Chương 197: "có Gì Không Ổn?"
Fi
27/12/2022
Trước Tiếp
Bỗng nhiên anh nghĩ tới điều gì đó, nghiêng đầu nhìn sườn mặt của Mộ Dung Tuệ, nói: "Đúng rồi, tên Lưu Hoan kia có làm chuyện gì quá đáng đối với cô hay không?"
Mộ Dung Lan hơi hơi buồn bã, lắc đầu phủ nhận.
Đường Tuấn nhìn biểu cảm của cô ấy, xem ra hôm đó anh dạy dỗ Lưu Hoan chưa đủ.
Trong lúc hai người nói chuyện thì đã đi tới trước cửa phòng, Mộ Dung Lan gõ gõ cửa, sau đó đẩy vào.
Cửa phòng được đẩy ra, ánh đèn sáng chói ập vào mắt, đây là một căn phòng rất lớn, có thể so với chiêu đãi ở ngoài đại sảnh. Trong phòng có sắp xếp bốn cái bàn, cả trai lẫn gái đều ăn mặc quần áo cao sang, nhìn người bên cạnh cười nói hoặc là cụng ly với nhau. Hầu hết những người bên trong đều là bác sĩ nòng cốt trong bệnh viện, giáo sư nổi danh và các lãnh đạo, hiển nhiên loại xã giao này là để bọn họ phát triển các mối quan hệ làm ăn hợp tác.
Đường Tuấn và Mộ Dung Lan vừa tiến vào đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của mọi người. Trong đó, đa số ánh mắt đều dừng lại ở trên người Mộ Dung Lan, Mộ Dung Lan được xưng là cô gái xinh đẹp nhất của bệnh viện thành phố Vinh, ngay cả đặt ở trong Đại học Vinh gái xinh như mây thì cô ấy vẫn được cho là người xinh đẹp tỏa sáng nhất, vậy nên đương nhiên là có rất nhiều người khác phái muốn làm bạn với cô ấy.
Mà một số ít người thì nhìn Đường Tuấn đang đứng bên cạnh Mộ Dung Lan, thấy anh ăn mặc bình thường, tính hết toàn bộ gia sản của anh thì có lẽ không đủ để mua một món trang sức trên người một cô gái nào ở đây, ánh mắt nhìn Đường Tuấn mang theo một loại khinh thường giống như bọn họ là người ở tầng lớp thượng lưu mà Đường Tuấn là người ở tầng lớp hạ lưu. Đương nhiên là có một số ít người ở trong bệnh viện có nhận ra Đường Tuấn là người chữa trị cho Trần Nhật Minh, nhưng chỉ hơi nhíu mày, không nói gì thêm.
"Đường Tuấn, anh cũng tới đây sao?" Thẩm Dũng đang ngồi ở trên bàn, bỗng nhiên nhìn thấy Đường Tuấn, lập tức vẫy tay với anh.
Đường Tuấn và Mộ Dung Lan đành phải đi qua.
"Giáo sư Thẩm." Đường Tuấn chào hỏi Thẩm Dũng.
Thẩm Dũng cười ha ha, nhìn Đường Tuấn nói: "Anh đến đây cũng vừa lúc, cùng nhau ăn một bữa cơm, thuận tiện trao đổi y thuật với mọi người, lấy trình độ y thuật của anh thì chỉ dạy cho bọn họ một chút là bọn họ có thể có được rất nhiều sáng kiến mới."
Trên bàn chính chỉ còn dư lại hai vị trí trống, hiển nhiên là cố ý giữ lại. Thẩm Dũng lôi kéo Đường Tuấn ngồi xuống nhưng một giọng nói thản nhiên lại vang lên ngay lúc này: "Giáo sư Thẩm, anh làm vậy sợ là không ổn lắm!"
Động tác Thẩm Dũng hơi hơi dừng lại, nhìn người đang nói chuyện, nhướng mày hỏi: "Có gì không ổn?"
