Chương 210: Về nhà rồi
Sơn Tiếu
12/09/2022
Thấy Lạc Tuyết đồng ý đi với mình, Tô Uyển tỏ rõ vẻ phấn khích và kích động trong giọng nói.
“Thật chứ sao không, dù tớ không muốn đi, nhưng ai bảo cậu là bạn thân nhất của tớ chứ!”
Lạc Tuyết bất đắc dĩ nói.
Nghe vậy, Tô Uyển lập tức trở nên ngại ngùng.
“Tiểu Tuyết, xin lỗi, tớ…”
Song, cô ấy còn chưa nói hết câu thì đã bị Lạc Tuyết ngắt lời.
“Thôi, hai đứa mình mà còn cần nói xin lỗi à, làm nói thế là khách sáo lắm đấy!”
Tô Uyển cảm động, sau đó lại kể chuyện nhà cho Lạc Tuyết nghe.
Thoáng cái, một tiếng đã trôi qua, các bạn nhỏ trong trường mẫu giao đang lần lượt đi ra ngoài.
Lạc Tuyết thấy thế thì nói: “Tạm thế nhé Uyển Uyển, trường mẫu giáo tan học rồi, lát bọn mình gặp rồi buôn tiếp”.
Dứt lời, cô định ngắt máy.
“Khoan đã!”
Lúc Lạc Tuyết chuẩn bị ngắt máy thì Tô Uyển chợt nhớ ra điều gì đó rồi gọi với lại.
“Sao thế?”
Lạc Tuyết nghi hoặc hỏi.
Tô Uyển đáp: “Có chuyện này tớ quên chưa nói, buổi họp lớp lần này là do Vương Vĩ tổ chức, cậu ta bảo được dẫn theo người nhà. Nếu anh Sở rảnh thì cậu rủ anh ấy đi cùng nhé!”
Lạc Tuyết ngẩn ra rồi nhìn Sở Bắc, sau đó gật đầu rồi cúp máy.
“Bố, mẹ!”
Tiểu Vũ Tâm bước ra từ trong trường, nhìn thấy Lạc Tuyết và Sở Bắc thì cô bé lập tức vui vẻ nhảy chân sáo tới.
Sở Bắc bước tới rồi bế bổng cô bé lên.
“Tiểu Vũ Tâm, hôm nay con có nghe lời cô giáo không? Có bắt nạt bạn nào không hả?”
Sở Bắc cưng chiều xoa đầu cô bé rồi hỏi.
Nghe thấy thế, Lạc Vũ Tâm lập tức chun mũi rồi hừ một tiếng.
“Hừ, con ngoan lắm nhé, sao có thể bắt nạt các bạn được, hôm nay cô còn khen con đấy”.
Dứt lời, cô bé lấy một bông hoa nhỏ trong cặp ra rồi đưa cho Lạc Tuyết như hiến vật quý.
“Mẹ nhìn này, đây là hoa mà cô thưởng cho con đấy”.
Lạc Tuyết nhận lấy bông hoa rồi cầm cẩn thận trong tay, sau đó dịu dàng nhìn cô bé.
“Tiểu Vũ Tâm nhà mình là giỏi nhất!”
Nghe thấy thế, Lạc Vũ Tâm cười khoái chí, vui không kể hết.
Sau đó, ba người cùng lên xe rồi về nhà.
Sau khi về nhà, họ nhìn thấy Chu Cầm đang vui vẻ ngồi cắn hạt dưa ngoài sân ròi vứt vỏ đầy dưới đất, còn Chu Cầm thì đang bận rộn nấu nướng trong bếp.
Thấy thế, Lạc Tuyết không khỏi cau mày.
Từ khi hai mẹ con Chu Cầm đến nhà cô tới giờ, họ chẳng động tay vào bất cứ việc gì, suốt ngày chỉ ăn chơi nhàn nhã.
Cô từng nhiều lần nói chuyện với mẹ mình, song lần nào Chu Cầm cũng viện cớ này nọ rồi gạt phắt đi.
Cứ thế, cô cũng dần quen với cảnh này.
Song, mỗi khi nhìn thấy Chu Cầm lười nhác kiểu này, cô vẫn bực mình.
“Ớ, Tiểu Tuyết về rồi à, hôm nay về sớm thế cháu?”
Thấy gia đình Lạc Tuyết về, Chu Cầm lập tức đứng dậy rồi lên đón cô.
