Chương 204: Vô sỉ tột cùng!
Sơn Tiếu
10/09/2022
Nghe thấy chuyện của Lạc Tuyết, trong lòng Sở Bắc chợt trở nên lạnh lẽo.
Anh an ủi Lạc Tuyết một lúc, sau đó nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Lạc Tuyết ngẩng đầu, âm thanh nghẹn ngào kể lại đại khái những chuyện vừa xảy ra lúc nãy cho Sở Bắc.
Sở Bắc nghe xong, vẻ mặt lập tức trở nên đầy hung tàn.
Anh xoay người hướng về phía mấy tên côn đồ, lạnh giọng hỏi: “Là bọn mày đập phá tiệm của vợ tao?”
Nhìn Sở Bắc, vẻ mặt mấy tên côn đồ lập tức thay đổi.
Sau đó, ánh mắt bọn chúng đột nhiên trở nên cay độc.
Bởi vì theo ý bọn chúng, nếu hôm qua Sở Bắc giúp Dương Ân lấy ra một trăm tám mươi nghìn kia thì bọn chúng đã không bị phá sản rồi.
Mọi chuyện đều là vì Sở Bắc nên mới khiến bọn chúng không chỉ mất mặt mũi, mà còn phải bồi thường không ít tiền.
Đúng như câu nói, kẻ thù gặp nhau, hai mắt đỏ ngầu! Lúc này mấy tên côn đồ nhìn Sở Bắc, tất cả đều bật cười.
Thanh niên áo đỏ đi đến trước mặt Sở Bắc, giọng điệu vênh váo hung hăng nói: “Không ngờ, cái tên mù như mày mà lại có cô vợ đẹp như vậy, mày đến cũng đúng lúc, lấy tiền ra đi, các anh em cũng không yêu cầu gì, chỉ cần đưa tiền cho bọn tao, bọn tao lập tức rời đi”.
Nghe thấy lời của thanh niên áo đỏ, Sở Bắc khẽ nhíu mày.
“Hôm nay bọn mày đến đây, là vì muốn tiền?”
Thanh niên áo đỏ lập tức nổi giận.
“Nếu ông mày không phải đến đòi tiền thì chạy đến đây làm gì? Lãng phí thời gian sao?”
Sở Bắc không nói gì mà quay người nhìn Dương Ân.
“Những người này là do cậu dẫn đến sao?”
Sở Bắc lạnh nhạt hỏi.
Vẻ mặt Dương Ân khẽ thay đổi, hôm nay cậu ta dẫn mấy người này đến đây cũng không phải là chủ đích của cậu ta, cậu ta bị buộc phải làm như vậy.
Nhưng hiện tại, cậu ta biết, cho dù có nói thế nào thì căn bản cũng không còn tác dụng gì.
Bởi vì cậu ta căn bản không có tiền, đến cuối cùng, tiền mà cậu ta nợ những người này cũng chỉ có thể để Sở Bắc và Lạc Tuyết gánh vác.
Nghĩ đến đây, cậu ta hít sâu một hơi rồi thấp giọng nói: “Sở Bắc, anh khuyên chị Tuyết đi, xem như một lần cuối của tôi... tôi cam đoan sau này sẽ không đòi tiền hai người nữa”.
Một lần cuối cùng?
Nghe thấy lời của Dương Ân, Sở Bắc cười lạnh trong lòng.
Kiểu người như Dương Ân và Chu Lệ - mẹ cậu ta căn bản không có lời nào đáng tin, lời người như thế nói tuyệt đối không thể tin tưởng.
Bởi vì anh đã thấy quá nhiều lần nuốt lời từ Dương Ân và Chu Lệ rồi.
Người như vậy, bất luận là im lặng hay thề thốt, mở miệng ra thì hoàn toàn không có trách nhiệm gì.
Bởi vì đối với họ, chỉ cần có thể giành được lợi ích cho bản thân thì danh dự và mặt mũi hoàn toàn không cần đến.
Dương Ân thấy Sở Bắc không nói gì thì lập tức gấp gáp.
“Sở Bắc, anh tin tôi một lần đi! Tôi cam đoan đây là lần cuối cùng, qua lần này, sau này tôi nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền, sẽ không làm phiền mọi người nữa”.
