Chiến Thần Sở Bắc

Chương 131: Thất bại toàn bộ

Sơn Tiếu

08/08/2022

Vù!

Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung nhìn Thanh Phong.

Ẩn ý lại không giống nhau!

Nếu có thể lựa chọn, đương nhiên bọn họ thà rằng tập đoàn Bắc Dã lấy được bến cảng!

Chỉ là, tập đoàn Bắc Dã vừa mới bỏ ra tám mươi tỷ, còn có thể bỏ ra thêm một trăm tỷ hay sao?

Dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Sở Bắc khẽ cười, gật đầu.

Lúc này Thanh Phong mới thản nhiên ngẩng đầu.

“Một trăm tỷ… Lẻ một đồng!”

Vừa dứt lời, gương mặt tươi cười của Dương Xuyên lập tức cứng đờ!

Sắc mặt không còn chút máu!

Một trăm tỷ!

Mặc dù chỉ hơn một đồng nhưng vẫn là thật!

Dương Xuyên biết, cho dù bản thân có tăng thêm bao nhiêu thì Thanh Phong cũng sẽ tăng thêm một đồng mà thôi.

Cảm giác này giống như hạt giống vừa mới nảy mầm thì đã bị một tảng đá đè nát.

Cho dù có sinh trưởng đến đâu cũng sẽ bị đè đầu!

Tuyệt vọng, lại vô lực!

Xung quanh lặng ngắt như tờ!

Đều đang chờ đợi Dương Xuyên đáp trả.

Sở Bắc khẽ tựa vào ghế, uống một ngụm trà.

Vẻ mặt từ đầu đến cuối vẫn không chút thay đổi!

Trái lại Lạc Tuyết thì nắm chặt cánh tay anh, căng thẳng đến chảy cả mồ hôi.

Mặc dù cô chỉ là khách, nhưng với cảnh tượng “hoành tráng” như vậy, vẫn khiến cô lo lắng không thôi!

“Cậu Thanh Phong ra giá một trăm tỷ lẻ một đồng, Cậu Dương, anh xem…”

Thư ký Vương lạnh nhạt mở lời, ánh mắt nhìn Dương Xuyên đầy suy nghĩ!

“Tôi…”

Dương Xuyên tức đến cả mặt đỏ ửng, nếu có thể thêm thì hắn ta còn nhẫn nhịn như vậy sao?

Thở hổn hển vài hơi, Dương Xuyên nuốt xuống cơn giận, cam chịu, cũng chỉ có thể cắn răng từ bỏ!

“Hừ, nếu tập đoàn Bắc Dã đã muốn có như vậy, cậu đây sẽ nhường cho anh!”

Căm hận nói xong, Dương Xuyên lại lạnh lùng trừng nhìn Sở Bắc!

“Sở Bắc, cậu đã nhớ rõ mặt anh rồi, anh đợi đó cho tôi!”

Sao hắn ta không nhìn ra, tên này rõ ràng là đang nhắm vào hắn ta chứ gì nữa!

Mà người nắm giữ tất cả chuyện này, hiển nhiên chính là Sở Bắc!

Đối với chuyện này, Sở Bắc chỉ nhún vai, chẳng buồn để ý.

Dương Xuyên lạnh lùng trừng mắt nhìn anh, rồi đưa người rời đi!

Chỉ là bộ dạng thảm hại ấy cũng chẳng khác gì chó nhà có tang.

Không ít ánh mắt nhìn hắn ta đều ngập tràn vui sướng khi người gặp họa!

Dương Xuyên này nói như rồng leo làm như mèo mửa, lấy quyền ép người, rơi vào cảnh này, có thể nói là quá hả hê!



“Chúc mừng cậu Thanh Phong lấy được quyền sử dụng bến cảng Tân Hải mười năm!”

Giọng nói thư ký Vương vang dội, dẫn đầu vỗ tay!

Tiếng vỗ tay như sấm rền, vang vọng khắp hội trường, kéo dài không thôi!

Thanh Phong khẽ cười, vẫy nhẹ tay, cũng không nói gì.

Xuất đầu lộ diện là chuyện anh ta thật sự không thích!

Sau khi buổi đấu thầu kết thúc, tập đoàn Bắc Dã trở thành người thắng đậm nhất, mọi người lần lượt đứng lên, chuẩn bị rời đi.

Sở Bắc cũng đứng dậy, khẽ cười.

“Nếu đã là bến cảng của Tân Hải thì đương nhiên thuộc về Tân Hải, mọi người cùng nhau khai phá mới đúng!”

Dứt lời, Lạc Tuyết vẫn còn ngơ ngác.

Lưu Tông Tín, Lý Hải Đông và Trương Hồng viễn đều vui mừng trong lòng!

“Cảm ơn cậu Sở đã rộng lòng!”

“Cậu Sở yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ không phụ hy vọng của anh!”

Bọn họ khổ cực vừa bưng trà vừa đưa nước, đợi chờ chẳng phải chính là câu nói này sao?

Sở Bắc gật đầu, không nói gì, đưa Lạc Tuyết cất bước rời đi!

Sở Bắc vừa đi, ánh mắt mọi người đều dán chặt trên người Thanh Phong!

“Cậu Thanh Phong, sau này, phải nhờ cậu dìu dắt rồi!”

“Không sai, chỉ cần một câu của cậu Thanh Phong, chúng tôi cũng sẽ lên núi đao xuống biển lửa, không từ cái chết!”

“Cậu Thanh Phong, sau này chúng tôi sẽ theo anh!”

