Chương 46: Thấp kém thì chấp nhận, bị đánh thì cũng phải đứng im thôi
Sơn Tiếu
29/07/2022
“Tôi đưa con gái đến đi học, có vấn đề gì sao?”
Sở Bắc nắm tay Tiểu Vũ Tâm giải thích.
“Đi học? Con gái cậu tên gì?”
Bảo vệ nhíu mày, cả người chắn trước mặt hai bố con Sở Bắc.
“Bác ơi, cháu tên Lạc Vũ Tâm, xin nghỉ học một tháng rồi, hôm nay lần đầu đến học á!”
Tiểu Vũ Tâm mặt ửng hồng nở nụ cười, chủ động giải thích.
Thế nhưng nghe đến ba chữ Lạc Vũ Tâm, bảo vệ híp mắt lắc đầu.
“Trường chúng tôi không có học sinh tên Lạc Vũ Tâm, đi mau đi, đừng chắn đường của người khác”.
Hử? Không có?
Sở Bắc nhíu mày.
Tiểu Vũ Tâm cũng trợn to mắt: “Bác ơi, cháu học ở đây nửa năm rồi, sao lại không có tên? Chắc chắn là bác nhớ nhầm rồi”.
“Tôi nói không có là không có, không nghe hiểu tiếng người à?”
Ai mà ngờ bảo vệ đó lớn tiếng mắng, giọng điệu hơi mất kiên nhẫn.
“Đi mau, còn lải nhải nữa tôi đuổi đi đấy”.
Nói rồi ông ta vung cây gậy trong tay vài cái trong không trung khiến Tiểu Vũ Tâm sợ hãi trốn sau lưng bố, bĩu môi oan ức nhìn bảo vệ.
“Sao lại không có? Trước đó con tôi vẫn đi học ở đây mà”.
Sở Bắc xoay người nhìn bảo vệ, ánh mắt thêm vài phần lạnh lùng.
“Ông chắc chắn là không có sao? E là lời ông chẳng có giá trị gì đâu!”
Nói rồi, anh chống cây gậy trong tay muốn tiếp tục đi vào trong.
“Này, cậu kia, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ à? Không hiểu tiếng người sao?”
Bảo vệ cười mỉa, giọng điệu càng không tốt, càng thể hiện rõ ý tứ đe dọa hơn.
“Thấy cậu bị mù nên tôi cũng không muốn làm khó cậu”.
“Bây giờ cút đi cho ông đây, sau này đừng đến đây nữa”.
“Nếu không đừng nói con gái cậu không được đi học, ông đây sẽ khiến cậu trở thành người què luôn đấy”.
Bảo vệ hung hăng nhìn Sở Bắc, Sở Bắc vẫn không có cảm xúc gì, không hề động đậy.
Ngược lại, Lạc Vũ Tâm kiên định đứng trước mặt Sở Bắc.
“Bác… bác không được đánh bố cháu, nếu không, nếu không…”
“Nếu không thì sao?”, bảo vệ khinh thường liếc nhìn cô bé.
“Nếu hai người không đi, đừng nói là bố mày, tao cũng đánh cả mày nữa đấy”.
“Bác… sao bác lại vô lý thế chứ!”, Tiểu Vũ Tâm bĩu môi, mắt đỏ ửng, ngân ngấn nước.
“Ha ha ha, buồn cười chết mất, nói lý với tao á?”
Thấy dáng vẻ tức anh ách của Tiểu Vũ Tâm, bảo vệ đó lại cười ngặt nghẽo.
“Ranh con, hôm nay ông đây dạy cho mày một bài học, đạo lý không phải dùng để nói chuyện”.
“Ai có quyền lớn hơn, có nhiều tiền hơn thì mới là đạo lý”.
“Ngay cả cái này cũng không hiểu thì đáng đời làm một tên mù! Mau cút đi, cút đi”.
Bảo vệ mất kiên nhẫn khoát tay, giọng điệu lộ ra vẻ khinh thường.
“Có lý!”
Tiểu Vũ Tâm tức khịt mũi, mấy lần muốn bật khóc.
Ngược lại Sở Bắc cũng vô cùng đồng ý mà gật đầu.
