Chương 342: Đổng Tinh Là Vợ Của Mao Lương.
Fi
09/01/2023
Trước Tiếp
“Lần này cảm ơn bác sĩ Đường nhiều lắm. Nếu sau này bác sĩ Đường có gì cần giúp đỡ thì cứ nói với tôi.” Khuôn mặt Mao Lương dần khôi phục lại nét hồng hào, chỉ có điều xem ra vẫn có chút gì đó mất hồn. Ông ta lấy ra một tấm danh thiếp, đẩy đến trước mặt Đường Tuấn.
Đường Tuấn nhìn một cái, chỉ thấy trên tấm danh thiếp viết vài chữ “người phụ trách của Tập đoàn Hoa Vĩ thành phố Vinh - Mao Lương “, phía dưới có viết một số điện thoại.
“Tập đoàn Hoa Vĩ.” Đường Tuấn nhướng mày.
Dường như không có ai là không biết về Tập đoàn Hoa Vĩ ở tỉnh Khánh Hòa, chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn chính là người giàu nhất ở tỉnh Khánh Hòa - Thẩm Nhất Nam. Tập đoàn Hoa Vĩ này là do một tay Thẩm Nhất Nam sáng lập, đến bây giờ, cho dù là trong cả nước Việt Nam cũng phải là công ty được xếp ở những vị trí đầu.
“Đúng vậy.” Mao Lương nặn ra một nụ cười trên mặt, nói: “Tôi là do chủ tịch Thẩm cử đến để phụ trách đại diện nghiệp vụ của thành phố Vinh, cũng là bạn bè lâu năm với ông Lê. Sau này chúng ta phải thường xuyên qua lại mới đúng.”
Đường Tuấn gật đầu, nhưng không xem là thật. Loại người lăn lộn nhiều năm trong chiến trường kinh doanh giống như Mao Lương, những lời mời mọc khách sáo này nói như thật vậy.
Tâm tình Mao Lương dường như không tốt, nói chuyện phiếm với Đường Tuấn một chút, sau đó cùng Lê Chí Hùng đem theo thuốc rời đi.
Đường Tuấn nhìn tấm danh thiếp trên bàn, trên mặt lộ ra biểu cảm như đang có tâm sự.
Trên xe Mercedes, Lê Chí Hùng vừa lái xe vừa nhìn Mao Lương, nói: “Mao Lương, rốt cuộc là có chuyện gì? Chúng ta là bạn bè lâu năm đến vậy, chẳng lẽ còn không thể nói cho nhau nghe sao?”
Mao Lương thở hắt một hơi, trên mặt nở ra nụ cười mệt mỏi, nói: “Ông có biết số thuốc đó là ai cho tôi không?”
Lê Chí Hùng không trả lời, đợi Mao Lương nói tiếp.
“Là Đổng Tinh!” Mao Lương nói.
Lê Chí Hùng ngạc nhiên: “Chị dâu?”
Đổng Tinh là vợ của Mao Lương.
Hai tay Mao Lương nắm chặt, ánh mắt lộ ra vẻ hung hãn, ông ta nói: “Ông biết nửa năm trước tôi uống gì không?”
“Là tay gấu! Là Thẩm Duệ - cậu chủ Thẩm đi Đông Bắc chơi mang về!” Mao Lương nghiến răng gằn ra hai chữ “Thẩm Duệ”, dường như ông ta hận không thể nuốt chửng đối phương.
“Bụp!”
Một cú đấm của Mao Lương nện lên kính xe, ông ta lộ ra biểu cảm hung ác, nói: “Thực ra tôi phải sớm nghĩ đến. Danh tiếng của Thẩm Duệ luôn không tốt, nhưng một năm nay lại thường xuyên đến thành phố Vinh quan sát công việc.”