Mà Thanh Phong đối mặt với mấy câu nịnh hót này, cũng chỉ lạnh nhạt khẽ cười.

“Khách sáo rồi, chúng ta đều phục vụ vì cậu Sở mà thôi!”

“Đúng vậy, đúng vậy…”

Mọi người nghe thấy chỉ có thể cười theo.

Than Phong, là đang nhắc nhở bọn họ!

“Cậu Dương, cậu quay lại rồi, chúc mừng Cậu Dương!”

Bên ngoài sảnh tiệc, ông cháu nhà họ Lạc bị đuổi ra ngoài vẫn chưa rời đi.

Nhìn thấy Dương Xuyên đi ra, thì lập tức lên đón.

“Chúc mừng? Ông chúc mừng cái gì?”

Nhìn thấy gương mặt nịnh hót của Lạc Viễn Hà, vẻ mặt Dương Xuyên lại tái nhợt hơn.

“Đương nhiên là chúc mừng cậu lấy được hạng mục lớn, độc chiếm Tân Hải rồi!”

Lạc Viễn Hà cúi đầu, không nhìn thấy vẻ khác thường của Dương Xuyên, vẫn chúc mừng như cũ!

“Cậu Dương đích thân ra tay mà còn không lấy được sao? Sau này, nhà họ Lạc chúng tôi…”

“Ông câm miệng cho tôi!”

Bốp!

Lạc Viễn Hà đang định bày tỏ, thì một cái tát đã cắt ngang lời của ông ta!

Gương mặt Dương Xuyên u ám, trực tiếp tát một cái vào mặt Lạc Viễn Hà!

Dùng sức nhiều, khiến Lạc Viễn Hà lập tức ngã xuống đất.

“Cậu Dương, cậu, cậu đánh tôi làm gì?”



Lạc Viễn Hà che mặt, kêu rên oan ức!

Phía sau, Lạc Vinh Quang và Lạc Mai vốn muốn lên nịnh bợ lấy lòng cũng giật mình, lập tức không dám nói gì!

“Đánh ông làm gì? Ông đây còn muốn đá ông nữa đấy!”

Đôi mắt Dương Xuyên đỏ rực, tiến lên tay đấm chân đá một hồi!

Hắn ta vừa mới mất mặt mũi, đang tức một bụng chưa có chỗ phát tiết đây!

Không ngờ Lạc Viễn Hà này lại sát muối vào vết thương hắn ta?

Đây chẳng phải muốn chết hay sao?

“Ai da, Cậu Dương, tôi sai rồi, cậu nhẹ chút, ai da!”

Đối mặt với đòn cước như vậy, Lạc Hà Viễn chỉ có thể bảo về đầu rồi xin tha.

Ngay cả Lạc Mai và Lạc Vinh Quang cũng thấp thỏm lo sợ, không dám nói gì!

“Cút cho tôi, cút xa ra, nếu không tôi thấy ông một lần thì đánh ông một lần!”

Dương Xuyên điên cuồng rống gào, một chân đá Lạc Viễn Hà lật trên đất.

Lạc Viễn Hà không biết rốt cuộc là chuyện gì, chỉ dám ôm đầu chạy trốn!

Lạc Vinh Quang và Lạc Mai run rẩy, vội vàng nhếch nhác rời đi theo.

“Một đám rác rưởi!”

Dương Xuyên khinh miệt phi một tiếng, đợi khi lên xe vẫn bực tức không thôi!

“Sở Bắc đáng chết, Thanh Phong đáng chết, hôm nay bị sỉ nhục, cậu đây đều nhớ rõ!”

Dương Xuyên đập tay vào ghế, tức giận, ánh mắt hung hăng!

“Đúng rồi, tôi nhớ Sở Bắc còn có một đứa con gái nữa?”

“Vâng thưa cậu, chẳng lẽ …”

Thuộc hạ sững người, bất giác trừng lớn mắt!

“Được rồi, quay về rồi nói tiếp!”

Dương Xuyên huơ tay, ánh mắt đầy hung tợn!

“Hừ, tôi không động được Thanh Phong, chẳng lẽ không động được Sở Bắc sao? Chúng ta cứ chờ xem!”



“Mẹ nó, Dương Xuyên này lại phát điên gì vậy? Tức chết ông đây mất!”

Sau khi rời đi, Lạc Viễn Hà che gương mặt sưng đỏ, liên tục mắng chửi!

Ông ta đã tuổi đã lớn vậy, không tiếc mọi giá ôm đùi, đã mất mặt lắm rồi.

Không ngờ, lại bị tên rác rưởi Dương Xuyên này đánh một trận!

Nếu không phải e sợ thân phận thì Lạc Viễn Hà hận không thể tìm người đánh chết Dương Xuyên rồi!

“Bố, bố nói ít hai câu đi! Nhỡ đâu có người nghe thấy thì phiền to rồi!”

Lạc Mai bất đắc dĩ thở dài, mặc dù ả ta cũng không biết chuyện gì xảy ra!

“Được rồi, chỉ là bị đánh một trận mà thôi, anh biết đủ đi!”

Lạc Vinh Quang vừa mới cúp điện thoại thì bĩu môi, sắc mặt khó coi lại có chút kinh ngạc!

“Vừa mới nhận được tin, kế hoạch của cậu Dương, toàn bộ đều thất bại rồi!”

A?

Bố con Dương Viễn Hà nhíu mày, vô cùng ngạc nhiên nghi ngờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chiến Thần Sở Bắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook