Chương 77: Thừa cơ bỏ trốn?
Sơn Tiếu
29/07/2022
“Đây, chính là giải thích của ông?”
Sở Bắc đứng tại chỗ, vẻ mặt không cảm xúc
Giọng nói lạnh nhạt, không nghe ra được vui giận nhưng lại khiến Triệu Diệu Quang không ngừng đổ mồ hôi lạnh!
“Cậu Sở, tôi, tôi…”
Triệu Diệu Quang cúi thấp đầu, gấp gáp đến độ không nói nên lời.
Vừa quay đều nhìn thấy La Toàn, trong lòng lại càng tức giận.
“La Toàn, anh còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau xin lỗi với cậu Sở đi?”
Triệu Diệu Quang trừng mắt liếc nhìn La Toàn, sau đó quét mắt nhìn mấy nhân viên kia!
“Còn mấy cô cậu nữa! Nếu không thể khiến cậu Sở tha thứ, thì ông đây giết chết mấy người”.
Hai câu tức giận khiến đám nhân viên run rẩy cả người.
Phù phù!
Mười mấy người không chút do dự, đều quỳ xuống hướng về phía Sở Bắc.
“Cậu Sở, chúng tôi sai rồi, chúng tôi xin lỗi!”
“Đúng đúng, chúng tôi thật sự biết sai rồi, anh đại nhân đại lượng, đừng so đo với đám người thường chúng tôi!”
“Cậu Sở, cầu xin cậu cứ coi chúng tôi như đám bỏ đi, tha cho chúng tôi đi!”
Một nhóm nhân viên quỳ dưới đất, đều cầu xin Sở Bắc.
Gương mặt trắng nhợt như tro tàn!
So với bộ dạng hống hách, kiêu căng lúc trước quả thực là một trời một vực!
Thủ đoạn của Triệu Diệu Quang, bọn họ biết rất rõ!
Nếu ông ta thật sự muốn ra tay, họ có thể giữ được mạng đã không tệ rồi.
Vừa lo sợ, đồng thời trong lòng bọn họ lại càng hối hận hơn.
Đều là do cái tên La Toàn kia, nếu không phải tên này thì bọn họ sao có thể chọc phải ông lớn Sở Bắc này chứ?
Ngay cả bọn họ cũng hận không thể đâm chết tên La Toàn kia!
La Toàn không dễ gì đứng thẳng người, đối mặt với những ánh mắt muốn giết người kia của mọi người.
Cả người mềm nhũn, sắp són ra cả quần rồi.
“Tôi, tôi…”
“Thôi vậy!”
Vừa nói được hai chữ, Sở Bắc đã lắc đầu cắt ngang.
“Xem ra, là chúng tôi không xứng với nhà ở đây!”
“Đi thôi! Nhỡ đâu giẫm phải viên gạch, chúng ta cũng không đền nổi đâu!”
Nói xong, Sở Bắc chậm rãi quay người, muốn rời đi!
Chu Cầm và Lạc Tuyết vẫn còn ngây ngốc tại chỗ, cả nửa ngày cũng chưa kịp phản ứng lại!
Chưa kịp đợi bọn họ phản ứng thì Triệu Diệu Quang đã gấp gáp sốt ruột.
“Cậu Sở, chờ đã, xin dừng chân!”
Triệu Diệu Quang vội vàng lên trước, cúi người thật sâu, giọng điệu van xin.
Ông ta không phải kẻ ngốc, nếu để Sở Bắc đi thật, công ty của ông ta chắc chắn cũng không mở được nữa.
Mắt thấy Sở Bắc không quan tâm đến mình, Triệu Diệu Quang cắn răng.
Giày da bóng lưỡng, lại đá vào người La Toàn lần nữa.
“La Toàn, mẹ nó cút đi cho tôi, anh đã bị đuổi rồi!”
“Tôi có thể cam đoan, ở cả cái Tân Hải này, không một công ty nào dám nhận ông cả. Nửa đời sau, chuẩn bị ra đường kiếm cơm đi!”
“Còn mấy người…”
Triệu Diệu Quang bị dọa đến mức thảm hại, mặt mày nhăn nhó, giống như một con chó dữ vậy, chó dữ nhìn về phía một đám nhân viên.
“Tất cả cút hết cho tôi!”
Cả bộ phận bán hàng đều vang vọng tiếng rống gầm của Triệu Diệu Quang.
Vẻ mặt nhóm nhân viên tuyệt vọng, thấp thỏm cúi thấp đầu, không dám nói dù chỉ một câu.
