Chương 53: Vậy ông cứ quỳ đến hết đời đi!
Sơn Tiếu
29/07/2022
Lời nói không chút kiêng dè của Sở Bắc lập tức khiến cho cả nhà họ Lạc ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng La Vạn Sơn đang run bần bật lập tức hiểu ra ngay.
Ông ta đột ngột quay người lại, nhìn về phía Lạc Tuyết, ngay lập tức quỳ xuống.
"Cô Lạc, chuyện xảy ra lúc đó là lỗi của chúng tôi! Chúng tôi không nên ép cô cưới đứa con trai ngu ngốc của tôi!"
"Hôm nay tôi đến đây để xin lỗi cô, xin cô hãy tha thứ cho nhà họ La của tôi!"
La Vạn Sơn gần như bò trên mặt đất, giọng nói của ông ta cũng vô cùng hèn mọn.
La Vạn Thuỷ và đám con cháu nhà họ La thấy vậy, đều lần lượt quỳ xuống.
Bọn họ cứ thế nhìn chăm chăm vào Lạc Tuyết, như thể cô là ngọn đèn sáng có thể cứu bọn họ vậy!
Nhưng đó là sự thật!
Sở Bắc đã nói về nó hai hôm trước.
Chỉ cần Lạc Tuyết chịu tha cho bọn họ thì nhà họ La mới có thể sống!
"Chuyện này, ông La, ông làm gì vậy?"
Lạc Tuyết sững sờ, cô nhìn đám người nhà họ La đều đang quỳ, trong lòng không biết phải làm thế nào.
Lạc Vinh Quang và Lạc Tuyết cùng lần lượt hít sâu một hơi.
Ngay lúc này, cả bọn họ cũng không biết được lý do tại sao.
La Vạn Sơn và cả nhà họ La không phải bị úng não đó chứ?
"Ông La, ông đứng lên đã, có chuyện gì từ từ nói!"
Lạc Tuyết nhanh chóng bỏ con gái xuống, sau đó đỡ La Vạn Sơn dậy.
Nhưng La Vạn Sơn nào dám đứng dậy? Ông ta càng cúi đầu thấp hơn nữa.
"Cô Lạc, nếu cô không tha thứ cho chúng tôi, thì tôi sẽ không đứng dậy, tôi sẽ quỳ cho đến khi cô chịu tha thứ mới thôi!"
"Chuyện này..."
Lạc Tuyết chẳng hiểu gì, cô đưa tay ra, hoàn toàn không biết phải nên làm thế nào.
Cô thậm chí còn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Mọi thứ thật khó tin, thậm chí không thể nào giải thích được.
"Ý của ông là đang uy hiếp Tiểu Tuyết ư?"
Ngay khi Lạc Tuyết đang bối rối, Sở Bắc liền lên tiếng.
Giọng anh vô cùng bình tĩnh, không có chút cảm xúc gì.
"Nếu ông thích thì cứ quỳ cả đời đi!"
"Không, không, cậu Sở, xin cậu đừng hiểu lầm ý tôi!"
La Vạn Sơn sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, vội vàng đứng dậy, lắc đầu như lia lịa!
"Cậu Sở, tôi thật sự chỉ muốn xin lỗi cô Lạc thôi!"
"Cô Lạc, chỉ cần cô có thể tha thứ cho nhà họ La, cho dù cô có bất kỳ yêu cầu gì, La Vạn Sơn tôi sẽ bất chấp mọi giá!"
Câu này tưởng chừng như đang nói với Lạc Tuyết, nhưng thực ra là để cho Sở Bắc nghe.
La Vạn Sơn chỉ mong giữ được mạng trước cơn giận của thần tướng trấn quốc mà thôi.
Còn lại không dám mong muốn gì hơn!
Sở Bắc không trả lờ, chỉ nhìn về phía Lạc Tuyết.
Tất cả đều do cô quyết định.
Sự sống còn của nhà họ La đều nằm trong tay Lạc Tuyết.
Nhìn thấy Lạc Tuyết vẫn im lặng, La Vạn Sơn tức đến nghẹn họng.
Cả đại sảnh chỉ nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của người nhà họ La.
Trong một phút ngắn ngủi, La Vạn Sơn như đã nhìn thấu.
Cuối cùng, Lạc Tuyết khẽ thở dài, sau đó lên tiếng.