Người nói chuyện là một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, tai to mặt lớn, bộ âu phục bị thân hình mập mạp của ông ta căng chặt khít. Ông ta tựa lưng vào trên ghế, bởi vì uống vài lý rượu nên vẻ mặt có hơi hơi ửng đỏ, ông ngẩng đầu nhìn Thẩm Dũng, nói: "Nếu anh để cho bác sĩ Mộ Dung ngồi ở đây thì tôi sẽ không nói một lời nào nhưng thằng nhóc này là cái thá gì, có tư cách gì mà ngồi ở đây, cùng ngồi cùng ăn với tôi?"
Thẩm Dũng rất khó chịu, mặc dù ông rất có danh vọng ở Đại học Vinh nhưng lại có mấy người không coi lời ông ra gì, ví như người đàn ông trung niên này. Người đàn ông này tên Ngô Thiên Hào, là phó hiệu trưởng của Đại học Vinh, phụ trách mảng bổ nhiệm nhân sự, bữa tiệc này là ông ta mở ra để chiêu đãi các bác sĩ của Bệnh viện thành phố Vinh.
Thấy Ngô Thiên Hào lên tiếng, những người đang ngồi trên bàn ngay lập tức nói theo.
"Đúng vậy, giáo sư Thẩm, anh xem bộ dạng nghèo kiết xác của cậu ta, nếu ngồi ở đây ăn cơm thì làm sao chúng tôi có thể nuốt trôi?"
"Hơn nữa thằng nhóc này không phải là người ở trong trường, cũng không phải là người của bệnh viện, dựa vào cái gì mà có thể ngồi ở đây, chẳng lẽ chỉ bằng vào một câu nói của giáo sư Thẩm hay sao?"
"Còn nói cái gì kêu cậu ta chỉ dạy y thuật cho chúng tôi, hừ, lúc chúng tôi bắt đầu làm nghề y để chữa bệnh thì phỏng chừng tên nhóc này con đang chơi bùn lăn đất. Chỉ dạy chúng tôi, cậu ta xứng chắc? Nếu đổi lại là bác sĩ Lưu Hoan thì nói không chừng còn được."
Bỗng nhiên anh nghĩ tới điều gì đó, nghiêng đầu nhìn sườn mặt của Mộ Dung Tuệ, nói: "Đúng rồi, tên Lưu Hoan kia có làm chuyện gì quá đáng đối với cô hay không?"
Mộ Dung Lan hơi hơi buồn bã, lắc đầu phủ nhận.
Đường Tuấn nhìn biểu cảm của cô ấy, xem ra hôm đó anh dạy dỗ Lưu Hoan chưa đủ.
Trong lúc hai người nói chuyện thì đã đi tới trước cửa phòng, Mộ Dung Lan gõ gõ cửa, sau đó đẩy vào.
Cửa phòng được đẩy ra, ánh đèn sáng chói ập vào mắt, đây là một căn phòng rất lớn, có thể so với chiêu đãi ở ngoài đại sảnh. Trong phòng có sắp xếp bốn cái bàn, cả trai lẫn gái đều ăn mặc quần áo cao sang, nhìn người bên cạnh cười nói hoặc là cụng ly với nhau. Hầu hết những người bên trong đều là bác sĩ nòng cốt trong bệnh viện, giáo sư nổi danh và các lãnh đạo, hiển nhiên loại xã giao này là để bọn họ phát triển các mối quan hệ làm ăn hợp tác.
Đường Tuấn và Mộ Dung Lan vừa tiến vào đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của mọi người. Trong đó, đa số ánh mắt đều dừng lại ở trên người Mộ Dung Lan, Mộ Dung Lan được xưng là cô gái xinh đẹp nhất của bệnh viện thành phố Vinh, ngay cả đặt ở trong Đại học Vinh gái xinh như mây thì cô ấy vẫn được cho là người xinh đẹp tỏa sáng nhất, vậy nên đương nhiên là có rất nhiều người khác phái muốn làm bạn với cô ấy.