Trong lòng có hối hận cũng đã muộn rồi!
Còn La Toàn, người này bị một cước đá ngã xuống đất.
Nước mắt nước mũi chảy dài, người quỳ xuống trước mặt Triệu Diệu Quang!
“Tổng giám đốc Triệu, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, cầu xin ông, tha cho tôi một lần đi, cầu xin ông…”
Ông ta không dễ gì, mới leo lên được vị trí này.
Còn chưa được uy phong bao nhiêu, nếu bị đuổi đi như vậy, cả đời này coi như xong rồi!
“Cậu Sở, cầu xin cậu giúp tôi nói một câu đi! Là tôi mắt chó không biết nhìn người, là chó cậy gần nhà!”
“Tôi tôi xin lỗi cậu, dập đầu với cậu, cho tôi một cơ hội đi…”
Tuyệt vọng đến tận cùng, tên này cũng không phải tên ngốc, vừa xin lỗi vừa cầu xin với Sở Bắc!
Bịch bịch bịch!
Dập đầu xuống đất, chỉ nhìn thôi cũng thấy đau!
Dập đầu đến chảy cả máu rồi mà ông ta cũng không dám dừng lại!
Trong lòng lại càng hối hận khôn nguôi!
Ông ta hoàn toàn không nghĩ đến, Sở Bắc ăn mặc bình thường còn là người mù nhưng lại là nhân vật lớn mà ông ta phải chào đón!
Ông ta chỉ hận tại sao không nghe theo lời Sở Bắc!
Nếu không, chắc chắn ông ta hầu hạ Sở Bắc như tổ tông rồi!
Chỉ đáng tiếc, mọi thứ đã muộn rồi!
Mà chuyện đã làm sai, chung quy cũng phải trả giá vì nó!
“Bây giờ biết sai rồi? Muộn rồi! Mấy anh bảo vệ kia, may lôi tên này ném ra ngoài, tôi nhìn thấy thôi cũng phiền rồi!”
Triệu Diệu Quang cắn răng hừ lạnh, vung tay!
Mấy bảo vệ thoáng giật mình, lôi cánh tay La Toàn, trực tiếp kéo ra ngoài.
Những nơi đi qua, đều kéo theo một vệt nước, đầy mùi hôi tanh.
La Toàn lại bị dọa sợ đến són ra quần rồi!
Còn mấy nhân viên kia, Triệu Diệu Quang liếc mắt sang, họ vội vàng rời đi như lánh nạn!
Ngay cả cầu xin cũng không dám!
Nếu còn không đi, e là kết cục còn thảm hơn La Toàn!
Mấy thứ chướng mắt vừa đi, hiện trường thoáng chốc đã yên tĩnh lại.
Mắt thấy Sở Bắc đứng quay lưng, không nói lời nào.
Triệu Diệu Quang đương nhiên không dám làm chuyện gì dại dột, chỉ dám nhìn sang Chu Cầm và Lạc Tuyết.
“Hai vị, chuyện vừa nãy thực sự chỉ là hiểu lầm, tôi thay mặt Liên Hoa Tuấn Viên xin lỗi hai người!”
Nói rồi, vội vàng khom người cúi thật sâu, giọng điệu vô cùng chân thành.
“Nhà đã chuẩn bị xong rồi, mọi người vừa lòng là có thể vào ở bất kỳ lúc nào!”
Mặc dù là nói với Chu Cầm và Lạc Tuyết, thật ra là nói cho Sở Bắc nghe.
Chỉ cần Sở Bắc vẫn chưa gật đầu thì tim của ông ta vẫn còn mắc trong cuống họng đây!
“Chuyện này…”
Qua một lúc, Chu Cầm và Lạc Tuyết mới định thần lại.
Nhìn Triệu Diệu Quang trước mặt, hai mẹ con chợt đưa mắt nhìn nhau, không biết phải nói gì!
Mãi đến hiện tại, bọn họ vẫn không biết rốt cuộc là chuyện thế nào!
Giống như một giấc mơ vậy, cứ mơ mơ màng màng.
Cả nửa ngày đầu óc cũng không suy nghĩ được gì!
“Sở Bắc!”
Lạc Tuyết chỉ có thể quay đầu nhìn Sở Bắc.
Cô thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì, thậm chí không biết phải trả lời thế nào.
“Nếu thích thì cứ đi vào xem thử đi!”