"Ông La quá lời rồi, hai nhà chúng ta căn bản cũng không có quá nhiều ân oán! Còn chuyện của trước đây thì coi như chuyện to hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không đi!"
"Còn về vết thương của cậu chủ La..."
"Là do đáng đời tên súc sinh đó, cô Lạc xin đừng để tâm đến!"
Nhìn thấy Lạc Tuyết chịu bỏ qua, lúc này La Vạn Sơn mới thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta lập tức lên tiếng để xua tan những lo lắng của Lạc Tuyết!
Nếu không phải do tên súc sinh La Huy cứng đầu dây phải Sở Bắc.
Thì nhà họ La làm sao phải đến bước đường này?
Hơn nữa, cho dù có cả chục nghìn lá gan thì ông ta cũng không dám hỏi tội Sở Bắc.
"Xin cảm ơn ông La!"
Nghe thấy vậy, Lạc Tuyết cũng thở dài nhẹ nhõm.
Mặc dù vẫn còn chưa rõ, nhưng lời nói vừa rồi của La Vạn Sơn đã cho cô một sự an tâm.
"Không không không, là tôi phải cảm ơn cô mới đúng!"
La Vạn Sơn lau đi mồ hôi lạnh, sau đó nở nụ cười, cẩn thận nhìn Sở Bắc.
"Cậu Sở, cậu xem..."
Sở Bắc cũng không thèm quay đầu lại, chỉ lãnh đạm đáp.
"Cho ông ba ngày, trong vòng ba ngày, tôi không muốn nhìn thấy người nhà họ La ở Tân Hải này nữa!"
"Vâng, vâng, cậu yên tâm, tôi hứa trong vòng ba ngày sẽ không có bất kỳ người nào của nhà họ La ở Tân Hải nữa!"
Đến lúc này, La Vạn Sơn mới thực sự cảm thấy nhẹ nhõm.
Mặc dù nhà họ La đã mất đi thế lực, nhưng may là bọn họ vẫn giữ được tính mạng.
"Cút đi!"
Ngay khi Sở Bắc thốt lên, La Vạn Sơn hoàn toàn không dám ở lại nữa.
Ngay cả nhìn Lạc Vinh Quang cũng không dám, cứ thế mà rời đi!
Toàn bộ đại sảnh lại rơi vào im lặng.
Nhưng hiện tại, đừng nói là Lạc Mai hay Lạc Vinh Quang.
Ngay cả Lạc Tuyết cũng chẳng hiểu gì.
Mọi thứ đều quá khó hiểu.
"Sở Bắc, rốt cuộc là mày đang giở trò gì vậy?"
Sau một lúc, Lạc Mai mới bình tĩnh trở lại.
Ả bị tát hai cái, tức đến mức phổi như muốn nổ tung.
Sau đó chỉ tay về phía Sở Bắc.
Suy cho cùng thì cũng chỉ do Sở Bắc mà ra.
"Rốt cuộc đã có chuyện gì?"
Lạc Vinh Quang nghiêm mặt, ông ta đã bị mất thể diện trước mặt nhiều người nên vô cùng phẫn nộ.
Nhưng ông ta lại càng muốn biết đã xảy ra chuyện gì hơn.
La Vạn Sơn không phải đến để hỏi tội sao?
Nhưng cuối cùng tại sao lại thành ra xin lỗi Lạc Tuyết rồi?
Hơn nữa, ông ta còn rất nghe lời Sở Bắc.
Không đúng, chắc chắn phải có gì đó!
Vụt!
Cả Lạc Tuyết và Chu Cầm đều nhìn chăm chăm vào Sở Bắc.
Có gì đó rất kỳ lạ!
Nhưng sắc mặt Sở Bắc lại không hề thay đổi.
Anh thậm chí còn không cau mày dù chỉ một lần.
Chỉ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của con gái.
"Có chuyện gì sao? Sao không đi hỏi La Vạn Sơn đi?"
"Mày…"
Lạc Mai trợn trừng mắt nhìn, nghiến răng ken két.
Bắt ả ta đi hỏi La Vạn Sơn thì có khác nào đi gây chuyện đâu chứ?
Lạc Vinh Quang cau mày, nhìn Sở Bắc với vẻ dò xét.
Năm năm trước, ông ta chỉ cảm thấy Sở Bắc là một người không hề tầm thường, cho nên mới tuyển anh vào.
Nhưng năm năm qua đi, đừng nói là không tầm thường.
