Chương 118: Tôi thấy rất công bằng!
Sơn Tiếu
04/08/2022
Bầu không khí lập tức trở nên quái lạ.
Tất cả mọi người đều dồn ánh mắt về phía Sở Bắc.
Mười phút để chuẩn bị năm trăm nghìn.
Dù anh có ngần ấy tiền thật thì khéo cũng không đi rút kịp.
Muốn rút nhiều tiền như vậy thì thường phải hẹn trước.
Nhưng người phụ nữ này là em dâu của chủ tịch tập đoàn Lý Thị.
Nếu đắc tội với cô ta thì kiểu gì cũng bị ăn hành.
Ai cũng có vẻ lo lắng, riêng Sở Bắc vẫn bình tĩnh như thường.
Anh bế Tiểu Vũ Tâm, thậm chí còn chẳng cau mày.
Từ sau khi có con gái, anh đã có cách giải quyết vấn đề khác xưa.
Dùng bạo lực là chuyện xưa rồi.
Thời gian cứ thế trôi đi.
Có người vui, có kẻ buồn.
Từ Lệ giơ tay chống nạnh, đang chờ xem trò cười của Sở Bắc.
Còn Chu Cầm thì đứng ngồi không yên.
Ở không được mà đi cũng không xong, mồ hôi cứ thế vã ra.
Mới có mấy phút đồng hồ mà không biết bà ta đã chửi thầm Sở Bắc bao nhiêu câu.
“Này mù dở, sắp hết giờ rồi đấy, mày còn đứng ngây ra đó làm gì? Đừng bảo là chơi xỏ tao đấy nhá!”
Từ Lệ nhìn đồng hồ rồi cất giọng châm chọc.
Cô ta biết chắc Sở Bắc không có nhiều tiền như vậy, nhưng vẫn đòi anh tiền là muốn dồn anh vào chỗ chết.
Quả nhiên, Từ Lệ vừa nói dứt câu thì Chu Cầm đã sợ đến mức suýt ngã.
Còn Sở Bắc chỉ hừ một tiếng dưới ánh nhìn thương hại của mọi người.
“Cô vội gì chứ? Đã hết mười phút đâu!”
“Mày… hừ, không có tiền thì đừng ra vẻ, không sẽ bị sét đánh đấy!”
Từ Lệ tức đến mức nghiến răng, rõ ràng đã mất hết kiên nhẫn.
“Tao cho mày một phút cuối cùng, nếu không có tiền thì mày…”
Song, Từ Lệ còn chưa nói hết câu thì…
Két!
Một tiếng phanh xe chói tai vang lên.
Một chiếc MayBach xuất hiện.
Chiếc xe đỗ ngay trước mặt Sở Bắc.
Cửa xe mở ra, một cô gái chậm rãi bước xuống.
Với vóc dáng này thì người phụ nữ nào nhìn thấy cũng ghen tỵ.
Còn gương mặt xinh đẹp lại là thứ mà không một người đàn ông nào có thể từ chối.
Đã thế, cô còn có khí thế phiêu dật như tiên nữ giáng trần.
“Cậu chủ, tiền đây ạ!”
Thanh Vũ bước tới gần Sở Bắc.
Cô đặt chiếc va li trong tay xuống, từng hành động đều thu hút ánh nhìn của cánh đàn ông.
“Tốt, cô vất vả rồi!”
Sở Bắc mỉm cười gật đầu, dứt lời thì nhìn sang Từ Lệ.
“Tiền đấy, cô đếm đi!”
Cái gì?
Câu nói của Sở Bắc khiến tất cả mọi người phải nhíu mày.
Nhất là Chu Cầm, bà ta đang há hốc miệng hết nhìn Sở Bắc lại nhìn Thanh Vũ.
Sau đó, bà ta đờ người ra.
Còn Từ Lệ cũng đang trợn tròn mắt, nụ cười trên mặt cứng đờ.
Cô ta thật sự không ngờ Sở Bắc lại có nhiều tiền đến vậy.
“Hừ, mày bảo tiền thì là tiền chắc? Sao tao biết trong vali có thứ gì?”
Từ Lệ hừ một tiếng với vẻ không tin.
Đến Chu Cầm cũng thấy hoài nghi, rốt cuộc trong vali kia có tiền hay không?
“Tự cô xem sẽ biết ngay thôi”.
Sở Bắc nói.
Từ Lệ ngập ngừng, sau đó tiến lên rồi cẩn thận mở vali ra.
Ngay sau đó, mắt cô ta trợn tròn như thấy ma quỷ.
Cô ta kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Đập vào mắt cô ta là một màu đỏ chói.
Các chồng tiền được xếp ngăn nắp trong vali, kín mít không một chỗ hở.