Nhưng Lạc Tuyết chỉ thờ ơ đáp một câu trước sự nhiệt tình của bà ta.
Trước đó, mỗi khi cô về nhà, Chu Cầm không phớt lờ thì cũng châm chọc này nọ, chứ chưa từng nhiệt tình như hôm nay bao giờ.
Trong lòng Lạc Tuyết biết rõ bà ta thay đổi như vậy không phải vì tốt bụng, mà là vì cô và Sở Bắc đã cho hai mẹ con bà ta vay tiền.
Thấy Lạc Tuyết có vẻ lạnh nhạt với mình, Chu Cầm không quan tâm, mà quay sang Tiểu Vũ Tâm.
“Oa, Tiểu Vũ Tâm nhà mình càng lớn càng xinh, ra đây bà trẻ bế nào!”
Nói rồi, bà ta định sấn tới bế cô bé.
Nhưng không chờ bà ta tới gần, Lạc Vũ Tâm đã chạy đi mất vì sợ hãi.
“Con muốn bố bế cơ!”
Nghe thấy thế, Chu Cầm vẫn cố tươi cười dù trong lòng đang bừng lửa giận.
“Hừ, ranh con! Thứ con hoang thôi mà làm quá! Nếu không vì Tiểu ân thì bà đây thèm vào mà ngọt nhạt với mày”.
Thấy nhịn bợ không ăn thua, Chu Cầm quay về ghế ngồi rồi cắn hạt dưa tiếp.
“Tiểu Tuyết, chuẩn bị ăn cơm thôi”.
Khoảng nửa tiếng sau, Chu Cầm đã nấu cơm xong rồi gọi Lạc Tuyết.
Lạc Tuyết đang định lên tiếng thì đã bị Chu Cầm giành nói trước.
“Chị, Tiểu Ân đã về đâu, ăn gì giờ này mà sớm thế? Chờ thằng bé về rồi cả nhà cùng ăn”.
Trong giọng nói chua ngoa của Chu Cầm có vẻ rất dứt khoát.
Như thể bà ta mời là chủ nhà, còn gia định Lạc Tuyết chỉ là người ở nhờ.
Nghe thấy thế, Chu Cầm hơi biến sắc mặt.
Ngay sau đó, bà ta lại nở một nụ cười ngượng ngịu.
“Xem chị này, bận đến mức quên cả Tiểu Ân. Dì nói đúng, thằng bé chưa về mà mình ăn trước thì không hay, thôi chờ nó thêm một lúc vậy”.
Chu Cầm vừa nói xong thì đã bị Lạc Tuyết kéo sang một bên.
“Mẹ, tối nay con với Sở Bắc phải ra ngoài, mẹ trông Tiểu Vũ Tâm cho con nhé, bọn con không ăn ở nhà đâu”.
Chu Cầm ngẩn ra rồi khó hiểu hỏi: “Muộn thế này rồi còn đi đâu? Có việc gì à?”
Bà ta nhớ ra Lạc Tuyết rất ít khi ra ngoài buổi tối.
Lạc Tuyết gật đầu.
“Họp lớp đại học ạ, con muốn đi một lát”.
Chu Cầm nghe xong thì tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Họp lớp thì con dẫn Sở Bắc đi làm gì, nó có phải bạn học của con đâu, đi thì ra thể thống gì?”
Trong lòng Chu Cầm, Sở Bắc vẫn là một khúc mắc lớn.
Lạc Tuyết lắc đầu giải thích: “Mẹ không hiểu đâu, được dẫn người nhà theo mà. Ra ngoài buổi tối một mình không an toàn nên con muốn đi cùng anh ấy”.
Chu Cầm ngẫm nghĩ rồi như thấy Lạc Tuyết nói có lý nên đồng ý.
“Nếu thế thì hai đứa đi đi, nhớ về sớm đấy”.
Lạc Tuyết gật đầu, sau đó cùng đi ra ngoài với Sở Bắc.
Họ vừa đi chưa lâu thì Dương Ân về.
Song, lúc hai chị em Chu Cầm nhìn thấy cậu ta bước vào nhà thì đều nghệt mặt ra.
“Tiểu Ân, sao con lại thành ra nông nỗi này?”
Chu Cầm ngạc nhiên nhìn Dương Ân rồi hỏi.
Người Dương Ân dính dầy bụi, quần áo cũng thủng lỗ chỗ.
Mặt mày thì lấm lem.
“Mẹ, cuối cùng con cũng được về nhà rồi, hu hu!”