Sở Bắc khẽ gật đầu, khóe miệng khẽ cười đầy ấm áp.
“Như vậy có được không?”
Lạc Tuyết theo bản năng hỏi ra.
“Có thể, đương nhiên có thể! Cô yên tâm, nhà đã chuẩn bị xong cả rồi, chắc chắn khiến cô hài lòng!”
Triệu Diệu Quang gật đầu như gà mổ thóc, chỉ hận không thể tìm kiệu tám người mà khiêng vào!
“Hay là, đi xem thử?”
Chu Cầm có chút động lòng, nhỏ giọng đề nghị.
“Mời bà đi bên này!”
Triệu Diệu Quang vội đưa tay ra mời, chỉ sợ bà ta sẽ hối hận.
Chu Cầm vui mừng trong lòng, vội vàng cất bước đi vào trong mà vẫn không quên kéo theo Lạc Tuyết!
Thấy hai mẹ con họ như vậy, Triệu Diệu Quang lại mong chờ nhìn sang Sở Bắc!
“Cậu Sở…”
“Đi thôi!”
Sở Bắc khoát tay, cất bước đi vào trong!
Nếu không phải La Toàn khinh người quá đáng thì anh cũng sẽ không làm to chuyện rồi.
Thấy vậy, tảng đá trong lòng Triệu Diệu Quang cũng bỏ xuống được rồi.
Thở dài nhẹ nhõm một hơi, ông ta mới dám lau mồ hôi trên trán.
Vừa chớp mắt, đã nhìn thấy chị Ngô vẫn đang trố mắt há mồm, lập tức nhíu mày.
“Này, cái cô kia, nói cô đó? Cô làm gì vậy? Không có chuyện gì thì đi mau đi, có vài chuyện không phải là việc mà cô xem được đâu!”
Chị Ngô lập tức định thần lại rồi giật mình, không dám nói một câu, co chân bỏ chạy!
Lần này, đến lượt chị ta căng thẳng rồi!
Lúc trước chị ta đắc tội với gia đình Sở Bắc, nhưng tên mù kia lại là nhân vật lớn mà ngay cả tổng giám đốc Liên Hoa Tuấn Viên cũng không dám đắc tội.
Xong rồi xong rồi! Cậu ta chắc sẽ không báo thù mình chứ?
Mình có nên thừa cơ bỏ trốn hay không đây?
Sở Bắc đứng tại chỗ, vẻ mặt không cảm xúc
Giọng nói lạnh nhạt, không nghe ra được vui giận nhưng lại khiến Triệu Diệu Quang không ngừng đổ mồ hôi lạnh!
“Cậu Sở, tôi, tôi…”
Triệu Diệu Quang cúi thấp đầu, gấp gáp đến độ không nói nên lời.
Vừa quay đều nhìn thấy La Toàn, trong lòng lại càng tức giận.
“La Toàn, anh còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau xin lỗi với cậu Sở đi?”
Triệu Diệu Quang trừng mắt liếc nhìn La Toàn, sau đó quét mắt nhìn mấy nhân viên kia!
“Còn mấy cô cậu nữa! Nếu không thể khiến cậu Sở tha thứ, thì ông đây giết chết mấy người”.
Hai câu tức giận khiến đám nhân viên run rẩy cả người.
Phù phù!
Mười mấy người không chút do dự, đều quỳ xuống hướng về phía Sở Bắc.
“Cậu Sở, chúng tôi sai rồi, chúng tôi xin lỗi!”
“Đúng đúng, chúng tôi thật sự biết sai rồi, anh đại nhân đại lượng, đừng so đo với đám người thường chúng tôi!”
“Cậu Sở, cầu xin cậu cứ coi chúng tôi như đám bỏ đi, tha cho chúng tôi đi!”
Một nhóm nhân viên quỳ dưới đất, đều cầu xin Sở Bắc.
Gương mặt trắng nhợt như tro tàn!
So với bộ dạng hống hách, kiêu căng lúc trước quả thực là một trời một vực!
Thủ đoạn của Triệu Diệu Quang, bọn họ biết rất rõ!
Nếu ông ta thật sự muốn ra tay, họ có thể giữ được mạng đã không tệ rồi.
Vừa lo sợ, đồng thời trong lòng bọn họ lại càng hối hận hơn.
Đều là do cái tên La Toàn kia, nếu không phải tên này thì bọn họ sao có thể chọc phải ông lớn Sở Bắc này chứ?
Ngay cả bọn họ cũng hận không thể đâm chết tên La Toàn kia!