“Nhưng sao ông biết quyền thế của tôi có lớn hay không, có nhiều tiền hay không?”
Anh đã có thể nhận thấy được chút manh mối từ cuộc trò chuyện vừa rồi.
Chắc chắn không phải anh đi nhầm nhà trẻ mà bên trong ẩn chứa bí ẩn.
“Chỉ dựa vào cậu? Nhìn bộ dạng này đi, còn dám nói thế à? Tôi cũng thấy xấu hổ thay cậu”.
Bảo vệ tỏ ra xem thường.
Nơi này là trường quý tộc đứng đầu Tân Hải.
Ông ta đã làm bảo vệ ở đây nhiều năm rồi, không biết đã gặp biết bao nhân vật lớn nhỏ, từ lâu đã luyện đôi mắt hỏa nhãn kim tinh từ lâu.
Chỉ cần liếc nhìn bộ dạng của Sở Bắc, ông ta đã biết thân phận anh như thế nào.
Người như ông ta cả người từ trên xuống dưới cộng lại chưa đến mấy trăm đồng, chắc chắn là người tầm thường thôi.
“Ông chắc chứ?”
Thấy dáng vẻ tự tin của ông ta, Sở Bắc chỉ cười.
Bây giờ con người đều thích đeo kính nhìn người khác à?
Thật không có có lúc đôi mắt vẫn sẽ gạt người.
“Đó là đương nhiên, Triệu Hà tôi nhìn người chưa bao giờ sai, cậu… mau tránh ra, đừng chặn xe của sếp Lý”.
Đang nói thì sắc mặt Triệu Hà bỗng thay đổi, vội vã khoát tay với Sở Bắc.
Vẻ khinh thường ban đầu lập tức đổi thành nụ cười nịnh nọt.
Tiếng phanh gấp chói tai vang lên, Sở Bắc kéo Tiểu Vũ Tâm lảo đảo tránh ra.
Vừa lúc tránh được chiếc xe BMW đang phóng nhanh đến.
Tiếng gió vút qua, Tiểu Vũ Tâm sợ hãi tới mức sắc mặt trắng bệch.
Nếu Sở Bắc chậm một giây nữa thôi, chiếc BMW đó sẽ có thể cán qua người cô bé.
“Mẹ kiếp, mày mù sao? Làm tao giật mình”.
Chiếc xe dừng lại, một người trung niên thò đầu ra ngoài cửa xe, lớn tiếng mắng Sở Bắc.
Sở Bắc không đáp lại, nhưng sắc mặt anh sầm xuống.
Mắng người khác là tên mù, nhưng mình lại lái xe trong khi nhắm mắt à?
Vừa rồi nếu anh phản ứng chậm một giây hoặc đổi lại là Lạc Tuyết và Lạc Vũ Tâm, hậu quả không thể lường được!
“Sếp Lý, ông bớt giận, tên đó bị mù, dù có bị đụng chết cũng đáng đời”.
Triệu Hà mỉm cười mở cửa xe cho người đàn ông.
“Hừ, thảo nào, nếu là tên mù thì cút ra ra một chút, ảnh hưởng tâm trạng quá”.
Sếp Lý trợn mắt nhìn Sở Bắc, mở cửa xe ghế sau ra dẫn một cậu nhóc khoảng bốn, năm tuổi bước xuống xe.
Cậu bé mặc dù còn nhỏ nhưng cả người đều được mặc đồ hiệu, toát lên khí chất quý tộc.
Chỉ là bộ dạng tự đại của ông ta khiến người khác vô thức cảm thấy không vui.
“Triệu Hà, mọi thứ đã sắp xếp xong rồi chứ?”
Sếp Lý ôm con trai liếc mắt hỏi.
“Dĩ nhiên rồi, sếp Lý đã nói thì đảm bảo không thành vấn đề. Con trai ông có thể nhập học bất cứ lúc nào”.
“Hiệu trưởng cố ý bảo tôi ở đây đợi ông”.
Triệu Hà mỉm cười nói, hệt như một con chó nịnh hót.
Nếu có một cái đuôi đằng sau chỉ sợ đã quất lên tận trời.