Dương Ân ném chiếc áo trong tay sang một bên rồi khóc lớn, nhào về phía Chu Cầm.
“Thật chứ sao không, dù tớ không muốn đi, nhưng ai bảo cậu là bạn thân nhất của tớ chứ!”
Lạc Tuyết bất đắc dĩ nói.
Nghe vậy, Tô Uyển lập tức trở nên ngại ngùng.
“Tiểu Tuyết, xin lỗi, tớ…”
Song, cô ấy còn chưa nói hết câu thì đã bị Lạc Tuyết ngắt lời.
“Thôi, hai đứa mình mà còn cần nói xin lỗi à, làm nói thế là khách sáo lắm đấy!”
Tô Uyển cảm động, sau đó lại kể chuyện nhà cho Lạc Tuyết nghe.
Thoáng cái, một tiếng đã trôi qua, các bạn nhỏ trong trường mẫu giao đang lần lượt đi ra ngoài.
Lạc Tuyết thấy thế thì nói: “Tạm thế nhé Uyển Uyển, trường mẫu giáo tan học rồi, lát bọn mình gặp rồi buôn tiếp”.
Dứt lời, cô định ngắt máy.
“Khoan đã!”
Lúc Lạc Tuyết chuẩn bị ngắt máy thì Tô Uyển chợt nhớ ra điều gì đó rồi gọi với lại.
“Sao thế?”
Lạc Tuyết nghi hoặc hỏi.
Tô Uyển đáp: “Có chuyện này tớ quên chưa nói, buổi họp lớp lần này là do Vương Vĩ tổ chức, cậu ta bảo được dẫn theo người nhà. Nếu anh Sở rảnh thì cậu rủ anh ấy đi cùng nhé!”
Lạc Tuyết ngẩn ra rồi nhìn Sở Bắc, sau đó gật đầu rồi cúp máy.
“Bố, mẹ!”
Tiểu Vũ Tâm bước ra từ trong trường, nhìn thấy Lạc Tuyết và Sở Bắc thì cô bé lập tức vui vẻ nhảy chân sáo tới.
Sở Bắc bước tới rồi bế bổng cô bé lên.
“Tiểu Vũ Tâm, hôm nay con có nghe lời cô giáo không? Có bắt nạt bạn nào không hả?”
Sở Bắc cưng chiều xoa đầu cô bé rồi hỏi.
Nghe thấy thế, Lạc Vũ Tâm lập tức chun mũi rồi hừ một tiếng.
“Hừ, con ngoan lắm nhé, sao có thể bắt nạt các bạn được, hôm nay cô còn khen con đấy”.
Dứt lời, cô bé lấy một bông hoa nhỏ trong cặp ra rồi đưa cho Lạc Tuyết như hiến vật quý.
“Mẹ nhìn này, đây là hoa mà cô thưởng cho con đấy”.
Lạc Tuyết nhận lấy bông hoa rồi cầm cẩn thận trong tay, sau đó dịu dàng nhìn cô bé.
“Tiểu Vũ Tâm nhà mình là giỏi nhất!”
Nghe thấy thế, Lạc Vũ Tâm cười khoái chí, vui không kể hết.
Sau đó, ba người cùng lên xe rồi về nhà.
Sau khi về nhà, họ nhìn thấy Chu Cầm đang vui vẻ ngồi cắn hạt dưa ngoài sân ròi vứt vỏ đầy dưới đất, còn Chu Cầm thì đang bận rộn nấu nướng trong bếp.
Thấy thế, Lạc Tuyết không khỏi cau mày.
Từ khi hai mẹ con Chu Cầm đến nhà cô tới giờ, họ chẳng động tay vào bất cứ việc gì, suốt ngày chỉ ăn chơi nhàn nhã.
Cô từng nhiều lần nói chuyện với mẹ mình, song lần nào Chu Cầm cũng viện cớ này nọ rồi gạt phắt đi.
Cứ thế, cô cũng dần quen với cảnh này.
Song, mỗi khi nhìn thấy Chu Cầm lười nhác kiểu này, cô vẫn bực mình.
“Ớ, Tiểu Tuyết về rồi à, hôm nay về sớm thế cháu?”
Thấy gia đình Lạc Tuyết về, Chu Cầm lập tức đứng dậy rồi lên đón cô.
Nhưng Lạc Tuyết chỉ thờ ơ đáp một câu trước sự nhiệt tình của bà ta.
