
“Đứa nào to gan dám coi thường Long Tam tao và Long Hổ Môn thế hả? Ra đây cho tao xem nào!”
Long Tam cất giọng hờ hững, chất giọng rất ra dáng vương giả.
La Lục vừa nhìn thấy Long Tam một cái thì quên cả vết thương trên mặt mà khóc lóc chạy tới kể tội ngay.
“Anh Long, cuối cùng anh cũng đến rồi, là thằng này, nó vừa đánh em, vừa đòi xử lý anh”.
Thấy La Lục nước mắt nước mũi tèm lem, Long Tam cau mày, nhưng không quan tâm.
“Dám đánh người của tao, to gan đấy nhỉ!”
Long Tam nhíu mày rồi cất giọng hờ hững.
Nhưng khi nhìn thấy Sở Bắc thì gã chợt đứng hình.
Như không tìn vào mắt mình, Long Tam phải đưa tay lên dụi mắt, sau khi xác nhận mình không nhìn nhầm thì lập tức ngã khuỵ.
Gã giật khoé miệng rồi nuốt nước miếng, mà không nói được gì.
“Anh Long, nó đấy ạ, ăn nói ngông cuồng lắm, anh đừng tha cho nó”.
La Lục không chú ý đến sắc mặt của Long Tam nên vẫn chỉ vào Sở Bắc rồi nói không ngừng.
“Thằng kia, tao khuyên mày mau quỳ xuống xin lỗi đi, sau đó dâng vợ mày ra đây thì tao sẽ xin cho một con đường sống!”
“Nếu không tao e mày không gánh nổi hậu quả đâu”.
La Lục dương dương đắc ý, thị uy trước mặt Sở Bắc.
Mấy tên đàn em của hắn cũng vậy, có Long Tam ở đây rồi thì họ còn sợ gì Sở Bắc nữa.
Thậm chí, chỉ cần Long Tam nói một câu thôi là có thể cho Sở Bắc này thăng thiên luôn rồi.
Long Tam ở phía bên kia có vẻ mất kiên nhẫn nên cất giọng không hề khách sáo chút nào.
Ở phía bên này, không chỉ La Lục, mà đám đàn em sau lưng hắn cũng đều sợ hết hồn vía.
Người mà La Lục đang nói chuyện chính là Long Tam - ông trùm của thế giới ngầm tại Tân Hải.
Một câu nói của người này đủ sức nặng để quyết định sự sống còn của họ.
“Anh Long, anh nghe em giải thích đã! Chuyện là thế này, em đang gặp chút phiền phức ở nhà hàng Duyên Lai. Thằng đó chẳng những đòi xử em, mà còn không coi anh ra gì, em không nuốt trôi cục tức ấy được nên mới gọi cho anh, anh xem…”
La Lục lắp bắp trình bày.
Sai khi kể lại sự việc xong, hắn im lặng chờ Long Tam trả lời.
“Có mỗi cái chuyện bé như mắt muỗi ấy mà mày cũng phiền đến tao à?”
Long Tam ở phía bên kia càng cất giọng lạnh lùng hơn, khiến La Lục sợ đến mức suýt tè ra quần.
“Anh Long, không phải em cố ý quấy rầy anh đâu, mà tại thằng đó quá ngông nghênh, nó không coi anh với Long Hổ Môn ra gì hết”.
“Thậm chí ngay ban nãy, nó còn mắng anh và đòi san bằng Long Hổ Môn đấy ạ!”
Trong lúc quá sợ hãi, La Lục bắt đầu thêm thắt tình tiết.
Qua lời nói của gã, Sở Bắc trở thành một người cực kỳ xấu xa, và khiến hắn phải chịu nhiều oan ức.
Lạc Tuyết và Chu Cầm nghe thấy thế thì vô cùng bất bình, định cắt ngang lời La Lục, nhưng không dám.
Dù họ có thấy uất ức đến mấy thì cũng phải cố mà chịu thôi.
Chu Lệ và Dương Ân thì tỏ thái độ rất bàng quan.
Chỉ cần họ được yên thân là đủ, còn Sở Bắc sống hay chết thì họ mặc.
Chỉ có Sở Bắc là bình chân như vại, hệt như không nghe thấy gì.
Gương mặt anh bình tĩnh như mặt hồ không gợn sóng.
“Hả? Dám ăn nói ngông cuồng thế ư? To gan đấy!”
Long Tam hừ lạnh một tiếng như đã nổi giận.
“Vâng anh, nó rất coi thường anh và Long Hổ Môn, cho nên mình phải dạy cho nó biết thế nào là lễ độ anh ạ”.
La Lục nghe thấy thế thì vội vàng thêm mắm thêm muối ngay.
“Được rồi, vừa hay tao cũng đang ở nhà hàng ấy. Để tao qua xem thằng nào to gan đến vậy, dám coi thường Long Tam tao đây”.
“Vâng, em chờ anh ạ”.
La Lục gật đầu lia lịa, khoé miệng nhếch lên, đuôi sắp vểnh lên tận trời.
Thấy điện thoại đã ngắt kết nối, hắn nhìn Sở Bắc với vẻ không chút sợ sệt.
“Ha ha, thằng kia, anh Long sắp đến rồi, mày chờ chết đi!”
“Chậc chậc, dám động tới người của Long Hổ Môn, phen này mày có chạy đằng trời con ạ!”
Lúc này, không chỉ La Lục, mà đến đàm đàn em sau lưng hắn cũng bắt đầu vênh váo vì có chỗ dựa.
Long Tam là danh xưng đại diện cho thực lực tuyệt đối ở Tân Hải.
Một khi gã đích thân xuất mã, đừng nói là cái thằng vô danh tiểu tốt này, đến các nhân vật lớn còn phải dè chừng.
