Chương 393: “Chắc Chắn Rồi.”
Fi
30/01/2023
Trước Tiếp
Diệp Thiên Vũ nhẹ nhàng gật đầu. Đồ Thành đã hành động quá tự phụ, khi tiến vào lãnh thổ Việt Nam còn dám ngang nhiên khiêu khích cảnh giới võ thuật ở Việt Nam, đã có rất nhiều người cảm thấy ngứa mắt. Thầy Trình này là một cao thủ tông sư của thế hệ cũ, ông ta cũng rất quen thuộc với Diệp Thiên Vũ. Nghe tin Đồ Thành đến, ông ta vội chạy đến ngay, nhưng không hiểu sao ông ta vẫn chưa đến nơi.
Trên sân, Đường Tuấn cảm thấy vô cùng áp lực. Đối diện với Đồ Thành, anh mới nhận ra sức mạnh của ông ta. Mặc dù trong giai đoạn này, Đường Tuấn đã thành thạo và ba loại quyền pháp là Bát Cực, Bát Quái, Hình Ý, thậm chí có thể dung hợp ba loiaj với nhau, nhưng vẫn không thể dịch lại nổi ông ta.
Các ngón tay, cùi chỏ và đầu gối của Đồ Thành được luyện tập hoàn toàn theo võ thuật cổ truyền của Xiêm, không thua kém gì những người tập Muay Thái, giống như một thứ vũ khí thép đã được tôi luyện, anh ta cũng thông thạo các môn võ cổ truyền của Việt Nam, nhất định là một trong những kẻ mạnh nhất mà Đường Tuấn gặp phải cho tới nay, e rằng chỉ có Huyền Long Tử ở thời hoàng kim mới có thể đấu nổi với ông ta.
Uỳnh!
Đồ Thành đánh một chưởng lên mặt đất, thậm chí còn nhấc cả những viên gạch cẩm thạch được khảm trên sàn lên. Viên gạch quay vòng và bắn về phía Đường Tuấn, còn Đồ Thành thì ẩn sau viên gạch, sẵn sàng tung đòn chí mạng!
Cơn gió mạnh thổi qua mặt anh, vẻ mặt của Đường Tuấn vẫn không thay đổi. Anh cũng đánh ra một quyền, vai anh hơi nhún xuống, cánh tay của anh dường như là một khẩu súng lớn.
Bịch!
Viên gạch cẩm thạch bị đập vỡ ngay tức khắc, một quyền của Đường Tuấn đập vào ngực Đồ Thành, còn một chưởng của Đồ Thành cũng rơi vào trên vai anh. Cả mặt hai người đồng thời trở nên trắng bệch, khóe miệng chảy ra một ít máu. Cho dù cơ thể của họ có mạnh mẽ đến đâu thì sau cùng họ vẫn là người phàm. Những quyền và chưởng của họ chứa đựng chân khí mạnh mẽ của riêng họ, chỉ cần trúng một phát cũng không thể chịu nổi.
Cả hai người cùng lùi về phía sau vài bước.
“Một mạng đền một mạng!” Sắc mặt Đồ Thành trở nên ảm đạm, ông ta luôn cho rằng mình ở trên cơ Đường Tuấn, có thể tùy ý nhào nặn anh, không ngờ đối phương lại hung hãn liều mạng như vậy, thà làm cho anh bị thương chứ không chịu khuất phục. Có thể nói là một vở kịch làm đau một ngàn tám trăm kẻ thù.
Chân khí trong người Đường Tuấn không ngừng sôi trào, như thể nó sẽ khiến cơ thể anh bùng nổ bất cứ lúc nào. Nhưng mà luồng khí trong đan điền dường như cảm nhận được gì đó, toát ra từng luồng khí mát mẻ, dần dần áp chế năng lượng chân chính cuồng bạo xuống.
“Chắc chắn rồi.” Đường Tuấn cảm nhận được tình trạng của cơ thể mình, trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ.
Hàn khí từ trên người Thẩm Ngọc Nhu có thể dung hòa các loại chân khí khác nhau, anh đã tình cờ phát hiện trong thời gian luyện tập này. Hơn nữa, trong thời gian anh chữa cảm hàn cho Thẩm Ngọc Nhu, hàn khí cũng từ từ nâng cao thể lực của anh, chỉ có như vậy anh mới dám lấy mạng đổi mạng, đón lấy một đòn của Đồ Thành.
“Không tệ.” Trên mặt Đường Tuấn lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Trạng thái lúc này của Đồ Thành hoàn toàn không thoải mái, dù sao trong cơ thể anh ta cũng không có năng lượng của hàn khí dung hòa năng lượng chân khí.
“Chết tiệt!” Quả thực giống như Đường Tuấn nghĩ, chân khí trong cơ thể Đồ Thành lúc này đang ở trong tình trạng vô cùng nguy hiểm, phải hồi phục sức khỏe ngay lập tức. Từ trong mắt của Đồ Thành hiện lên một tia hận thù, ông ta biết mình đã đánh giá thấp Đường Tuấn.
“Coi như lấy mạng đổi mạng, mày nghĩ rằng ai trong chúng ta có thể chống đỡ được đến cùng!” Đồ Thành nghiến răng nghiến lợi nói. Ông ta tự tin rằng dù có phải đổi mang của mình cũng có thể giết chết Đường Tuấn.