Sở Bắc lắc đầu.
“Sáng nay, không phải tôi vừa cho cậu mượn một trăm năm mươi nghìn rồi sao, lấy tiền đó ra trả cho bọn chúng không phải là được rồi sao?”
Nghe thấy lời này của Sở Bắc, ánh mắt Dương Ân lộ ra vẻ không tự nhiên.
Cậu ta ấp úng nói: “Tiền đó, tôi tiêu rồi”.
Tiêu rồi?
Sở Bắc lập tức ngây người, ngay sau đó, vẻ mặt anh lập tức trở nên lạnh lẽo.
“Chưa đến một ngày, mà cậu lại nói với tôi anh đã tiêu hết một trăm năm mươi nghìn?”
Sở Bắc lạnh giọng chất vấn.
Dương Ân gật đầu, cắn răng nói: “Tôi, tôi nhìn trúng một chiếc xe, hôm nay tôi đã dùng tiền đó mua xe rồi”.
Cái gì! Mua xe?
Sở Bắc vẫn chưa kịp phản ứng lại, Lạc Tuyết thoáng chốc đã trừng mắt há miệng.
Lúc sớm nay, Dương Ân và Chu Lệ còn nói muốn mượn chút tiền dùng để tìm việc, nhưng bây giờ, họ lại đi mua xe sao, đúng thật là quá đáng!
Càng nghĩ trong lòng càng tức giận, Lạc Tuyết không nhịn được lớn tiếng chất vấn.
“Dương Ân! Lúc các người mượn tiền tôi, không hề nói là muốn lấy tiền mua xe, bây giờ cậu nhất định phải nói rõ cho tôi!”
Vẻ mặt Dương Ân chợt thay đổi.
Lúc này, cậu ta mới ý thức được vừa rồi bản thân đã lỡ miệng rồi.
Nhưng cho dù hối hận thì nói gì cũng muộn rồi.
Nhìn vẻ mặt Lạc Tuyết tức giận, cậu ta cắn răng nói: “Chị Tuyết, em và mẹ cũng không quen ai ở thành phố này, chỉ có thể dựa vào chị và dì, lần này chị chỉ cần giúp em một lần cuối, sau này em nhất định sẽ không làm phiền nữa”.
Lạc Tuyết cười lạnh.
“Cậu cảm thấy lời cậu nói thì tôi tin được sao?”
Vẻ mặt Dương Ân cứng đờ, há miệng, không biết nên nói gì.
Thế nhưng ngay lúc này, thanh niên áo đỏ đột nhiên lao đến, một chân đá vào mông cậu ta.
Dương Ân đứng không vững, thét lên một tiếng rồi lập tức ngã xuống đất.
“Dương Ân, mẹ nó dám đùa giỡn ông đây sao? Không phải mày nói chị họ này sẽ thay mày trả tiền tôi sao? Bây giờ nói thế nào?”
Thanh niên áo đỏ căm giận nhìn Dương Ân, hung hăng nói.
Cùng lúc ấy, thanh niên áo đỏ cũng đưa tay ra hiệu với mấy tên côn đồ.
Chỉ thấy mấy tên côn đồ kia thoáng chốc thay đổi vẻ mặt, hung hăng vây Dương Ân lại.
“Thứ tạp chủng! Hoặc là trả tiền, hoặc là mấy thằng anh đây hôm nay sẽ phế mày! Tự mày chọn đi!”
Cảm nhận được ác ý từ trên người thanh niên áo đỏ và mấy tên côn đồ, Dương Ân đã sợ rồi.
Cậu ta cắn răng cắn lợi, vội nói: “Mấy anh cho tôi thêm mười phút, nhất định tôi sẽ bảo bọn họ giúp tôi trả tiền”.
Ánh mắt mấy tên côn đồ đồng thời nhìn thanh niên áo đỏ.
Thanh niên áo đỏ cười lạnh một tiếng, nhổ một ngụm nước bọt xuống đất.
“Được! Coi như nể mặt người quen, hôm nay ông đây lại tin mày một lần, qua mười phút, nếu bọn chúng còn không trả tiền, đừng trách ông đây không nói lý nể tình!”
Dương Ân vội gật đầu cười nịnh.