Trước đó, mỗi khi cô về nhà, Chu Cầm không phớt lờ thì cũng châm chọc này nọ, chứ chưa từng nhiệt tình như hôm nay bao giờ.
Trong lòng Lạc Tuyết biết rõ bà ta thay đổi như vậy không phải vì tốt bụng, mà là vì cô và Sở Bắc đã cho hai mẹ con bà ta vay tiền.
Thấy Lạc Tuyết có vẻ lạnh nhạt với mình, Chu Cầm không quan tâm, mà quay sang Tiểu Vũ Tâm.
“Oa, Tiểu Vũ Tâm nhà mình càng lớn càng xinh, ra đây bà trẻ bế nào!”
Nói rồi, bà ta định sấn tới bế cô bé.
Nhưng không chờ bà ta tới gần, Lạc Vũ Tâm đã chạy đi mất vì sợ hãi.
“Con muốn bố bế cơ!”
Nghe thấy thế, Chu Cầm vẫn cố tươi cười dù trong lòng đang bừng lửa giận.
“Hừ, ranh con! Thứ con hoang thôi mà làm quá! Nếu không vì Tiểu ân thì bà đây thèm vào mà ngọt nhạt với mày”.
Thấy nhịn bợ không ăn thua, Chu Cầm quay về ghế ngồi rồi cắn hạt dưa tiếp.
“Tiểu Tuyết, chuẩn bị ăn cơm thôi”.
Khoảng nửa tiếng sau, Chu Cầm đã nấu cơm xong rồi gọi Lạc Tuyết.
Lạc Tuyết đang định lên tiếng thì đã bị Chu Cầm giành nói trước.
“Chị, Tiểu Ân đã về đâu, ăn gì giờ này mà sớm thế? Chờ thằng bé về rồi cả nhà cùng ăn”.
Trong giọng nói chua ngoa của Chu Cầm có vẻ rất dứt khoát.
Như thể bà ta mời là chủ nhà, còn gia định Lạc Tuyết chỉ là người ở nhờ.
Nghe thấy thế, Chu Cầm hơi biến sắc mặt.
Ngay sau đó, bà ta lại nở một nụ cười ngượng ngịu.
“Xem chị này, bận đến mức quên cả Tiểu Ân. Dì nói đúng, thằng bé chưa về mà mình ăn trước thì không hay, thôi chờ nó thêm một lúc vậy”.
Chu Cầm vừa nói xong thì đã bị Lạc Tuyết kéo sang một bên.
“Mẹ, tối nay con với Sở Bắc phải ra ngoài, mẹ trông Tiểu Vũ Tâm cho con nhé, bọn con không ăn ở nhà đâu”.
Chu Cầm ngẩn ra rồi khó hiểu hỏi: “Muộn thế này rồi còn đi đâu? Có việc gì à?”
Bà ta nhớ ra Lạc Tuyết rất ít khi ra ngoài buổi tối.
Lạc Tuyết gật đầu.
“Họp lớp đại học ạ, con muốn đi một lát”.
Chu Cầm nghe xong thì tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Họp lớp thì con dẫn Sở Bắc đi làm gì, nó có phải bạn học của con đâu, đi thì ra thể thống gì?”
Trong lòng Chu Cầm, Sở Bắc vẫn là một khúc mắc lớn.
Lạc Tuyết lắc đầu giải thích: “Mẹ không hiểu đâu, được dẫn người nhà theo mà. Ra ngoài buổi tối một mình không an toàn nên con muốn đi cùng anh ấy”.
Chu Cầm ngẫm nghĩ rồi như thấy Lạc Tuyết nói có lý nên đồng ý.
“Nếu thế thì hai đứa đi đi, nhớ về sớm đấy”.
Lạc Tuyết gật đầu, sau đó cùng đi ra ngoài với Sở Bắc.
Họ vừa đi chưa lâu thì Dương Ân về.
Song, lúc hai chị em Chu Cầm nhìn thấy cậu ta bước vào nhà thì đều nghệt mặt ra.
“Tiểu Ân, sao con lại thành ra nông nỗi này?”
Chu Cầm ngạc nhiên nhìn Dương Ân rồi hỏi.
Người Dương Ân dính dầy bụi, quần áo cũng thủng lỗ chỗ.
Mặt mày thì lấm lem.
“Mẹ, cuối cùng con cũng được về nhà rồi, hu hu!”
Dương Ân ném chiếc áo trong tay sang một bên rồi khóc lớn, nhào về phía Chu Cầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.