Mà một số ít người thì nhìn Đường Tuấn đang đứng bên cạnh Mộ Dung Lan, thấy anh ăn mặc bình thường, tính hết toàn bộ gia sản của anh thì có lẽ không đủ để mua một món trang sức trên người một cô gái nào ở đây, ánh mắt nhìn Đường Tuấn mang theo một loại khinh thường giống như bọn họ là người ở tầng lớp thượng lưu mà Đường Tuấn là người ở tầng lớp hạ lưu. Đương nhiên là có một số ít người ở trong bệnh viện có nhận ra Đường Tuấn là người chữa trị cho Trần Nhật Minh, nhưng chỉ hơi nhíu mày, không nói gì thêm.
"Đường Tuấn, anh cũng tới đây sao?" Thẩm Dũng đang ngồi ở trên bàn, bỗng nhiên nhìn thấy Đường Tuấn, lập tức vẫy tay với anh.
Đường Tuấn và Mộ Dung Lan đành phải đi qua.
"Giáo sư Thẩm." Đường Tuấn chào hỏi Thẩm Dũng.
Thẩm Dũng cười ha ha, nhìn Đường Tuấn nói: "Anh đến đây cũng vừa lúc, cùng nhau ăn một bữa cơm, thuận tiện trao đổi y thuật với mọi người, lấy trình độ y thuật của anh thì chỉ dạy cho bọn họ một chút là bọn họ có thể có được rất nhiều sáng kiến mới."
Trên bàn chính chỉ còn dư lại hai vị trí trống, hiển nhiên là cố ý giữ lại. Thẩm Dũng lôi kéo Đường Tuấn ngồi xuống nhưng một giọng nói thản nhiên lại vang lên ngay lúc này: "Giáo sư Thẩm, anh làm vậy sợ là không ổn lắm!"
Động tác Thẩm Dũng hơi hơi dừng lại, nhìn người đang nói chuyện, nhướng mày hỏi: "Có gì không ổn?"
Người nói chuyện là một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, tai to mặt lớn, bộ âu phục bị thân hình mập mạp của ông ta căng chặt khít. Ông ta tựa lưng vào trên ghế, bởi vì uống vài lý rượu nên vẻ mặt có hơi hơi ửng đỏ, ông ngẩng đầu nhìn Thẩm Dũng, nói: "Nếu anh để cho bác sĩ Mộ Dung ngồi ở đây thì tôi sẽ không nói một lời nào nhưng thằng nhóc này là cái thá gì, có tư cách gì mà ngồi ở đây, cùng ngồi cùng ăn với tôi?"
Thẩm Dũng rất khó chịu, mặc dù ông rất có danh vọng ở Đại học Vinh nhưng lại có mấy người không coi lời ông ra gì, ví như người đàn ông trung niên này. Người đàn ông này tên Ngô Thiên Hào, là phó hiệu trưởng của Đại học Vinh, phụ trách mảng bổ nhiệm nhân sự, bữa tiệc này là ông ta mở ra để chiêu đãi các bác sĩ của Bệnh viện thành phố Vinh.
Thấy Ngô Thiên Hào lên tiếng, những người đang ngồi trên bàn ngay lập tức nói theo.
"Đúng vậy, giáo sư Thẩm, anh xem bộ dạng nghèo kiết xác của cậu ta, nếu ngồi ở đây ăn cơm thì làm sao chúng tôi có thể nuốt trôi?"
"Hơn nữa thằng nhóc này không phải là người ở trong trường, cũng không phải là người của bệnh viện, dựa vào cái gì mà có thể ngồi ở đây, chẳng lẽ chỉ bằng vào một câu nói của giáo sư Thẩm hay sao?"
"Còn nói cái gì kêu cậu ta chỉ dạy y thuật cho chúng tôi, hừ, lúc chúng tôi bắt đầu làm nghề y để chữa bệnh thì phỏng chừng tên nhóc này con đang chơi bùn lăn đất. Chỉ dạy chúng tôi, cậu ta xứng chắc? Nếu đổi lại là bác sĩ Lưu Hoan thì nói không chừng còn được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.