Sở Bắc thậm chí còn tệ hơn cả rác rưởi.
Mỗi hành động của anh đều là sự ô nhục của nhà họ Lạc.
Nhưng từ cảnh tượng vừa rồi, kết hợp với những sự kiện mấy ngày trước, ông ta thực sự đã nhìn nhầm.
Chẳng lẽ Sở Bắc thực sự có thân phận khác sao?
Nhưng năm năm qua, tại sao anh lại chọn cách che giấu nhẫn nhịn?
Không chỉ ông ta, mà ngay cả Lạc Tuyết cũng cảm nhận được.
Từ hôm chữa bệnh cho con gái đến hôm nay.
Cô dần cảm thấy Sở Bắc có gì đó bí mật mà cô không thể nhìn thấy được.
"Cậu chủ Dương, đây là nhà họ Lạc, mời vào!"
Ngay lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng đã cắt ngang dòng suy nghĩ của mọi người.
Quay đầu nhìn lại, liền thấy Lý Nham đang cúi đầu, tỏ ra nịnh nọt.
Một thanh niên trẻ sải bước tiến vào nhà họ Lạc!
"Tiểu Nham, đây là..."
Lạc Vinh Quang không thèm để ý đến Sở Bắc nữa, liền đứng dậy chào hỏi.
Chưa kể thanh niên này còn kiêu ngạo, khí chất bất phàm.
Hơn nữa dựa vào thái độ của Lý Nham với cậu ta, thân phận người này nhất định không tầm thường.
"Cậu chủ Dương, mời ngồi, đừng khách sáo!"
Lý Nham không thèm trả lời, đích thân mời người thanh niên ngồi xuống.
Lúc này mới ngẩng đầu nhìn Lạc Vinh Quang với vẻ cao ngạo!
"Ông nội, Tiểu Mai! Đây là cậu chủ Dương, Dương Xuyên!"
Phù!
Ngay khi vừa dứt lời, cả đại sảnh liền vang lên âm thanh hít sâu một hơi.
Nhà họ Dương rất có chỗ đứng ở tỉnh lỵ, ngay cả ở Tân Hải cũng không ai mà không biết đến.
Cậu chủ nhà họ Dương chính là nhân vật mà cả chủ tịch thành phố cũng phải nhường ba phần.
Nhưng La Vạn Sơn đang run bần bật lập tức hiểu ra ngay.
Ông ta đột ngột quay người lại, nhìn về phía Lạc Tuyết, ngay lập tức quỳ xuống.
"Cô Lạc, chuyện xảy ra lúc đó là lỗi của chúng tôi! Chúng tôi không nên ép cô cưới đứa con trai ngu ngốc của tôi!"
"Hôm nay tôi đến đây để xin lỗi cô, xin cô hãy tha thứ cho nhà họ La của tôi!"
La Vạn Sơn gần như bò trên mặt đất, giọng nói của ông ta cũng vô cùng hèn mọn.
La Vạn Thuỷ và đám con cháu nhà họ La thấy vậy, đều lần lượt quỳ xuống.
Bọn họ cứ thế nhìn chăm chăm vào Lạc Tuyết, như thể cô là ngọn đèn sáng có thể cứu bọn họ vậy!
Nhưng đó là sự thật!
Sở Bắc đã nói về nó hai hôm trước.
Chỉ cần Lạc Tuyết chịu tha cho bọn họ thì nhà họ La mới có thể sống!
"Chuyện này, ông La, ông làm gì vậy?"
Lạc Tuyết sững sờ, cô nhìn đám người nhà họ La đều đang quỳ, trong lòng không biết phải làm thế nào.
Lạc Vinh Quang và Lạc Tuyết cùng lần lượt hít sâu một hơi.
Ngay lúc này, cả bọn họ cũng không biết được lý do tại sao.
La Vạn Sơn và cả nhà họ La không phải bị úng não đó chứ?
"Ông La, ông đứng lên đã, có chuyện gì từ từ nói!"
Lạc Tuyết nhanh chóng bỏ con gái xuống, sau đó đỡ La Vạn Sơn dậy.
Nhưng La Vạn Sơn nào dám đứng dậy? Ông ta càng cúi đầu thấp hơn nữa.
"Cô Lạc, nếu cô không tha thứ cho chúng tôi, thì tôi sẽ không đứng dậy, tôi sẽ quỳ cho đến khi cô chịu tha thứ mới thôi!"
