Chương 192:
Fi
27/12/2022
Trước Tiếp
Thiết Sơn Khóa của Quách Thịnh Minh chuẩn bị đánh vào vai của Đường Tuấn, Đường Tuấn mới tỉnh táo trở lại. Anh nở một nụ cười khinh thường, Quách Thịnh Minh cho rằng anh ta đã che giấu tốt, nhưng anh ta không biết Đường Tuấn là một cao thủ cảnh giới Chân Khí, cảm nhận được sát khí trên người anh ta.
Đối mặt với Thiết Sơn Khóa, Đường Tuấn rất bình tĩnh, anh dịch vai, như bình thường mà tung ra một quyền! Đó là một chiêu Băng Quyền, chính là Bát Cực Quyền mà lúc nãy Quách Thịnh Minh đã sử dụng.
Thấy vậy, Quách Thịnh Minh thầm chế nhạo trong lòng. Thằng nhãi này chuẩn bị chết rồi nên biến thành thằng ngu luôn rồi à, còn dám dùng Băng Quyền chống đỡ, hay là đang vừa học vừa thực hành, thật sự nghĩ mình là tông sư võ đạo?
Suy nghĩ của hai người chỉ lóe lên trong chớp mắt, với khí thế ngang tàng, nắm đấm của Đường Tuấn đánh trúng vào vai Quách Thịnh Minh. Lúc mà Quách Thịnh Minh đang nghĩ Đường Tuấn chắc chắn sẽ phải tự chặt đứt cánh tay, anh ta đột nhiên cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, bay lộn nhào trên không, đâm vào cây đa cổ thụ mới dừng lại, khí huyết không ổn định khiến anh ta rất khó chịu.
"Làm sao có thể chứ? Băng Quyền của tôi sao có thể mạnh mẽ như thế!" Nỗi đau thể xác không bằng một phần vạn nỗi đau tâm lý. Đường Tuấn đã đánh bại anh ta bằng Bát Cực Quyền mà anh ta giỏi nhất. Điều này khiến anh ta không thể chấp nhận được.
Đường Tuấn thu tay, trên mặt là vẻ hài lòng, xem ra Bát Cực Quyền đánh rất được, trận đấu quyền anh ngầm sắp bắt đầu mà anh chưa có kỹ thuật võ công nào, vừa hay có thể sử dụng Bát Cực Quyền, còn có thể che giấu thân phận của anh.
Nụ cười thỏa mãn trên gương mặt Đường Tuấn khiến Quách Thịnh Minh nổi điên, trong lòng một bụng tức, không kìm được vết thương, nôn ra một ngụm máu. Cho dù nắm đấm vừa nãy của Đường Tuấn không dùng toàn lực, nhưng cũng dùng đến sáu, bảy phần lực, chỉ có số ít cao thủ nội công cảnh giới Đại Thanh mới đỡ được.
Nhìn thấy bộ dạng thảm bại của Quách Thịnh Minh, Đường Tuấn chế nhạo, bước lại gần, nói: "Haha! Đây là cách báo ơn của Quách Thịnh Minh anh à?"
Trên khóe miệng Quách Thịnh Minh còn vương vệt máu, anh ta hét lên như một kẻ điên: "Không thể nào. Chỉ bằng cậu, một nội công trung kỳ sao có thể đánh bại tôi được?"
“Nội công trung kỳ?” Đường Tuấn chế nhạo: “Ai nói cho anh, tôi là nội công trung kỳ!"
Anh vươn tay ra, bắt lấy một chiếc lá đa đang rơi, rót chân khí vào, chiếc lá đa bỗng chốc dựng lên thẳng tắp.
Vút!
Đường Tuấn phi lá đa đi, chiếc lá cây đa mềm mại lại như con dao cắt vào không khí, nó lướt qua má Quách Thịnh Minh nhanh như cắt! Trên mặt Quách Thịnh Minh xuất hiện một vết xước, máu tươi từ đó chảy xuống!
“Hái hoa phi lá, đều có thể gây ra thương tích!” Quách Thịnh Minh lẩm bẩm nói, trên mặt như thể không thấy đau đớn, thân thể run rẩy, nói: “Đây chẳng phải là chiêu thức của tông sư cảnh giới Chân Khí sao? Sao cậu lại biết? "
“Uổng cho người ta gọi anh là Phong Lôi Bát cực, bây giờ vẫn chưa hiểu sao?” Đường Tuấn giận dữ nói.
"Tông sư! Cậu là tông sư cảnh giới Chân Khí!" Quách Thịnh Minh kinh ngạc sợ hãi, hoảng hốt hét lên.
“Nói đi, anh muốn chết như thế nào!” Đường Tuấn đứng ở trước mặt Quách Thịnh Minh, trong tay lại cầm một chiếc lá đa. Chiếc lá được rót chân khí vào, phát ra âm thanh leng keng như kim loại.
Quách Thịnh Minh cảm thấy sợ hãi, lúc này anh ta đang bị thương nặng, kể cả khi anh ta không bị thương thì cũng không phải là đối thủ của tông sư cảnh giới Chân Khí, anh ta không ngờ rằng Đường Tuấn lại là tông sư cảnh giới Chân Khí. Nhưng anh ta biết rằng nếu anh ta không làm cái gì đó cứu vãn tình thế, thì anh ta sẽ chết ngay lập tức!
Phịch!
"Vừa rồi là Quách Thịnh Minh có mắt không tròng, xin tông sư rộng lượng không trách tiểu nhân! Xin ngài tha cho tôi lần này!" Trong lúc sinh tử, Quách Thịnh Minh đâu có thời gian quan tâm đến cái danh Bát Cực Phong Lôi.
“Tại sao tôi phải tha cho anh?” Đường Tuấn hỏi ngược lại.