“Tốt lắm, tôi sẽ nói với hiệu trưởng về vị trí đội trưởng bảo vệ của ông”.
Sếp Lý hài lòng cười, ngoài miệng thì nói thế nhưng đáy mắt lại hiện lên vẻ xem thường không hề che giấu.
“Cảm ơn sếp Lý, đây đều là việc tôi nên làm, mời ông đi bên này”.
Vừa nghe thế Triệu Hà mắt híp thành một đường thẳng.
Vội vàng cúi thấp người xuống làm động tác mời.
Sếp Lý ưỡn cao ngực, trong lúc đắc ý còn không quên nhìn người đàn ông.
“Hai người quê mùa này ở đâu ra thế? Đây là trường quý tộc, không phải nơi thu nhận vô gia cư, mau đuổi đi”.
“Cái loại nghèo kiết hủ lâu thế này nhìn thấy là mệt”.
Triệu Hà liên tục gật đầu, đáp ứng hết tất cả yêu cầu của sếp Lý.
“Vâng vâng, ông yên tâm, lát nữa tôi sẽ đuổi họ đi, chắc chắn sẽ không làm chướng mắt ông”.
“Ừ!”
Sếp Lý hài lòng gật đầu, nhấc chân lên định vào trong.
Thế nhưng đúng lúc này, cuối cùng Sở Bắc cũng lên tiếng.
“Đứng lại!”
Chỉ hai chữ, giọng anh rất bình thản nhưng lại cực kỳ nghiêm nghị.
Sếp Lý dừng bước, quay đầu lại nhìn Sở Bắc.
“Sao vậy, nói cậu có hai câu mà cậu không vui à? Thấp kém thì chấp nhận, chịu đòn cũng phải đứng im, đạo lý đơn giản như thế không cần tôi dạy cậu chứ?”
Sếp Lý giễu cợt, vẻ mặt càng thêm vẻ khinh thường.
“Này cậu, tôi đã cho cậu mặt mũi rồi nhỉ? Còn lải nhải nữa, có tin tôi đánh chết cậu không?”
Triệu Hà bên cạnh không vui, nổi giận trợn mắt nhìn Sở Bắc.
Sở Bắc nắm tay Tiểu Vũ Tâm giải thích.
“Đi học? Con gái cậu tên gì?”
Bảo vệ nhíu mày, cả người chắn trước mặt hai bố con Sở Bắc.
“Bác ơi, cháu tên Lạc Vũ Tâm, xin nghỉ học một tháng rồi, hôm nay lần đầu đến học á!”
Tiểu Vũ Tâm mặt ửng hồng nở nụ cười, chủ động giải thích.
Thế nhưng nghe đến ba chữ Lạc Vũ Tâm, bảo vệ híp mắt lắc đầu.
“Trường chúng tôi không có học sinh tên Lạc Vũ Tâm, đi mau đi, đừng chắn đường của người khác”.
Hử? Không có?
Sở Bắc nhíu mày.
Tiểu Vũ Tâm cũng trợn to mắt: “Bác ơi, cháu học ở đây nửa năm rồi, sao lại không có tên? Chắc chắn là bác nhớ nhầm rồi”.
“Tôi nói không có là không có, không nghe hiểu tiếng người à?”
Ai mà ngờ bảo vệ đó lớn tiếng mắng, giọng điệu hơi mất kiên nhẫn.
“Đi mau, còn lải nhải nữa tôi đuổi đi đấy”.
Nói rồi ông ta vung cây gậy trong tay vài cái trong không trung khiến Tiểu Vũ Tâm sợ hãi trốn sau lưng bố, bĩu môi oan ức nhìn bảo vệ.
“Sao lại không có? Trước đó con tôi vẫn đi học ở đây mà”.
Sở Bắc xoay người nhìn bảo vệ, ánh mắt thêm vài phần lạnh lùng.
“Ông chắc chắn là không có sao? E là lời ông chẳng có giá trị gì đâu!”
Nói rồi, anh chống cây gậy trong tay muốn tiếp tục đi vào trong.
“Này, cậu kia, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ à? Không hiểu tiếng người sao?”