Sau đó, cậu ta quay sang nhìn Lạc Tuyết, ánh mắt mang theo vẻ cầu xin.
“Chị Tuyết, nể mặt mọi người là họ hàng, hôm nay chị thương xót em đi, giúp em một lần cuối cùng đi!”
Lạc Tuyết lạnh nhạt lắc đầu.
“Cậu bớt cái bộ dạng này đi, tôi nói cho cậu biết, đừng nói tôi không có tiền, cho dù có, tôi cũng sẽ không giúp”.
Dương Ân và mẹ cậu ta cứ hai lần ba bận quấn lấy, đã khiến cô cảm thấy mệt mỏi với bọn họ quá rồi.
Nghe thấy lời của Lạc Tuyết, Dương Ân ngây người, còn muốn nói gì đó nhưng chưa đợi cậu ta lên tiếng thì Lạc Tuyết đột nhiên quát lên.
“Dương Ân, cậu đủ rồi! Cậu xem xem tiệm của tôi đã bị bọn chúng phá thành cái dạng nào rồi, bây giờ cậu còn có mặt mũi tìm tôi đòi tiền, tôi nói cho cậu hay, bây giờ một đồng hay một cắc gì, tôi cũng sẽ không cho!”
Nói đến đây, cô quay người nhìn mấy tên côn đồ kia.
“Các anh đập phá tiệm tôi, toàn bộ tổn thất tiệm tôi, các anh bắt buộc phải bồi thường cho tôi!”
Thanh niên áo đỏ nghe thấy lời của Lạc Tuyết, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lùng.
Hắn ta đi đến trước mặt Lạc Tuyết, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Lạc Tuyết, hỏi: “Mày muốn bọn tao bồi thường?”
Thấy ánh mắt lạnh lẽo của thanh niên áo đỏ, Lạc Tuyết cũng run sợ trong lòng.
Nhưng sau đó, vẻ mặt cô kiên quyết gật đầu.
“Không sau, người dây dưa với các anh là Dương Ân, không phải tôi, các anh đập phá tiệm tôi, nhất định phải bồi thường!”
Cô vừa nói xong, thanh niên áo đỏ và mấy tên côn đồ đều cười phá lên.
Anh an ủi Lạc Tuyết một lúc, sau đó nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Lạc Tuyết ngẩng đầu, âm thanh nghẹn ngào kể lại đại khái những chuyện vừa xảy ra lúc nãy cho Sở Bắc.
Sở Bắc nghe xong, vẻ mặt lập tức trở nên đầy hung tàn.
Anh xoay người hướng về phía mấy tên côn đồ, lạnh giọng hỏi: “Là bọn mày đập phá tiệm của vợ tao?”
Nhìn Sở Bắc, vẻ mặt mấy tên côn đồ lập tức thay đổi.
Sau đó, ánh mắt bọn chúng đột nhiên trở nên cay độc.
Bởi vì theo ý bọn chúng, nếu hôm qua Sở Bắc giúp Dương Ân lấy ra một trăm tám mươi nghìn kia thì bọn chúng đã không bị phá sản rồi.
Mọi chuyện đều là vì Sở Bắc nên mới khiến bọn chúng không chỉ mất mặt mũi, mà còn phải bồi thường không ít tiền.
Đúng như câu nói, kẻ thù gặp nhau, hai mắt đỏ ngầu! Lúc này mấy tên côn đồ nhìn Sở Bắc, tất cả đều bật cười.
Thanh niên áo đỏ đi đến trước mặt Sở Bắc, giọng điệu vênh váo hung hăng nói: “Không ngờ, cái tên mù như mày mà lại có cô vợ đẹp như vậy, mày đến cũng đúng lúc, lấy tiền ra đi, các anh em cũng không yêu cầu gì, chỉ cần đưa tiền cho bọn tao, bọn tao lập tức rời đi”.
Nghe thấy lời của thanh niên áo đỏ, Sở Bắc khẽ nhíu mày.
“Hôm nay bọn mày đến đây, là vì muốn tiền?”
Thanh niên áo đỏ lập tức nổi giận.
“Nếu ông mày không phải đến đòi tiền thì chạy đến đây làm gì? Lãng phí thời gian sao?”