“Không… không thể nào!”
Từ Lệ lẩm bẩm rồi tránh sang một bên, cảnh tượng trong vali đã hiện ra trước mắt mọi người.
Ai nấy đều nghệt mặt ra.
Toàn các tờ tiền mới tinh có số sơ ri nối tiếp.
Chứng tỏ số tiền này vừa được rút từ ngân hàng.
Mới mười phút mà ngân hàng đã chuẩn bị được ngần ấy tiền ư…
Không ai ngờ được điều này.
Nhất là Chu Cầm, suýt nữa bà ta đã hét lên.
Bà ta không ngờ nhà mình lại có nhiều tiền như vậy!
“Sao, hài lòng rồi chứ?”
Sở Bắc hờ hững nói, như thể với anh năm trăm nghìn chỉ như năm trăm đồng.
Nghe thấy thế, Từ Lệ mới hoàn hồn.
“Rồi, tôi hài lòng rồi!”
Từ Lệ vội vàng gật đầu, mắt sáng lên khi nhìn chồng tiền trước mặt.
Không ngờ hôm nay lại gặp được một thằng hâm, giàu to rồi.
“Xong, tôi cầm tiền rồi, cậu đi đi! Sau nhớ nhắc con gái phải cẩn thận, không sẽ phiền phức hơn đấy!”
Từ Lệ xua tay, không thèm nhìn Sở Bắc nữa, mà chỉ quan tâm đến tiền thôi.
Song, Sở Bắc mỉm cười, hoàn toàn không có ý định bỏ đi.
“Nếu cô đã nhận tiền rồi thì tôi cũng phải lấy thứ thuộc về mình”.
Hả?
Từ Lệ cau mày: “Cậu muốn gì?”
“Không có gì, tính kinh doanh ấy mà!”
Sở Bắc lắc đầu nói: “Sáu mươi nghìn trong đây là đền tiền đôi giày, số còn lại để mua một cánh tay hoặc một con mắt của cô!”
"Còn cô muốn bán gì thì tuỳ, nếu thấy giá này hơi rẻ thì tôi sẽ trả thêm năm trăm nghìn nữa".
Cái gì?
Nghe thấy thế, mọi người đều há hốc miệng.
Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Chu Cầm cũng ngạc nhiên tới mức không khép miệng lại được.
Câu nói của Sở Bắc quá mức kinh hãi!
“Thằng điên, mày chán sống rồi hả!”
Từ Lệ lập tức sa sầm mặt.
“Tôi không nghĩ vậy!”
Sở Bắc cười nói: “Tôi chỉ thấy rất công bằng thôi”.
“Đương nhiên, tôi cũng sẽ cho cô mười phút để suy nghĩ, không phải vội!”
Dứt lời, Sở Bắc bế con gái ngồi xuống ghế đá cạnh đó.
Dáng vẻ nhàn nhã như đi nghỉ dưỡng.
Dưới ánh nhìn chòng chọc của mọi người, Từ Lệ sa sầm mặt rồi nghiến răng nghiến lợi.
“Hừ, mày chưa đủ trình đâu con! Để tao xem, hôm nay ai dám động vào tao nào!”
Từ Lệ gập chiếc vali lại rồi cầm chắc trong tay, dứt lời thì lập tức quay người bỏ đi, thậm chí còn không đoái hoài đến con trai.
Song, cô ta vừa nhấc chân thì…
Vù!
Thanh Vũ đã chắn trước mặt cô ta như hồn ma.
“Mày, mày định làm gì?”
Từ Lệ giật bắn mình, mặt cũng nhăn lại.
“Cậu chủ bảo cô ở đây thì cô không được đi đâu hết, đừng bắt tôi phải ra tay!”
Giọng nói cùng dáng vẻ bình tĩnh của Thanh Vũ lạnh lùng như băng giá.
Từ Lệ không rét mà run rồi vô thức lùi lại.
“Cô còn chín phút nữa, nếu hết giờ, tôi sẽ chọn giùm cô đấy”.
Giọng nói của Sở Bắc vẫn thờ ơ như vậy.
“Đương nhiên, cô cũng có thể gọi cho Lý Hải Đông hoặc Lý Hải Bắc! Để xem họ có thể cứu, hay dám cứu cô hay không!”
Nghe thấy thế, Từ Lệ tái mặt.
Đúng như Sở Bắc nói, cô ta cũng đang nghĩ đến chuyện này.
Vì cô ta mới ý thức được rằng người đàn ông trước mặt mình không hề đơn giản.
“Được, mày nói đấy nhé, để tao xem mày có gì để đấu lại nhà họ Lý”.