Bảo vệ cười mỉa, giọng điệu càng không tốt, càng thể hiện rõ ý tứ đe dọa hơn.
“Thấy cậu bị mù nên tôi cũng không muốn làm khó cậu”.
“Bây giờ cút đi cho ông đây, sau này đừng đến đây nữa”.
“Nếu không đừng nói con gái cậu không được đi học, ông đây sẽ khiến cậu trở thành người què luôn đấy”.
Bảo vệ hung hăng nhìn Sở Bắc, Sở Bắc vẫn không có cảm xúc gì, không hề động đậy.
Ngược lại, Lạc Vũ Tâm kiên định đứng trước mặt Sở Bắc.
“Bác… bác không được đánh bố cháu, nếu không, nếu không…”
“Nếu không thì sao?”, bảo vệ khinh thường liếc nhìn cô bé.
“Nếu hai người không đi, đừng nói là bố mày, tao cũng đánh cả mày nữa đấy”.
“Bác… sao bác lại vô lý thế chứ!”, Tiểu Vũ Tâm bĩu môi, mắt đỏ ửng, ngân ngấn nước.
“Ha ha ha, buồn cười chết mất, nói lý với tao á?”
Thấy dáng vẻ tức anh ách của Tiểu Vũ Tâm, bảo vệ đó lại cười ngặt nghẽo.
“Ranh con, hôm nay ông đây dạy cho mày một bài học, đạo lý không phải dùng để nói chuyện”.
“Ai có quyền lớn hơn, có nhiều tiền hơn thì mới là đạo lý”.
“Ngay cả cái này cũng không hiểu thì đáng đời làm một tên mù! Mau cút đi, cút đi”.
Bảo vệ mất kiên nhẫn khoát tay, giọng điệu lộ ra vẻ khinh thường.
“Có lý!”
Tiểu Vũ Tâm tức khịt mũi, mấy lần muốn bật khóc.
Ngược lại Sở Bắc cũng vô cùng đồng ý mà gật đầu.
“Nhưng sao ông biết quyền thế của tôi có lớn hay không, có nhiều tiền hay không?”
Anh đã có thể nhận thấy được chút manh mối từ cuộc trò chuyện vừa rồi.
Chắc chắn không phải anh đi nhầm nhà trẻ mà bên trong ẩn chứa bí ẩn.
“Chỉ dựa vào cậu? Nhìn bộ dạng này đi, còn dám nói thế à? Tôi cũng thấy xấu hổ thay cậu”.
Bảo vệ tỏ ra xem thường.
Nơi này là trường quý tộc đứng đầu Tân Hải.
Ông ta đã làm bảo vệ ở đây nhiều năm rồi, không biết đã gặp biết bao nhân vật lớn nhỏ, từ lâu đã luyện đôi mắt hỏa nhãn kim tinh từ lâu.
Chỉ cần liếc nhìn bộ dạng của Sở Bắc, ông ta đã biết thân phận anh như thế nào.
Người như ông ta cả người từ trên xuống dưới cộng lại chưa đến mấy trăm đồng, chắc chắn là người tầm thường thôi.
“Ông chắc chứ?”
Thấy dáng vẻ tự tin của ông ta, Sở Bắc chỉ cười.
Bây giờ con người đều thích đeo kính nhìn người khác à?
Thật không có có lúc đôi mắt vẫn sẽ gạt người.
“Đó là đương nhiên, Triệu Hà tôi nhìn người chưa bao giờ sai, cậu… mau tránh ra, đừng chặn xe của sếp Lý”.
Đang nói thì sắc mặt Triệu Hà bỗng thay đổi, vội vã khoát tay với Sở Bắc.
Vẻ khinh thường ban đầu lập tức đổi thành nụ cười nịnh nọt.
Tiếng phanh gấp chói tai vang lên, Sở Bắc kéo Tiểu Vũ Tâm lảo đảo tránh ra.
Vừa lúc tránh được chiếc xe BMW đang phóng nhanh đến.
Tiếng gió vút qua, Tiểu Vũ Tâm sợ hãi tới mức sắc mặt trắng bệch.