Sở Bắc không nói gì mà quay người nhìn Dương Ân.
“Những người này là do cậu dẫn đến sao?”
Sở Bắc lạnh nhạt hỏi.
Vẻ mặt Dương Ân khẽ thay đổi, hôm nay cậu ta dẫn mấy người này đến đây cũng không phải là chủ đích của cậu ta, cậu ta bị buộc phải làm như vậy.
Nhưng hiện tại, cậu ta biết, cho dù có nói thế nào thì căn bản cũng không còn tác dụng gì.
Bởi vì cậu ta căn bản không có tiền, đến cuối cùng, tiền mà cậu ta nợ những người này cũng chỉ có thể để Sở Bắc và Lạc Tuyết gánh vác.
Nghĩ đến đây, cậu ta hít sâu một hơi rồi thấp giọng nói: “Sở Bắc, anh khuyên chị Tuyết đi, xem như một lần cuối của tôi... tôi cam đoan sau này sẽ không đòi tiền hai người nữa”.
Một lần cuối cùng?
Nghe thấy lời của Dương Ân, Sở Bắc cười lạnh trong lòng.
Kiểu người như Dương Ân và Chu Lệ - mẹ cậu ta căn bản không có lời nào đáng tin, lời người như thế nói tuyệt đối không thể tin tưởng.
Bởi vì anh đã thấy quá nhiều lần nuốt lời từ Dương Ân và Chu Lệ rồi.
Người như vậy, bất luận là im lặng hay thề thốt, mở miệng ra thì hoàn toàn không có trách nhiệm gì.
Bởi vì đối với họ, chỉ cần có thể giành được lợi ích cho bản thân thì danh dự và mặt mũi hoàn toàn không cần đến.
Dương Ân thấy Sở Bắc không nói gì thì lập tức gấp gáp.
“Sở Bắc, anh tin tôi một lần đi! Tôi cam đoan đây là lần cuối cùng, qua lần này, sau này tôi nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền, sẽ không làm phiền mọi người nữa”.
Sở Bắc lắc đầu.
“Sáng nay, không phải tôi vừa cho cậu mượn một trăm năm mươi nghìn rồi sao, lấy tiền đó ra trả cho bọn chúng không phải là được rồi sao?”
Nghe thấy lời này của Sở Bắc, ánh mắt Dương Ân lộ ra vẻ không tự nhiên.
Cậu ta ấp úng nói: “Tiền đó, tôi tiêu rồi”.
Tiêu rồi?
Sở Bắc lập tức ngây người, ngay sau đó, vẻ mặt anh lập tức trở nên lạnh lẽo.
“Chưa đến một ngày, mà cậu lại nói với tôi anh đã tiêu hết một trăm năm mươi nghìn?”
Sở Bắc lạnh giọng chất vấn.
Dương Ân gật đầu, cắn răng nói: “Tôi, tôi nhìn trúng một chiếc xe, hôm nay tôi đã dùng tiền đó mua xe rồi”.
Cái gì! Mua xe?
Sở Bắc vẫn chưa kịp phản ứng lại, Lạc Tuyết thoáng chốc đã trừng mắt há miệng.
Lúc sớm nay, Dương Ân và Chu Lệ còn nói muốn mượn chút tiền dùng để tìm việc, nhưng bây giờ, họ lại đi mua xe sao, đúng thật là quá đáng!
Càng nghĩ trong lòng càng tức giận, Lạc Tuyết không nhịn được lớn tiếng chất vấn.
“Dương Ân! Lúc các người mượn tiền tôi, không hề nói là muốn lấy tiền mua xe, bây giờ cậu nhất định phải nói rõ cho tôi!”
Vẻ mặt Dương Ân chợt thay đổi.
Lúc này, cậu ta mới ý thức được vừa rồi bản thân đã lỡ miệng rồi.
Nhưng cho dù hối hận thì nói gì cũng muộn rồi.
Nhìn vẻ mặt Lạc Tuyết tức giận, cậu ta cắn răng nói: “Chị Tuyết, em và mẹ cũng không quen ai ở thành phố này, chỉ có thể dựa vào chị và dì, lần này chị chỉ cần giúp em một lần cuối, sau này em nhất định sẽ không làm phiền nữa”.