Từ Lệ căm hận nghiến răng, dứt lời thì lấy điện thoại ra ngay.
Tất cả mọi người đều dồn ánh mắt về phía Sở Bắc.
Mười phút để chuẩn bị năm trăm nghìn.
Dù anh có ngần ấy tiền thật thì khéo cũng không đi rút kịp.
Muốn rút nhiều tiền như vậy thì thường phải hẹn trước.
Nhưng người phụ nữ này là em dâu của chủ tịch tập đoàn Lý Thị.
Nếu đắc tội với cô ta thì kiểu gì cũng bị ăn hành.
Ai cũng có vẻ lo lắng, riêng Sở Bắc vẫn bình tĩnh như thường.
Anh bế Tiểu Vũ Tâm, thậm chí còn chẳng cau mày.
Từ sau khi có con gái, anh đã có cách giải quyết vấn đề khác xưa.
Dùng bạo lực là chuyện xưa rồi.
Thời gian cứ thế trôi đi.
Có người vui, có kẻ buồn.
Từ Lệ giơ tay chống nạnh, đang chờ xem trò cười của Sở Bắc.
Còn Chu Cầm thì đứng ngồi không yên.
Ở không được mà đi cũng không xong, mồ hôi cứ thế vã ra.
Mới có mấy phút đồng hồ mà không biết bà ta đã chửi thầm Sở Bắc bao nhiêu câu.
“Này mù dở, sắp hết giờ rồi đấy, mày còn đứng ngây ra đó làm gì? Đừng bảo là chơi xỏ tao đấy nhá!”
Từ Lệ nhìn đồng hồ rồi cất giọng châm chọc.
Cô ta biết chắc Sở Bắc không có nhiều tiền như vậy, nhưng vẫn đòi anh tiền là muốn dồn anh vào chỗ chết.
Quả nhiên, Từ Lệ vừa nói dứt câu thì Chu Cầm đã sợ đến mức suýt ngã.
Còn Sở Bắc chỉ hừ một tiếng dưới ánh nhìn thương hại của mọi người.
“Cô vội gì chứ? Đã hết mười phút đâu!”
“Mày… hừ, không có tiền thì đừng ra vẻ, không sẽ bị sét đánh đấy!”
Từ Lệ tức đến mức nghiến răng, rõ ràng đã mất hết kiên nhẫn.
“Tao cho mày một phút cuối cùng, nếu không có tiền thì mày…”
Song, Từ Lệ còn chưa nói hết câu thì…
Két!
Một tiếng phanh xe chói tai vang lên.
Một chiếc MayBach xuất hiện.
Chiếc xe đỗ ngay trước mặt Sở Bắc.
Cửa xe mở ra, một cô gái chậm rãi bước xuống.
Với vóc dáng này thì người phụ nữ nào nhìn thấy cũng ghen tỵ.
Còn gương mặt xinh đẹp lại là thứ mà không một người đàn ông nào có thể từ chối.
Đã thế, cô còn có khí thế phiêu dật như tiên nữ giáng trần.
“Cậu chủ, tiền đây ạ!”
Thanh Vũ bước tới gần Sở Bắc.
Cô đặt chiếc va li trong tay xuống, từng hành động đều thu hút ánh nhìn của cánh đàn ông.
“Tốt, cô vất vả rồi!”
Sở Bắc mỉm cười gật đầu, dứt lời thì nhìn sang Từ Lệ.
“Tiền đấy, cô đếm đi!”
Cái gì?
Câu nói của Sở Bắc khiến tất cả mọi người phải nhíu mày.
Nhất là Chu Cầm, bà ta đang há hốc miệng hết nhìn Sở Bắc lại nhìn Thanh Vũ.
Sau đó, bà ta đờ người ra.
Còn Từ Lệ cũng đang trợn tròn mắt, nụ cười trên mặt cứng đờ.
Cô ta thật sự không ngờ Sở Bắc lại có nhiều tiền đến vậy.
“Hừ, mày bảo tiền thì là tiền chắc? Sao tao biết trong vali có thứ gì?”
Từ Lệ hừ một tiếng với vẻ không tin.
Đến Chu Cầm cũng thấy hoài nghi, rốt cuộc trong vali kia có tiền hay không?
“Tự cô xem sẽ biết ngay thôi”.
Sở Bắc nói.
Từ Lệ ngập ngừng, sau đó tiến lên rồi cẩn thận mở vali ra.
Ngay sau đó, mắt cô ta trợn tròn như thấy ma quỷ.
Cô ta kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Đập vào mắt cô ta là một màu đỏ chói.
Các chồng tiền được xếp ngăn nắp trong vali, kín mít không một chỗ hở.
“Không… không thể nào!”