Diệp Thiên Vũ nhẹ nhàng gật đầu. Đồ Thành đã hành động quá tự phụ, khi tiến vào lãnh thổ Việt Nam còn dám ngang nhiên khiêu khích cảnh giới võ thuật ở Việt Nam, đã có rất nhiều người cảm thấy ngứa mắt. Thầy Trình này là một cao thủ tông sư của thế hệ cũ, ông ta cũng rất quen thuộc với Diệp Thiên Vũ. Nghe tin Đồ Thành đến, ông ta vội chạy đến ngay, nhưng không hiểu sao ông ta vẫn chưa đến nơi.
Trên sân, Đường Tuấn cảm thấy vô cùng áp lực. Đối diện với Đồ Thành, anh mới nhận ra sức mạnh của ông ta. Mặc dù trong giai đoạn này, Đường Tuấn đã thành thạo và ba loại quyền pháp là Bát Cực, Bát Quái, Hình Ý, thậm chí có thể dung hợp ba loiaj với nhau, nhưng vẫn không thể dịch lại nổi ông ta.
Các ngón tay, cùi chỏ và đầu gối của Đồ Thành được luyện tập hoàn toàn theo võ thuật cổ truyền của Xiêm, không thua kém gì những người tập Muay Thái, giống như một thứ vũ khí thép đã được tôi luyện, anh ta cũng thông thạo các môn võ cổ truyền của Việt Nam, nhất định là một trong những kẻ mạnh nhất mà Đường Tuấn gặp phải cho tới nay, e rằng chỉ có Huyền Long Tử ở thời hoàng kim mới có thể đấu nổi với ông ta.
Uỳnh!
Đồ Thành đánh một chưởng lên mặt đất, thậm chí còn nhấc cả những viên gạch cẩm thạch được khảm trên sàn lên. Viên gạch quay vòng và bắn về phía Đường Tuấn, còn Đồ Thành thì ẩn sau viên gạch, sẵn sàng tung đòn chí mạng!
Cơn gió mạnh thổi qua mặt anh, vẻ mặt của Đường Tuấn vẫn không thay đổi. Anh cũng đánh ra một quyền, vai anh hơi nhún xuống, cánh tay của anh dường như là một khẩu súng lớn.
Bịch!
Viên gạch cẩm thạch bị đập vỡ ngay tức khắc, một quyền của Đường Tuấn đập vào ngực Đồ Thành, còn một chưởng của Đồ Thành cũng rơi vào trên vai anh. Cả mặt hai người đồng thời trở nên trắng bệch, khóe miệng chảy ra một ít máu. Cho dù cơ thể của họ có mạnh mẽ đến đâu thì sau cùng họ vẫn là người phàm. Những quyền và chưởng của họ chứa đựng chân khí mạnh mẽ của riêng họ, chỉ cần trúng một phát cũng không thể chịu nổi.
Cả hai người cùng lùi về phía sau vài bước.
“Một mạng đền một mạng!” Sắc mặt Đồ Thành trở nên ảm đạm, ông ta luôn cho rằng mình ở trên cơ Đường Tuấn, có thể tùy ý nhào nặn anh, không ngờ đối phương lại hung hãn liều mạng như vậy, thà làm cho anh bị thương chứ không chịu khuất phục. Có thể nói là một vở kịch làm đau một ngàn tám trăm kẻ thù.
Chân khí trong người Đường Tuấn không ngừng sôi trào, như thể nó sẽ khiến cơ thể anh bùng nổ bất cứ lúc nào. Nhưng mà luồng khí trong đan điền dường như cảm nhận được gì đó, toát ra từng luồng khí mát mẻ, dần dần áp chế năng lượng chân chính cuồng bạo xuống.
“Chắc chắn rồi.” Đường Tuấn cảm nhận được tình trạng của cơ thể mình, trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ.
Hàn khí từ trên người Thẩm Ngọc Nhu có thể dung hòa các loại chân khí khác nhau, anh đã tình cờ phát hiện trong thời gian luyện tập này. Hơn nữa, trong thời gian anh chữa cảm hàn cho Thẩm Ngọc Nhu, hàn khí cũng từ từ nâng cao thể lực của anh, chỉ có như vậy anh mới dám lấy mạng đổi mạng, đón lấy một đòn của Đồ Thành.
“Không tệ.” Trên mặt Đường Tuấn lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Trạng thái lúc này của Đồ Thành hoàn toàn không thoải mái, dù sao trong cơ thể anh ta cũng không có năng lượng của hàn khí dung hòa năng lượng chân khí.
“Chết tiệt!” Quả thực giống như Đường Tuấn nghĩ, chân khí trong cơ thể Đồ Thành lúc này đang ở trong tình trạng vô cùng nguy hiểm, phải hồi phục sức khỏe ngay lập tức. Từ trong mắt của Đồ Thành hiện lên một tia hận thù, ông ta biết mình đã đánh giá thấp Đường Tuấn.
“Coi như lấy mạng đổi mạng, mày nghĩ rằng ai trong chúng ta có thể chống đỡ được đến cùng!” Đồ Thành nghiến răng nghiến lợi nói. Ông ta tự tin rằng dù có phải đổi mang của mình cũng có thể giết chết Đường Tuấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.