"Chuyện này..."
Lạc Tuyết chẳng hiểu gì, cô đưa tay ra, hoàn toàn không biết phải nên làm thế nào.
Cô thậm chí còn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Mọi thứ thật khó tin, thậm chí không thể nào giải thích được.
"Ý của ông là đang uy hiếp Tiểu Tuyết ư?"
Ngay khi Lạc Tuyết đang bối rối, Sở Bắc liền lên tiếng.
Giọng anh vô cùng bình tĩnh, không có chút cảm xúc gì.
"Nếu ông thích thì cứ quỳ cả đời đi!"
"Không, không, cậu Sở, xin cậu đừng hiểu lầm ý tôi!"
La Vạn Sơn sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, vội vàng đứng dậy, lắc đầu như lia lịa!
"Cậu Sở, tôi thật sự chỉ muốn xin lỗi cô Lạc thôi!"
"Cô Lạc, chỉ cần cô có thể tha thứ cho nhà họ La, cho dù cô có bất kỳ yêu cầu gì, La Vạn Sơn tôi sẽ bất chấp mọi giá!"
Câu này tưởng chừng như đang nói với Lạc Tuyết, nhưng thực ra là để cho Sở Bắc nghe.
La Vạn Sơn chỉ mong giữ được mạng trước cơn giận của thần tướng trấn quốc mà thôi.
Còn lại không dám mong muốn gì hơn!
Sở Bắc không trả lờ, chỉ nhìn về phía Lạc Tuyết.
Tất cả đều do cô quyết định.
Sự sống còn của nhà họ La đều nằm trong tay Lạc Tuyết.
Nhìn thấy Lạc Tuyết vẫn im lặng, La Vạn Sơn tức đến nghẹn họng.
Cả đại sảnh chỉ nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của người nhà họ La.
Trong một phút ngắn ngủi, La Vạn Sơn như đã nhìn thấu.
Cuối cùng, Lạc Tuyết khẽ thở dài, sau đó lên tiếng.
"Ông La quá lời rồi, hai nhà chúng ta căn bản cũng không có quá nhiều ân oán! Còn chuyện của trước đây thì coi như chuyện to hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không đi!"
"Còn về vết thương của cậu chủ La..."
"Là do đáng đời tên súc sinh đó, cô Lạc xin đừng để tâm đến!"
Nhìn thấy Lạc Tuyết chịu bỏ qua, lúc này La Vạn Sơn mới thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta lập tức lên tiếng để xua tan những lo lắng của Lạc Tuyết!
Nếu không phải do tên súc sinh La Huy cứng đầu dây phải Sở Bắc.
Thì nhà họ La làm sao phải đến bước đường này?
Hơn nữa, cho dù có cả chục nghìn lá gan thì ông ta cũng không dám hỏi tội Sở Bắc.
"Xin cảm ơn ông La!"
Nghe thấy vậy, Lạc Tuyết cũng thở dài nhẹ nhõm.
Mặc dù vẫn còn chưa rõ, nhưng lời nói vừa rồi của La Vạn Sơn đã cho cô một sự an tâm.
"Không không không, là tôi phải cảm ơn cô mới đúng!"
La Vạn Sơn lau đi mồ hôi lạnh, sau đó nở nụ cười, cẩn thận nhìn Sở Bắc.
"Cậu Sở, cậu xem..."
Sở Bắc cũng không thèm quay đầu lại, chỉ lãnh đạm đáp.
"Cho ông ba ngày, trong vòng ba ngày, tôi không muốn nhìn thấy người nhà họ La ở Tân Hải này nữa!"
"Vâng, vâng, cậu yên tâm, tôi hứa trong vòng ba ngày sẽ không có bất kỳ người nào của nhà họ La ở Tân Hải nữa!"
Đến lúc này, La Vạn Sơn mới thực sự cảm thấy nhẹ nhõm.
Mặc dù nhà họ La đã mất đi thế lực, nhưng may là bọn họ vẫn giữ được tính mạng.
"Cút đi!"
Ngay khi Sở Bắc thốt lên, La Vạn Sơn hoàn toàn không dám ở lại nữa.
Ngay cả nhìn Lạc Vinh Quang cũng không dám, cứ thế mà rời đi!
Toàn bộ đại sảnh lại rơi vào im lặng.
