Chương 199:
Fi
27/12/2022
Trước Tiếp
Mọi người nhìn tình huống như thế, càng thêm nhiệt tình nịnh nọt Ngô Thiên Hào. Thẩm Dũng rất đáng giá kính trọng nhưng mà chỉ là trên y thuật mà thôi, nếu bọn họ muốn thăng chức thì còn phải nhìn mặt mũi Ngô Thiên Hòa mà sống, bên nào nặng bên nào nhẹ, phải biết phân chia cho rõ ràng.
Phòng này có bốn cái bàn, những người ngồi trên bàn này đa số đều là người trẻ tuổi lại không có chỗ dựa, nhưng mà sau khi Đường Tuấn ngồi xuống thì mấy người này tự nhiên mà dùng ánh mắt kiêu ngạo nhìn anh.
"Tôi nói này người anh em, cậu đúng là không có ánh mắt mới dám đi ngồi bàn chính, phải tự mình nhìn xem mình đáng giá nhiêu chứ." Đường Tuấn vừa mới ngồi xuống thì đã có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi lấy loại giọng điệu trải đời mà khuyên nhủ anh.
"Đúng vậy, cái vị trí kia là để lại riêng cho giáo sư Trần La Sinh." Một cô gái ăn mặc mát mẻ với lớp trang điểm dày trên khuôn mặt nói: "Giáo sư Trần người ta là người có hy vọng trở thành giáo sư chính quy trẻ tuổi nhất của trường đại học Vinh, cha của anh ta còn là lãnh đạo của trường, nghe nói là có thể sẽ là hiệu trưởng tiếp theo của Đại học Vinh chúng ta. Nếu không thì làm sao hiệu phó Ngô lại cố ý để lại chỗ ngồi cho anh ta chứ."
"Thật là càng so sánh càng tức chết người, tôi ở Đại học Vinh sắp mười năm rồi mà ngay cả phó giáo sư cũng không làm nổi, người ta thì sắp trở thành giáo sư chính thức. Quả nhiên là trong nhà có người làm to thì ai ai cũng được nhờ." Người đàn ông ngồi kế bên Đường Tuấn than thở nói.
"Thôi đi, anh mà cũng dám đi so với giáo sư Trần." Có người khinh bỉ nói.
"Ha ha." Người đàn ông không để bụng cười khẽ một tiếng, anh quay qua nhìn Đường Tuấn hỏi: "Nhìn cậu em lạ mắt quá, cậu thăng chức từ đâu lên?"
Đường Tuấn chế cho mình một ly nước, nói: "Làm việc trong thư viện của Đại học Vinh."
Vừa mới nói xong, bỗng nhiên Đường Tuấn cảm giác được mấy cái ánh mắt mang theo xem thường đang nhìn mình. Vốn dĩ bọn họ có một chút hứng thú với Đường Tuấn, bây giờ biết được ngay cả thầy giáo mà anh cũng không phải, chỉ là làm mấy chuyện lặt vặt trong thư viện thôi, cảm giác khinh bỉ không nhịn được mà sinh ra. Bọn họ có thể ngồi ở đây là nhờ năng lực của mình, cho dù là anh Trương chịu trách nhiệm về thư viện ngồi ở đây thì bọn họ cũng không thèm nhìn, huống chi chỉ là một tên làm công ở trong thư viện, không đáng để bọn họ mở mồm.
"Này, người anh em, nếu cậu làm việc ở trong thư viện thì tôi khuyên cậu một câu. Đợi lát nữa đi tìm hiệu phó Ngô uống hai chén, ông ta là người phụ trách bổ nhiệm nhân sự trong trường học chúng ta. Đi xin lỗi một tiếng, nịnh nọt hai câu thì nói không chừng hiệu phó Ngô có thể nâng nâng cậu một chút." Người đàn ông ngồi kế bên Đường Tuấn nói.
"Xin lỗi? Ông ta cũng xứng?" Đường Tuấn để ly xuống, lạnh lùng nói.
Vừa mới thốt ra, mấy người ngồi cũng bàn đã dùng ánh mắt nhìn thằng ngốc mà nhìn anh. Ngô Thiên Hào người ta là một trong mấy vị phó hiệu trưởng của trường Đại học Vinh, chỉ cần một câu thôi là đã cắt đứt tất cả tương lai của nhiều người. Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của tên ngốc này xem, thật đúng là một cái đầu gỗ.
"Đúng là cái đồ ngu ngốc, cũng không biết người này làm sao có thể dụ dỗ được người đẹp như Mộ Dung Lan. Không biết bị mù nặng cỡ nào mới có thể vừa ý cái tên này." Một cái ý tưởng bỗng nhiên xuất hiện ở trong đầu những người ngồi cùng bàn.
Sau đó không có ai chủ động nói chuyện phiếm với Đường Tuấn nữa mà quay qua nói mấy chuyện xảy ra gần đây ở trong thành phố Vinh.
"Đúng rồi, mấy người biết chuyện gì chưa, nghe nói cái biệt thự trên núi chỗ công viên Xanh đã được Trần Bá Phước tóm lấy rồi." Bỗng nhiên có người nói.