La Toàn không dễ gì đứng thẳng người, đối mặt với những ánh mắt muốn giết người kia của mọi người.
Cả người mềm nhũn, sắp són ra cả quần rồi.
“Tôi, tôi…”
“Thôi vậy!”
Vừa nói được hai chữ, Sở Bắc đã lắc đầu cắt ngang.
“Xem ra, là chúng tôi không xứng với nhà ở đây!”
“Đi thôi! Nhỡ đâu giẫm phải viên gạch, chúng ta cũng không đền nổi đâu!”
Nói xong, Sở Bắc chậm rãi quay người, muốn rời đi!
Chu Cầm và Lạc Tuyết vẫn còn ngây ngốc tại chỗ, cả nửa ngày cũng chưa kịp phản ứng lại!
Chưa kịp đợi bọn họ phản ứng thì Triệu Diệu Quang đã gấp gáp sốt ruột.
“Cậu Sở, chờ đã, xin dừng chân!”
Triệu Diệu Quang vội vàng lên trước, cúi người thật sâu, giọng điệu van xin.
Ông ta không phải kẻ ngốc, nếu để Sở Bắc đi thật, công ty của ông ta chắc chắn cũng không mở được nữa.
Mắt thấy Sở Bắc không quan tâm đến mình, Triệu Diệu Quang cắn răng.
Giày da bóng lưỡng, lại đá vào người La Toàn lần nữa.
“La Toàn, mẹ nó cút đi cho tôi, anh đã bị đuổi rồi!”
“Tôi có thể cam đoan, ở cả cái Tân Hải này, không một công ty nào dám nhận ông cả. Nửa đời sau, chuẩn bị ra đường kiếm cơm đi!”
“Còn mấy người…”
Triệu Diệu Quang bị dọa đến mức thảm hại, mặt mày nhăn nhó, giống như một con chó dữ vậy, chó dữ nhìn về phía một đám nhân viên.
“Tất cả cút hết cho tôi!”
Cả bộ phận bán hàng đều vang vọng tiếng rống gầm của Triệu Diệu Quang.
Vẻ mặt nhóm nhân viên tuyệt vọng, thấp thỏm cúi thấp đầu, không dám nói dù chỉ một câu.
Trong lòng có hối hận cũng đã muộn rồi!
Còn La Toàn, người này bị một cước đá ngã xuống đất.
Nước mắt nước mũi chảy dài, người quỳ xuống trước mặt Triệu Diệu Quang!
“Tổng giám đốc Triệu, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, cầu xin ông, tha cho tôi một lần đi, cầu xin ông…”
Ông ta không dễ gì, mới leo lên được vị trí này.
Còn chưa được uy phong bao nhiêu, nếu bị đuổi đi như vậy, cả đời này coi như xong rồi!
“Cậu Sở, cầu xin cậu giúp tôi nói một câu đi! Là tôi mắt chó không biết nhìn người, là chó cậy gần nhà!”
“Tôi tôi xin lỗi cậu, dập đầu với cậu, cho tôi một cơ hội đi…”
Tuyệt vọng đến tận cùng, tên này cũng không phải tên ngốc, vừa xin lỗi vừa cầu xin với Sở Bắc!
Bịch bịch bịch!
Dập đầu xuống đất, chỉ nhìn thôi cũng thấy đau!
Dập đầu đến chảy cả máu rồi mà ông ta cũng không dám dừng lại!
Trong lòng lại càng hối hận khôn nguôi!
Ông ta hoàn toàn không nghĩ đến, Sở Bắc ăn mặc bình thường còn là người mù nhưng lại là nhân vật lớn mà ông ta phải chào đón!
Ông ta chỉ hận tại sao không nghe theo lời Sở Bắc!
Nếu không, chắc chắn ông ta hầu hạ Sở Bắc như tổ tông rồi!
Chỉ đáng tiếc, mọi thứ đã muộn rồi!
Mà chuyện đã làm sai, chung quy cũng phải trả giá vì nó!
“Bây giờ biết sai rồi? Muộn rồi! Mấy anh bảo vệ kia, may lôi tên này ném ra ngoài, tôi nhìn thấy thôi cũng phiền rồi!”
Triệu Diệu Quang cắn răng hừ lạnh, vung tay!
Mấy bảo vệ thoáng giật mình, lôi cánh tay La Toàn, trực tiếp kéo ra ngoài.
Những nơi đi qua, đều kéo theo một vệt nước, đầy mùi hôi tanh.