“Long Hổ Môn…”
Chu Lệ và Dương Ân lẩm bẩm cái tên này, dù không biết nó có nghĩa là gì.
Nhưng ngay sau đó, hai mẹ con họ đã giật bắn mình.
Giờ họ chỉ muốn tìm khe hở nào để chui xuống, vì sợ Long Tam nghe thấy câu nói vừa rồi của họ.
Chu Cầm và Lạc Tuyết nhăn mặt với vẻ đầy lo lắng.
“Sở Bắc, hay mình về đi!”
Lạc Tuyết lo Sở Bắc lại rước thêm phiền phức vào người, không dưng lại đắc tội với Long Hổ Môn vì đám người cặn bã này, thật sự là không đáng.
“Yên tâm, có anh ở đây rồi!”
Sở Bắc lắc đầu an ủi với giọng điệu rất tự tin.
“Nhưng…”
“Định chuồn à? Ha ha, không có mùa xuân ấy đâu!”
Lạc Tuyết định khuyên nhủ thêm, nhưng La Lục đã cười lạnh ngắt lời.
“Thằng kia, trước khi anh Long tới thì mày hãy biết điều ngồi yên đấy. Vì dù mày có chạy tới chân trời góc bể thì Long Hổ Môn vẫn sẽ tìm ra thôi”.
“Còn em…”
La Lục nhìn sang Lạc Tuyết rồi liếm môi, ánh mắt rực lửa.
“Còn em thì chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ chờ anh đi, anh sẽ dành trọn đêm nay cho em, ha ha…”
Bụp!
La Lục ngửa cổ cười đắc ý.
Nhưng hắn mới cười được mấy tiếng thì chợt hoa mắt chóng mặt vì đau nhói.
Một tiếng động vang lên, hắn đã bay ngược ra sau.
Người hắn va vào bàn ăn, làm đồ ăn thức uống bắn hết lên người, trông rất nhếch nhác.
“Còn dám nói xằng bậy thêm một câu nữa, tôi sẽ cắt lưỡi anh”.
Sở Bắc thu tay về, giọng nói lạnh lùng của anh khiến nhiệt độ trong phòng giảm mạnh.
“Mày… mày…”
La Lục vật lộn mãi mới đứng dậy được.
Lúc này, một nửa bên mặt của hắn đã sưng tướng, răng còn rụng mất một nửa.
Hắn run rẩy chỉ tay vào mặt Sở Bắc với vẻ vô cùng chât vật.
“Thằng chó, mày cứ chờ đấy! Khi nào anh Long đến, mày chết là cái chắc”.
Song, Sở Bắc vẫn không quan tâm.
Trong mắt anh chợt loé lên một vẻ sâu xa.
“Bình tĩnh! Đợi Long Tam đến xem anh ta sẽ giúp ai”.
“Ha ha!”
Nghe thấy thế, La Lục cười điên cuồng.
Hắn nhìn Sở Bắc với vẻ đầy khinh bỉ và coi thường.
“Mày nghĩ mình là ai hả? Anh Long mà đến thì đương nhiên sẽ giúp tao rồi! Vẫn còn một chút thời gian, có tâm nguyện gì thì nói đi, không là hết cơ hội đấy!”
Sau câu nói đó, cả phòng bao đều im lặng.
Lạc Tuyết và Chu Cầm đang rất sợ hãi.
Một người lo cho Sở Bắc, một người sợ mình bi liên luỵ.
Còn Chu Lệ và Dương Ân thì chẳng dám thở mạnh.
Đúng lúc này, bỗng một tiếng động mạnh vang lên, cửa phòng bị đạp mở một cách thô bạo.
Long Tam mặc bộ vest màu lam đi giữa vòng vây của một đám thanh niên.
“Đứa nào to gan dám coi thường Long Tam tao và Long Hổ Môn thế hả? Ra đây cho tao xem nào!”
Long Tam cất giọng hờ hững, chất giọng rất ra dáng vương giả.
La Lục vừa nhìn thấy Long Tam một cái thì quên cả vết thương trên mặt mà khóc lóc chạy tới kể tội ngay.
“Anh Long, cuối cùng anh cũng đến rồi, là thằng này, nó vừa đánh em, vừa đòi xử lý anh”.
Thấy La Lục nước mắt nước mũi tèm lem, Long Tam cau mày, nhưng không quan tâm.
“Dám đánh người của tao, to gan đấy nhỉ!”
Long Tam nhíu mày rồi cất giọng hờ hững.
Nhưng khi nhìn thấy Sở Bắc thì gã chợt đứng hình.
Như không tìn vào mắt mình, Long Tam phải đưa tay lên dụi mắt, sau khi xác nhận mình không nhìn nhầm thì lập tức ngã khuỵ.
Gã giật khoé miệng rồi nuốt nước miếng, mà không nói được gì.
“Anh Long, nó đấy ạ, ăn nói ngông cuồng lắm, anh đừng tha cho nó”.
La Lục không chú ý đến sắc mặt của Long Tam nên vẫn chỉ vào Sở Bắc rồi nói không ngừng.
“Thằng kia, tao khuyên mày mau quỳ xuống xin lỗi đi, sau đó dâng vợ mày ra đây thì tao sẽ xin cho một con đường sống!”
“Nếu không tao e mày không gánh nổi hậu quả đâu”.
La Lục dương dương đắc ý, thị uy trước mặt Sở Bắc.
Mấy tên đàn em của hắn cũng vậy, có Long Tam ở đây rồi thì họ còn sợ gì Sở Bắc nữa.
Thậm chí, chỉ cần Long Tam nói một câu thôi là có thể cho Sở Bắc này thăng thiên luôn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.