Nếu Sở Bắc chậm một giây nữa thôi, chiếc BMW đó sẽ có thể cán qua người cô bé.
“Mẹ kiếp, mày mù sao? Làm tao giật mình”.
Chiếc xe dừng lại, một người trung niên thò đầu ra ngoài cửa xe, lớn tiếng mắng Sở Bắc.
Sở Bắc không đáp lại, nhưng sắc mặt anh sầm xuống.
Mắng người khác là tên mù, nhưng mình lại lái xe trong khi nhắm mắt à?
Vừa rồi nếu anh phản ứng chậm một giây hoặc đổi lại là Lạc Tuyết và Lạc Vũ Tâm, hậu quả không thể lường được!
“Sếp Lý, ông bớt giận, tên đó bị mù, dù có bị đụng chết cũng đáng đời”.
Triệu Hà mỉm cười mở cửa xe cho người đàn ông.
“Hừ, thảo nào, nếu là tên mù thì cút ra ra một chút, ảnh hưởng tâm trạng quá”.
Sếp Lý trợn mắt nhìn Sở Bắc, mở cửa xe ghế sau ra dẫn một cậu nhóc khoảng bốn, năm tuổi bước xuống xe.
Cậu bé mặc dù còn nhỏ nhưng cả người đều được mặc đồ hiệu, toát lên khí chất quý tộc.
Chỉ là bộ dạng tự đại của ông ta khiến người khác vô thức cảm thấy không vui.
“Triệu Hà, mọi thứ đã sắp xếp xong rồi chứ?”
Sếp Lý ôm con trai liếc mắt hỏi.
“Dĩ nhiên rồi, sếp Lý đã nói thì đảm bảo không thành vấn đề. Con trai ông có thể nhập học bất cứ lúc nào”.
“Hiệu trưởng cố ý bảo tôi ở đây đợi ông”.
Triệu Hà mỉm cười nói, hệt như một con chó nịnh hót.
Nếu có một cái đuôi đằng sau chỉ sợ đã quất lên tận trời.
“Tốt lắm, tôi sẽ nói với hiệu trưởng về vị trí đội trưởng bảo vệ của ông”.
Sếp Lý hài lòng cười, ngoài miệng thì nói thế nhưng đáy mắt lại hiện lên vẻ xem thường không hề che giấu.
“Cảm ơn sếp Lý, đây đều là việc tôi nên làm, mời ông đi bên này”.
Vừa nghe thế Triệu Hà mắt híp thành một đường thẳng.
Vội vàng cúi thấp người xuống làm động tác mời.
Sếp Lý ưỡn cao ngực, trong lúc đắc ý còn không quên nhìn người đàn ông.
“Hai người quê mùa này ở đâu ra thế? Đây là trường quý tộc, không phải nơi thu nhận vô gia cư, mau đuổi đi”.
“Cái loại nghèo kiết hủ lâu thế này nhìn thấy là mệt”.
Triệu Hà liên tục gật đầu, đáp ứng hết tất cả yêu cầu của sếp Lý.
“Vâng vâng, ông yên tâm, lát nữa tôi sẽ đuổi họ đi, chắc chắn sẽ không làm chướng mắt ông”.
“Ừ!”
Sếp Lý hài lòng gật đầu, nhấc chân lên định vào trong.
Thế nhưng đúng lúc này, cuối cùng Sở Bắc cũng lên tiếng.
“Đứng lại!”
Chỉ hai chữ, giọng anh rất bình thản nhưng lại cực kỳ nghiêm nghị.
Sếp Lý dừng bước, quay đầu lại nhìn Sở Bắc.
“Sao vậy, nói cậu có hai câu mà cậu không vui à? Thấp kém thì chấp nhận, chịu đòn cũng phải đứng im, đạo lý đơn giản như thế không cần tôi dạy cậu chứ?”
Sếp Lý giễu cợt, vẻ mặt càng thêm vẻ khinh thường.
“Này cậu, tôi đã cho cậu mặt mũi rồi nhỉ? Còn lải nhải nữa, có tin tôi đánh chết cậu không?”
Triệu Hà bên cạnh không vui, nổi giận trợn mắt nhìn Sở Bắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.