La Toàn lại bị dọa sợ đến són ra quần rồi!
Còn mấy nhân viên kia, Triệu Diệu Quang liếc mắt sang, họ vội vàng rời đi như lánh nạn!
Ngay cả cầu xin cũng không dám!
Nếu còn không đi, e là kết cục còn thảm hơn La Toàn!
Mấy thứ chướng mắt vừa đi, hiện trường thoáng chốc đã yên tĩnh lại.
Mắt thấy Sở Bắc đứng quay lưng, không nói lời nào.
Triệu Diệu Quang đương nhiên không dám làm chuyện gì dại dột, chỉ dám nhìn sang Chu Cầm và Lạc Tuyết.
“Hai vị, chuyện vừa nãy thực sự chỉ là hiểu lầm, tôi thay mặt Liên Hoa Tuấn Viên xin lỗi hai người!”
Nói rồi, vội vàng khom người cúi thật sâu, giọng điệu vô cùng chân thành.
“Nhà đã chuẩn bị xong rồi, mọi người vừa lòng là có thể vào ở bất kỳ lúc nào!”
Mặc dù là nói với Chu Cầm và Lạc Tuyết, thật ra là nói cho Sở Bắc nghe.
Chỉ cần Sở Bắc vẫn chưa gật đầu thì tim của ông ta vẫn còn mắc trong cuống họng đây!
“Chuyện này…”
Qua một lúc, Chu Cầm và Lạc Tuyết mới định thần lại.
Nhìn Triệu Diệu Quang trước mặt, hai mẹ con chợt đưa mắt nhìn nhau, không biết phải nói gì!
Mãi đến hiện tại, bọn họ vẫn không biết rốt cuộc là chuyện thế nào!
Giống như một giấc mơ vậy, cứ mơ mơ màng màng.
Cả nửa ngày đầu óc cũng không suy nghĩ được gì!
“Sở Bắc!”
Lạc Tuyết chỉ có thể quay đầu nhìn Sở Bắc.
Cô thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì, thậm chí không biết phải trả lời thế nào.
“Nếu thích thì cứ đi vào xem thử đi!”
Sở Bắc khẽ gật đầu, khóe miệng khẽ cười đầy ấm áp.
“Như vậy có được không?”
Lạc Tuyết theo bản năng hỏi ra.
“Có thể, đương nhiên có thể! Cô yên tâm, nhà đã chuẩn bị xong cả rồi, chắc chắn khiến cô hài lòng!”
Triệu Diệu Quang gật đầu như gà mổ thóc, chỉ hận không thể tìm kiệu tám người mà khiêng vào!
“Hay là, đi xem thử?”
Chu Cầm có chút động lòng, nhỏ giọng đề nghị.
“Mời bà đi bên này!”
Triệu Diệu Quang vội đưa tay ra mời, chỉ sợ bà ta sẽ hối hận.
Chu Cầm vui mừng trong lòng, vội vàng cất bước đi vào trong mà vẫn không quên kéo theo Lạc Tuyết!
Thấy hai mẹ con họ như vậy, Triệu Diệu Quang lại mong chờ nhìn sang Sở Bắc!
“Cậu Sở…”
“Đi thôi!”
Sở Bắc khoát tay, cất bước đi vào trong!
Nếu không phải La Toàn khinh người quá đáng thì anh cũng sẽ không làm to chuyện rồi.
Thấy vậy, tảng đá trong lòng Triệu Diệu Quang cũng bỏ xuống được rồi.
Thở dài nhẹ nhõm một hơi, ông ta mới dám lau mồ hôi trên trán.
Vừa chớp mắt, đã nhìn thấy chị Ngô vẫn đang trố mắt há mồm, lập tức nhíu mày.
“Này, cái cô kia, nói cô đó? Cô làm gì vậy? Không có chuyện gì thì đi mau đi, có vài chuyện không phải là việc mà cô xem được đâu!”
Chị Ngô lập tức định thần lại rồi giật mình, không dám nói một câu, co chân bỏ chạy!
Lần này, đến lượt chị ta căng thẳng rồi!
Lúc trước chị ta đắc tội với gia đình Sở Bắc, nhưng tên mù kia lại là nhân vật lớn mà ngay cả tổng giám đốc Liên Hoa Tuấn Viên cũng không dám đắc tội.
Xong rồi xong rồi! Cậu ta chắc sẽ không báo thù mình chứ?
Mình có nên thừa cơ bỏ trốn hay không đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.