Lê Chí Hùng nghe đến đây, trong lòng đã hiểu rõ chân tướng. Xem ra là Thẩm Duệ và vợ của Mao Lương đã thông đồng với nhau, hai người dự định dùng độc giết chết Mao Lương. Đây đúng thật là phiên bản đời thật của nhân vật Phan Kim Liên trong truyện Thủy Hử.
“Ông đừng kích động, cũng có thể là hiểu lầm mà?” Lê Chí Hùng khuyên.
Mao Lương cười lạnh, nói: “Hiểu lầm? Làm sao có thể là hiểu lầm! Bác sĩ Đường lúc nãy vừa nói đến, tôi mới nhớ ra mỗi lần Thẩm Duệ đến quan sát công việc, con đàn bà lăng loàn Đổng Tinh đều mượn cớ qua đêm bên nhà bạn thân cô ta! Mẹ nó, đáng cười là tôi đây bị cắm sừng bao nhiêu lâu mà vẫn không biết!” Mao Lương càng nghĩ càng tức, mặt sầm sì lại đến cả gân xanh còn nổi lên, có thể thấy lúc này trong lòng ông ta đang vô cùng tức giận.
“Vậy ông định xử lý chuyện này thế nào? Thẩm Duệ đó là con trai của Thẩm Nhất Nam, tuy chỉ là đứa nhỏ, nhưng dù sao cũng là con trai của nhà giàu, mà ông còn đang làm việc ở Tập đoàn Hoa Vĩ.” Lê Chí Hùng nói.
Sắc mặc của Mao Lương u ám không thôi, ông ta nói: “Tôi biết. Nhưng tức giận này tôi thật sự nuốt không trôi! Đúng là chọc tức ông đây, mặc kệ tên đó là con trai nhà giàu gì, quá lắm thì ông đây trở lại làm Võ Tòng phiên bản hiện đại!”
Dáng vẻ của Mao Lương vốn đã thuộc loại hung dữ, những lời này nói ra càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi hơn. Đến cả Lê Chí Hùng cũng âm thầm thở dài, loại chuyện này rơi vào đầu bất cứ người đàn ông nào sẽ đều không thể nhịn được.
“Lần này cảm ơn bác sĩ Đường nhiều lắm. Nếu sau này bác sĩ Đường có gì cần giúp đỡ thì cứ nói với tôi.” Khuôn mặt Mao Lương dần khôi phục lại nét hồng hào, chỉ có điều xem ra vẫn có chút gì đó mất hồn. Ông ta lấy ra một tấm danh thiếp, đẩy đến trước mặt Đường Tuấn.
Đường Tuấn nhìn một cái, chỉ thấy trên tấm danh thiếp viết vài chữ “người phụ trách của Tập đoàn Hoa Vĩ thành phố Vinh - Mao Lương “, phía dưới có viết một số điện thoại.
“Tập đoàn Hoa Vĩ.” Đường Tuấn nhướng mày.
Dường như không có ai là không biết về Tập đoàn Hoa Vĩ ở tỉnh Khánh Hòa, chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn chính là người giàu nhất ở tỉnh Khánh Hòa - Thẩm Nhất Nam. Tập đoàn Hoa Vĩ này là do một tay Thẩm Nhất Nam sáng lập, đến bây giờ, cho dù là trong cả nước Việt Nam cũng phải là công ty được xếp ở những vị trí đầu.
“Đúng vậy.” Mao Lương nặn ra một nụ cười trên mặt, nói: “Tôi là do chủ tịch Thẩm cử đến để phụ trách đại diện nghiệp vụ của thành phố Vinh, cũng là bạn bè lâu năm với ông Lê. Sau này chúng ta phải thường xuyên qua lại mới đúng.”
Đường Tuấn gật đầu, nhưng không xem là thật. Loại người lăn lộn nhiều năm trong chiến trường kinh doanh giống như Mao Lương, những lời mời mọc khách sáo này nói như thật vậy.
Tâm tình Mao Lương dường như không tốt, nói chuyện phiếm với Đường Tuấn một chút, sau đó cùng Lê Chí Hùng đem theo thuốc rời đi.