Mọi người nhìn tình huống như thế, càng thêm nhiệt tình nịnh nọt Ngô Thiên Hào. Thẩm Dũng rất đáng giá kính trọng nhưng mà chỉ là trên y thuật mà thôi, nếu bọn họ muốn thăng chức thì còn phải nhìn mặt mũi Ngô Thiên Hòa mà sống, bên nào nặng bên nào nhẹ, phải biết phân chia cho rõ ràng.
Phòng này có bốn cái bàn, những người ngồi trên bàn này đa số đều là người trẻ tuổi lại không có chỗ dựa, nhưng mà sau khi Đường Tuấn ngồi xuống thì mấy người này tự nhiên mà dùng ánh mắt kiêu ngạo nhìn anh.
"Tôi nói này người anh em, cậu đúng là không có ánh mắt mới dám đi ngồi bàn chính, phải tự mình nhìn xem mình đáng giá nhiêu chứ." Đường Tuấn vừa mới ngồi xuống thì đã có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi lấy loại giọng điệu trải đời mà khuyên nhủ anh.
"Đúng vậy, cái vị trí kia là để lại riêng cho giáo sư Trần La Sinh." Một cô gái ăn mặc mát mẻ với lớp trang điểm dày trên khuôn mặt nói: "Giáo sư Trần người ta là người có hy vọng trở thành giáo sư chính quy trẻ tuổi nhất của trường đại học Vinh, cha của anh ta còn là lãnh đạo của trường, nghe nói là có thể sẽ là hiệu trưởng tiếp theo của Đại học Vinh chúng ta. Nếu không thì làm sao hiệu phó Ngô lại cố ý để lại chỗ ngồi cho anh ta chứ."
"Thật là càng so sánh càng tức chết người, tôi ở Đại học Vinh sắp mười năm rồi mà ngay cả phó giáo sư cũng không làm nổi, người ta thì sắp trở thành giáo sư chính thức. Quả nhiên là trong nhà có người làm to thì ai ai cũng được nhờ." Người đàn ông ngồi kế bên Đường Tuấn than thở nói.
"Thôi đi, anh mà cũng dám đi so với giáo sư Trần." Có người khinh bỉ nói.
"Ha ha." Người đàn ông không để bụng cười khẽ một tiếng, anh quay qua nhìn Đường Tuấn hỏi: "Nhìn cậu em lạ mắt quá, cậu thăng chức từ đâu lên?"
Đường Tuấn chế cho mình một ly nước, nói: "Làm việc trong thư viện của Đại học Vinh."
Vừa mới nói xong, bỗng nhiên Đường Tuấn cảm giác được mấy cái ánh mắt mang theo xem thường đang nhìn mình. Vốn dĩ bọn họ có một chút hứng thú với Đường Tuấn, bây giờ biết được ngay cả thầy giáo mà anh cũng không phải, chỉ là làm mấy chuyện lặt vặt trong thư viện thôi, cảm giác khinh bỉ không nhịn được mà sinh ra. Bọn họ có thể ngồi ở đây là nhờ năng lực của mình, cho dù là anh Trương chịu trách nhiệm về thư viện ngồi ở đây thì bọn họ cũng không thèm nhìn, huống chi chỉ là một tên làm công ở trong thư viện, không đáng để bọn họ mở mồm.
"Này, người anh em, nếu cậu làm việc ở trong thư viện thì tôi khuyên cậu một câu. Đợi lát nữa đi tìm hiệu phó Ngô uống hai chén, ông ta là người phụ trách bổ nhiệm nhân sự trong trường học chúng ta. Đi xin lỗi một tiếng, nịnh nọt hai câu thì nói không chừng hiệu phó Ngô có thể nâng nâng cậu một chút." Người đàn ông ngồi kế bên Đường Tuấn nói.
"Xin lỗi? Ông ta cũng xứng?" Đường Tuấn để ly xuống, lạnh lùng nói.
Vừa mới thốt ra, mấy người ngồi cũng bàn đã dùng ánh mắt nhìn thằng ngốc mà nhìn anh. Ngô Thiên Hào người ta là một trong mấy vị phó hiệu trưởng của trường Đại học Vinh, chỉ cần một câu thôi là đã cắt đứt tất cả tương lai của nhiều người. Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của tên ngốc này xem, thật đúng là một cái đầu gỗ.
"Đúng là cái đồ ngu ngốc, cũng không biết người này làm sao có thể dụ dỗ được người đẹp như Mộ Dung Lan. Không biết bị mù nặng cỡ nào mới có thể vừa ý cái tên này." Một cái ý tưởng bỗng nhiên xuất hiện ở trong đầu những người ngồi cùng bàn.
Sau đó không có ai chủ động nói chuyện phiếm với Đường Tuấn nữa mà quay qua nói mấy chuyện xảy ra gần đây ở trong thành phố Vinh.
"Đúng rồi, mấy người biết chuyện gì chưa, nghe nói cái biệt thự trên núi chỗ công viên Xanh đã được Trần Bá Phước tóm lấy rồi." Bỗng nhiên có người nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.