Nhưng hiện tại, đừng nói là Lạc Mai hay Lạc Vinh Quang.
Ngay cả Lạc Tuyết cũng chẳng hiểu gì.
Mọi thứ đều quá khó hiểu.
"Sở Bắc, rốt cuộc là mày đang giở trò gì vậy?"
Sau một lúc, Lạc Mai mới bình tĩnh trở lại.
Ả bị tát hai cái, tức đến mức phổi như muốn nổ tung.
Sau đó chỉ tay về phía Sở Bắc.
Suy cho cùng thì cũng chỉ do Sở Bắc mà ra.
"Rốt cuộc đã có chuyện gì?"
Lạc Vinh Quang nghiêm mặt, ông ta đã bị mất thể diện trước mặt nhiều người nên vô cùng phẫn nộ.
Nhưng ông ta lại càng muốn biết đã xảy ra chuyện gì hơn.
La Vạn Sơn không phải đến để hỏi tội sao?
Nhưng cuối cùng tại sao lại thành ra xin lỗi Lạc Tuyết rồi?
Hơn nữa, ông ta còn rất nghe lời Sở Bắc.
Không đúng, chắc chắn phải có gì đó!
Vụt!
Cả Lạc Tuyết và Chu Cầm đều nhìn chăm chăm vào Sở Bắc.
Có gì đó rất kỳ lạ!
Nhưng sắc mặt Sở Bắc lại không hề thay đổi.
Anh thậm chí còn không cau mày dù chỉ một lần.
Chỉ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của con gái.
"Có chuyện gì sao? Sao không đi hỏi La Vạn Sơn đi?"
"Mày…"
Lạc Mai trợn trừng mắt nhìn, nghiến răng ken két.
Bắt ả ta đi hỏi La Vạn Sơn thì có khác nào đi gây chuyện đâu chứ?
Lạc Vinh Quang cau mày, nhìn Sở Bắc với vẻ dò xét.
Năm năm trước, ông ta chỉ cảm thấy Sở Bắc là một người không hề tầm thường, cho nên mới tuyển anh vào.
Nhưng năm năm qua đi, đừng nói là không tầm thường.
Sở Bắc thậm chí còn tệ hơn cả rác rưởi.
Mỗi hành động của anh đều là sự ô nhục của nhà họ Lạc.
Nhưng từ cảnh tượng vừa rồi, kết hợp với những sự kiện mấy ngày trước, ông ta thực sự đã nhìn nhầm.
Chẳng lẽ Sở Bắc thực sự có thân phận khác sao?
Nhưng năm năm qua, tại sao anh lại chọn cách che giấu nhẫn nhịn?
Không chỉ ông ta, mà ngay cả Lạc Tuyết cũng cảm nhận được.
Từ hôm chữa bệnh cho con gái đến hôm nay.
Cô dần cảm thấy Sở Bắc có gì đó bí mật mà cô không thể nhìn thấy được.
"Cậu chủ Dương, đây là nhà họ Lạc, mời vào!"
Ngay lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng đã cắt ngang dòng suy nghĩ của mọi người.
Quay đầu nhìn lại, liền thấy Lý Nham đang cúi đầu, tỏ ra nịnh nọt.
Một thanh niên trẻ sải bước tiến vào nhà họ Lạc!
"Tiểu Nham, đây là..."
Lạc Vinh Quang không thèm để ý đến Sở Bắc nữa, liền đứng dậy chào hỏi.
Chưa kể thanh niên này còn kiêu ngạo, khí chất bất phàm.
Hơn nữa dựa vào thái độ của Lý Nham với cậu ta, thân phận người này nhất định không tầm thường.
"Cậu chủ Dương, mời ngồi, đừng khách sáo!"
Lý Nham không thèm trả lời, đích thân mời người thanh niên ngồi xuống.
Lúc này mới ngẩng đầu nhìn Lạc Vinh Quang với vẻ cao ngạo!
"Ông nội, Tiểu Mai! Đây là cậu chủ Dương, Dương Xuyên!"
Phù!
Ngay khi vừa dứt lời, cả đại sảnh liền vang lên âm thanh hít sâu một hơi.
Nhà họ Dương rất có chỗ đứng ở tỉnh lỵ, ngay cả ở Tân Hải cũng không ai mà không biết đến.
Cậu chủ nhà họ Dương chính là nhân vật mà cả chủ tịch thành phố cũng phải nhường ba phần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.