Đường Tuấn nhìn tấm danh thiếp trên bàn, trên mặt lộ ra biểu cảm như đang có tâm sự.
Trên xe Mercedes, Lê Chí Hùng vừa lái xe vừa nhìn Mao Lương, nói: “Mao Lương, rốt cuộc là có chuyện gì? Chúng ta là bạn bè lâu năm đến vậy, chẳng lẽ còn không thể nói cho nhau nghe sao?”
Mao Lương thở hắt một hơi, trên mặt nở ra nụ cười mệt mỏi, nói: “Ông có biết số thuốc đó là ai cho tôi không?”
Lê Chí Hùng không trả lời, đợi Mao Lương nói tiếp.
“Là Đổng Tinh!” Mao Lương nói.
Lê Chí Hùng ngạc nhiên: “Chị dâu?”
Đổng Tinh là vợ của Mao Lương.
Hai tay Mao Lương nắm chặt, ánh mắt lộ ra vẻ hung hãn, ông ta nói: “Ông biết nửa năm trước tôi uống gì không?”
“Là tay gấu! Là Thẩm Duệ - cậu chủ Thẩm đi Đông Bắc chơi mang về!” Mao Lương nghiến răng gằn ra hai chữ “Thẩm Duệ”, dường như ông ta hận không thể nuốt chửng đối phương.
“Bụp!”
Một cú đấm của Mao Lương nện lên kính xe, ông ta lộ ra biểu cảm hung ác, nói: “Thực ra tôi phải sớm nghĩ đến. Danh tiếng của Thẩm Duệ luôn không tốt, nhưng một năm nay lại thường xuyên đến thành phố Vinh quan sát công việc.”
Lê Chí Hùng nghe đến đây, trong lòng đã hiểu rõ chân tướng. Xem ra là Thẩm Duệ và vợ của Mao Lương đã thông đồng với nhau, hai người dự định dùng độc giết chết Mao Lương. Đây đúng thật là phiên bản đời thật của nhân vật Phan Kim Liên trong truyện Thủy Hử.
“Ông đừng kích động, cũng có thể là hiểu lầm mà?” Lê Chí Hùng khuyên.
Mao Lương cười lạnh, nói: “Hiểu lầm? Làm sao có thể là hiểu lầm! Bác sĩ Đường lúc nãy vừa nói đến, tôi mới nhớ ra mỗi lần Thẩm Duệ đến quan sát công việc, con đàn bà lăng loàn Đổng Tinh đều mượn cớ qua đêm bên nhà bạn thân cô ta! Mẹ nó, đáng cười là tôi đây bị cắm sừng bao nhiêu lâu mà vẫn không biết!” Mao Lương càng nghĩ càng tức, mặt sầm sì lại đến cả gân xanh còn nổi lên, có thể thấy lúc này trong lòng ông ta đang vô cùng tức giận.
“Vậy ông định xử lý chuyện này thế nào? Thẩm Duệ đó là con trai của Thẩm Nhất Nam, tuy chỉ là đứa nhỏ, nhưng dù sao cũng là con trai của nhà giàu, mà ông còn đang làm việc ở Tập đoàn Hoa Vĩ.” Lê Chí Hùng nói.
Sắc mặc của Mao Lương u ám không thôi, ông ta nói: “Tôi biết. Nhưng tức giận này tôi thật sự nuốt không trôi! Đúng là chọc tức ông đây, mặc kệ tên đó là con trai nhà giàu gì, quá lắm thì ông đây trở lại làm Võ Tòng phiên bản hiện đại!”
Dáng vẻ của Mao Lương vốn đã thuộc loại hung dữ, những lời này nói ra càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi hơn. Đến cả Lê Chí Hùng cũng âm thầm thở dài, loại chuyện này rơi vào đầu bất cứ người đàn ông nào sẽ đều không thể nhịn được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.