Thiết Sơn Khóa của Quách Thịnh Minh chuẩn bị đánh vào vai của Đường Tuấn, Đường Tuấn mới tỉnh táo trở lại. Anh nở một nụ cười khinh thường, Quách Thịnh Minh cho rằng anh ta đã che giấu tốt, nhưng anh ta không biết Đường Tuấn là một cao thủ cảnh giới Chân Khí, cảm nhận được sát khí trên người anh ta.
Đối mặt với Thiết Sơn Khóa, Đường Tuấn rất bình tĩnh, anh dịch vai, như bình thường mà tung ra một quyền! Đó là một chiêu Băng Quyền, chính là Bát Cực Quyền mà lúc nãy Quách Thịnh Minh đã sử dụng.
Thấy vậy, Quách Thịnh Minh thầm chế nhạo trong lòng. Thằng nhãi này chuẩn bị chết rồi nên biến thành thằng ngu luôn rồi à, còn dám dùng Băng Quyền chống đỡ, hay là đang vừa học vừa thực hành, thật sự nghĩ mình là tông sư võ đạo?
Suy nghĩ của hai người chỉ lóe lên trong chớp mắt, với khí thế ngang tàng, nắm đấm của Đường Tuấn đánh trúng vào vai Quách Thịnh Minh. Lúc mà Quách Thịnh Minh đang nghĩ Đường Tuấn chắc chắn sẽ phải tự chặt đứt cánh tay, anh ta đột nhiên cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, bay lộn nhào trên không, đâm vào cây đa cổ thụ mới dừng lại, khí huyết không ổn định khiến anh ta rất khó chịu.
"Làm sao có thể chứ? Băng Quyền của tôi sao có thể mạnh mẽ như thế!" Nỗi đau thể xác không bằng một phần vạn nỗi đau tâm lý. Đường Tuấn đã đánh bại anh ta bằng Bát Cực Quyền mà anh ta giỏi nhất. Điều này khiến anh ta không thể chấp nhận được.
Đường Tuấn thu tay, trên mặt là vẻ hài lòng, xem ra Bát Cực Quyền đánh rất được, trận đấu quyền anh ngầm sắp bắt đầu mà anh chưa có kỹ thuật võ công nào, vừa hay có thể sử dụng Bát Cực Quyền, còn có thể che giấu thân phận của anh.
Nụ cười thỏa mãn trên gương mặt Đường Tuấn khiến Quách Thịnh Minh nổi điên, trong lòng một bụng tức, không kìm được vết thương, nôn ra một ngụm máu. Cho dù nắm đấm vừa nãy của Đường Tuấn không dùng toàn lực, nhưng cũng dùng đến sáu, bảy phần lực, chỉ có số ít cao thủ nội công cảnh giới Đại Thanh mới đỡ được.
Nhìn thấy bộ dạng thảm bại của Quách Thịnh Minh, Đường Tuấn chế nhạo, bước lại gần, nói: "Haha! Đây là cách báo ơn của Quách Thịnh Minh anh à?"
Trên khóe miệng Quách Thịnh Minh còn vương vệt máu, anh ta hét lên như một kẻ điên: "Không thể nào. Chỉ bằng cậu, một nội công trung kỳ sao có thể đánh bại tôi được?"
“Nội công trung kỳ?” Đường Tuấn chế nhạo: “Ai nói cho anh, tôi là nội công trung kỳ!"
Anh vươn tay ra, bắt lấy một chiếc lá đa đang rơi, rót chân khí vào, chiếc lá đa bỗng chốc dựng lên thẳng tắp.
Vút!
Đường Tuấn phi lá đa đi, chiếc lá cây đa mềm mại lại như con dao cắt vào không khí, nó lướt qua má Quách Thịnh Minh nhanh như cắt! Trên mặt Quách Thịnh Minh xuất hiện một vết xước, máu tươi từ đó chảy xuống!
“Hái hoa phi lá, đều có thể gây ra thương tích!” Quách Thịnh Minh lẩm bẩm nói, trên mặt như thể không thấy đau đớn, thân thể run rẩy, nói: “Đây chẳng phải là chiêu thức của tông sư cảnh giới Chân Khí sao? Sao cậu lại biết? "
“Uổng cho người ta gọi anh là Phong Lôi Bát cực, bây giờ vẫn chưa hiểu sao?” Đường Tuấn giận dữ nói.
"Tông sư! Cậu là tông sư cảnh giới Chân Khí!" Quách Thịnh Minh kinh ngạc sợ hãi, hoảng hốt hét lên.
“Nói đi, anh muốn chết như thế nào!” Đường Tuấn đứng ở trước mặt Quách Thịnh Minh, trong tay lại cầm một chiếc lá đa. Chiếc lá được rót chân khí vào, phát ra âm thanh leng keng như kim loại.
Quách Thịnh Minh cảm thấy sợ hãi, lúc này anh ta đang bị thương nặng, kể cả khi anh ta không bị thương thì cũng không phải là đối thủ của tông sư cảnh giới Chân Khí, anh ta không ngờ rằng Đường Tuấn lại là tông sư cảnh giới Chân Khí. Nhưng anh ta biết rằng nếu anh ta không làm cái gì đó cứu vãn tình thế, thì anh ta sẽ chết ngay lập tức!
Phịch!
"Vừa rồi là Quách Thịnh Minh có mắt không tròng, xin tông sư rộng lượng không trách tiểu nhân! Xin ngài tha cho tôi lần này!" Trong lúc sinh tử, Quách Thịnh Minh đâu có thời gian quan tâm đến cái danh Bát Cực Phong Lôi.
“Tại sao tôi phải tha cho anh?” Đường Tuấn hỏi ngược lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.