Từ Lệ lẩm bẩm rồi tránh sang một bên, cảnh tượng trong vali đã hiện ra trước mắt mọi người.
Ai nấy đều nghệt mặt ra.
Toàn các tờ tiền mới tinh có số sơ ri nối tiếp.
Chứng tỏ số tiền này vừa được rút từ ngân hàng.
Mới mười phút mà ngân hàng đã chuẩn bị được ngần ấy tiền ư…
Không ai ngờ được điều này.
Nhất là Chu Cầm, suýt nữa bà ta đã hét lên.
Bà ta không ngờ nhà mình lại có nhiều tiền như vậy!
“Sao, hài lòng rồi chứ?”
Sở Bắc hờ hững nói, như thể với anh năm trăm nghìn chỉ như năm trăm đồng.
Nghe thấy thế, Từ Lệ mới hoàn hồn.
“Rồi, tôi hài lòng rồi!”
Từ Lệ vội vàng gật đầu, mắt sáng lên khi nhìn chồng tiền trước mặt.
Không ngờ hôm nay lại gặp được một thằng hâm, giàu to rồi.
“Xong, tôi cầm tiền rồi, cậu đi đi! Sau nhớ nhắc con gái phải cẩn thận, không sẽ phiền phức hơn đấy!”
Từ Lệ xua tay, không thèm nhìn Sở Bắc nữa, mà chỉ quan tâm đến tiền thôi.
Song, Sở Bắc mỉm cười, hoàn toàn không có ý định bỏ đi.
“Nếu cô đã nhận tiền rồi thì tôi cũng phải lấy thứ thuộc về mình”.
Hả?
Từ Lệ cau mày: “Cậu muốn gì?”
“Không có gì, tính kinh doanh ấy mà!”
Sở Bắc lắc đầu nói: “Sáu mươi nghìn trong đây là đền tiền đôi giày, số còn lại để mua một cánh tay hoặc một con mắt của cô!”
"Còn cô muốn bán gì thì tuỳ, nếu thấy giá này hơi rẻ thì tôi sẽ trả thêm năm trăm nghìn nữa".
Cái gì?
Nghe thấy thế, mọi người đều há hốc miệng.
Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Chu Cầm cũng ngạc nhiên tới mức không khép miệng lại được.
Câu nói của Sở Bắc quá mức kinh hãi!
“Thằng điên, mày chán sống rồi hả!”
Từ Lệ lập tức sa sầm mặt.
“Tôi không nghĩ vậy!”
Sở Bắc cười nói: “Tôi chỉ thấy rất công bằng thôi”.
“Đương nhiên, tôi cũng sẽ cho cô mười phút để suy nghĩ, không phải vội!”
Dứt lời, Sở Bắc bế con gái ngồi xuống ghế đá cạnh đó.
Dáng vẻ nhàn nhã như đi nghỉ dưỡng.
Dưới ánh nhìn chòng chọc của mọi người, Từ Lệ sa sầm mặt rồi nghiến răng nghiến lợi.
“Hừ, mày chưa đủ trình đâu con! Để tao xem, hôm nay ai dám động vào tao nào!”
Từ Lệ gập chiếc vali lại rồi cầm chắc trong tay, dứt lời thì lập tức quay người bỏ đi, thậm chí còn không đoái hoài đến con trai.
Song, cô ta vừa nhấc chân thì…
Vù!
Thanh Vũ đã chắn trước mặt cô ta như hồn ma.
“Mày, mày định làm gì?”
Từ Lệ giật bắn mình, mặt cũng nhăn lại.
“Cậu chủ bảo cô ở đây thì cô không được đi đâu hết, đừng bắt tôi phải ra tay!”
Giọng nói cùng dáng vẻ bình tĩnh của Thanh Vũ lạnh lùng như băng giá.
Từ Lệ không rét mà run rồi vô thức lùi lại.
“Cô còn chín phút nữa, nếu hết giờ, tôi sẽ chọn giùm cô đấy”.
Giọng nói của Sở Bắc vẫn thờ ơ như vậy.
“Đương nhiên, cô cũng có thể gọi cho Lý Hải Đông hoặc Lý Hải Bắc! Để xem họ có thể cứu, hay dám cứu cô hay không!”
Nghe thấy thế, Từ Lệ tái mặt.
Đúng như Sở Bắc nói, cô ta cũng đang nghĩ đến chuyện này.
Vì cô ta mới ý thức được rằng người đàn ông trước mặt mình không hề đơn giản.
“Được, mày nói đấy nhé, để tao xem mày có gì để đấu lại nhà họ Lý”.
Từ Lệ căm hận nghiến răng, dứt lời thì lấy điện thoại ra ngay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.