Lạc Tuyết cười lạnh.
“Cậu cảm thấy lời cậu nói thì tôi tin được sao?”
Vẻ mặt Dương Ân cứng đờ, há miệng, không biết nên nói gì.
Thế nhưng ngay lúc này, thanh niên áo đỏ đột nhiên lao đến, một chân đá vào mông cậu ta.
Dương Ân đứng không vững, thét lên một tiếng rồi lập tức ngã xuống đất.
“Dương Ân, mẹ nó dám đùa giỡn ông đây sao? Không phải mày nói chị họ này sẽ thay mày trả tiền tôi sao? Bây giờ nói thế nào?”
Thanh niên áo đỏ căm giận nhìn Dương Ân, hung hăng nói.
Cùng lúc ấy, thanh niên áo đỏ cũng đưa tay ra hiệu với mấy tên côn đồ.
Chỉ thấy mấy tên côn đồ kia thoáng chốc thay đổi vẻ mặt, hung hăng vây Dương Ân lại.
“Thứ tạp chủng! Hoặc là trả tiền, hoặc là mấy thằng anh đây hôm nay sẽ phế mày! Tự mày chọn đi!”
Cảm nhận được ác ý từ trên người thanh niên áo đỏ và mấy tên côn đồ, Dương Ân đã sợ rồi.
Cậu ta cắn răng cắn lợi, vội nói: “Mấy anh cho tôi thêm mười phút, nhất định tôi sẽ bảo bọn họ giúp tôi trả tiền”.
Ánh mắt mấy tên côn đồ đồng thời nhìn thanh niên áo đỏ.
Thanh niên áo đỏ cười lạnh một tiếng, nhổ một ngụm nước bọt xuống đất.
“Được! Coi như nể mặt người quen, hôm nay ông đây lại tin mày một lần, qua mười phút, nếu bọn chúng còn không trả tiền, đừng trách ông đây không nói lý nể tình!”
Dương Ân vội gật đầu cười nịnh.
Sau đó, cậu ta quay sang nhìn Lạc Tuyết, ánh mắt mang theo vẻ cầu xin.
“Chị Tuyết, nể mặt mọi người là họ hàng, hôm nay chị thương xót em đi, giúp em một lần cuối cùng đi!”
Lạc Tuyết lạnh nhạt lắc đầu.
“Cậu bớt cái bộ dạng này đi, tôi nói cho cậu biết, đừng nói tôi không có tiền, cho dù có, tôi cũng sẽ không giúp”.
Dương Ân và mẹ cậu ta cứ hai lần ba bận quấn lấy, đã khiến cô cảm thấy mệt mỏi với bọn họ quá rồi.
Nghe thấy lời của Lạc Tuyết, Dương Ân ngây người, còn muốn nói gì đó nhưng chưa đợi cậu ta lên tiếng thì Lạc Tuyết đột nhiên quát lên.
“Dương Ân, cậu đủ rồi! Cậu xem xem tiệm của tôi đã bị bọn chúng phá thành cái dạng nào rồi, bây giờ cậu còn có mặt mũi tìm tôi đòi tiền, tôi nói cho cậu hay, bây giờ một đồng hay một cắc gì, tôi cũng sẽ không cho!”
Nói đến đây, cô quay người nhìn mấy tên côn đồ kia.
“Các anh đập phá tiệm tôi, toàn bộ tổn thất tiệm tôi, các anh bắt buộc phải bồi thường cho tôi!”
Thanh niên áo đỏ nghe thấy lời của Lạc Tuyết, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lùng.
Hắn ta đi đến trước mặt Lạc Tuyết, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Lạc Tuyết, hỏi: “Mày muốn bọn tao bồi thường?”
Thấy ánh mắt lạnh lẽo của thanh niên áo đỏ, Lạc Tuyết cũng run sợ trong lòng.
Nhưng sau đó, vẻ mặt cô kiên quyết gật đầu.
“Không sau, người dây dưa với các anh là Dương Ân, không phải tôi, các anh đập phá tiệm tôi, nhất định phải bồi thường!”
Cô vừa nói xong, thanh niên áo đỏ và mấy tên côn đồ đều cười phá lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.