Chương 87: Dùng Khí Ngự Châm!
Fi
19/12/2022
Trước Tiếp
“Dùng khí ngự châm! Sao có thể chứ?” Khi Vương Tấn Lợi nhìn thấy thủ pháp thi châm của Đường Tuấn, lại thấy luồng khí tức hơi lạnh xuất ra, hình như nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên thất thanh nói. Phương pháp châm cứu dùng khí ngự châm này chỉ có trong truyền thuyết, ngay cả ông nội anh ta là Vương Trọng Khang cũng không biết. Ông ấy cũng chỉ từng thấy qua trên sách thuốc cổ mà thôi, sao có thể thật sự tồn tại trên đời này chứ!
Đường Tuấn nhìn thoáng qua Vương Tấn Lợi, có thể nhìn ra được anh dùng phương pháp dùng khí ngự châm cũng đã nói rõ, ánh mắt của Vương Tấn Lợi thật sự không tệ.
Dùng khí ngự châm!
Ở đây chỉ có vài người là biết hàm nghĩa của mấy chữ này, dù sao Vương Tấn Lợi cũng là cháu trai của Vương Trọng Khang, là người thừa kế của gia tộc họ Vương. Tất nhiên, anh ta biết ý nghĩa của bốn chữ này là thể hiện điều gì? Nhưng bây giờ anh ta thà rằng mình không biết gì cả còn hơn!
Ông nội của anh ta là Vương Trọng Khang, ông đã chữa bệnh cứu người hơn nửa cuộc đời, nhưng vẫn chưa chạm tới ngưỡng lấy khí ngự châm. Đường Tuấn trước mắt cùng tuổi tác với anh ta, vậy mà đã có thể thành thục loại châm pháp chỉ có trong truyền thuyết này! Sao anh ta có thể tin tưởng được chuyện như vậy chứ?
Tất cả sự kiêu ngạo của Vương Tấn Lợi đều bị giẫm nát ngay lúc này, hai mắt của anh ta trở nên mờ mịt, cũng không tiếp tục khoác lên bộ dáng cậu cả nhà họ Vương kiêu ngạo kia nữa.
Mà ở bên khác, sau khi Đường Tuấn thi châm xong cho đứa nhỏ, cơn sốt trên người đứa nhỏ cũng lui dần. Vốn dĩ là khuôn mặt khổ sở cũng dần bình tĩnh lại, hít thở đều đều, sau đó ngủ thiếp đi.
Người phụ nữ thấy thế, mới biết mình gặp được thần y, cô ta vội vàng cảm kích nói: “Cảm ơn thần y, cảm ơn thần y.”
Đường Tuấn lau mồ hôi trên trán, hai đầu lông mày hiện rõ vẻ mệt mỏi. Trước mắt, dùng lượng chân khí trong cơ thể anh để thi triển lấy khí ngự châm còn hơi miễn cưỡng. Cái gọi là lấy khí ngự châm chính là bác sĩ sẽ truyền chân khí của mình vào trong cơ thể người bệnh thông qua kim châm, tăng cường năng lực sinh sôi tế bào và khả năng miễn dịch cho cơ thể, trong khoảng thời gian ngắn giúp người ta sống lại, châm tới bệnh đi.
Đường Tuấn không hề nghỉ ngơi, lấy một tờ giấy qua, thoăn thoắt viết ra một cái đơn thuốc giao cho người phụ nữ, nói: “Đây là đơn thuốc bồi dưỡng thân thể và bổ trợ tinh thần, dùng lửa nhỏ nấu ba chén nước sắc lại còn một, sau bữa ăn thì cho đứa nhỏ uống vào, khoảng nửa tháng là đứa bé sẽ khôi phục lại như lúc đầu. Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này, cô nhất định phải chú ý nhiều hơn, không thể để đứa nhỏ bị cảm lạnh nữa.”
Người phụ nữ đỏ bừng hai mắt, nước mắt rơi lã chã. Đây mới thật sự là thần y, vừa rồi, cô ta không hề tin y thuật của anh, tuy là vậy nhưng anh không kể hiềm khích trước đó, chẳng những chữa khỏi bệnh cho con của mình mà còn quan tâm như thế.
“Cậu Vương, cậu Vương, cậu sao vậy?” Tiếng gọi của chú Đinh lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Vương Tấn Lợi mới tỉnh táo lại, lắc đầu ra hiệu mình không sao, sau đó liếc nhìn Đường Tuấn với ánh mắt cực kỳ nóng bỏng, nói: “Anh học được dùng khí ngự châm ở đâu vậy?”
Đường Tuấn cười nhạt một tiếng, nói: “Có lẽ tôi không có nghĩa vụ phải nói với anh Vương về những chuyện này.”
“Dùng khí ngự châm! Sao có thể chứ?” Khi Vương Tấn Lợi nhìn thấy thủ pháp thi châm của Đường Tuấn, lại thấy luồng khí tức hơi lạnh xuất ra, hình như nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên thất thanh nói. Phương pháp châm cứu dùng khí ngự châm này chỉ có trong truyền thuyết, ngay cả ông nội anh ta là Vương Trọng Khang cũng không biết. Ông ấy cũng chỉ từng thấy qua trên sách thuốc cổ mà thôi, sao có thể thật sự tồn tại trên đời này chứ!
Đường Tuấn nhìn thoáng qua Vương Tấn Lợi, có thể nhìn ra được anh dùng phương pháp dùng khí ngự châm cũng đã nói rõ, ánh mắt của Vương Tấn Lợi thật sự không tệ.
Dùng khí ngự châm!
Ở đây chỉ có vài người là biết hàm nghĩa của mấy chữ này, dù sao Vương Tấn Lợi cũng là cháu trai của Vương Trọng Khang, là người thừa kế của gia tộc họ Vương. Tất nhiên, anh ta biết ý nghĩa của bốn chữ này là thể hiện điều gì? Nhưng bây giờ anh ta thà rằng mình không biết gì cả còn hơn!
Ông nội của anh ta là Vương Trọng Khang, ông đã chữa bệnh cứu người hơn nửa cuộc đời, nhưng vẫn chưa chạm tới ngưỡng lấy khí ngự châm. Đường Tuấn trước mắt cùng tuổi tác với anh ta, vậy mà đã có thể thành thục loại châm pháp chỉ có trong truyền thuyết này! Sao anh ta có thể tin tưởng được chuyện như vậy chứ?
Tất cả sự kiêu ngạo của Vương Tấn Lợi đều bị giẫm nát ngay lúc này, hai mắt của anh ta trở nên mờ mịt, cũng không tiếp tục khoác lên bộ dáng cậu cả nhà họ Vương kiêu ngạo kia nữa.
Mà ở bên khác, sau khi Đường Tuấn thi châm xong cho đứa nhỏ, cơn sốt trên người đứa nhỏ cũng lui dần. Vốn dĩ là khuôn mặt khổ sở cũng dần bình tĩnh lại, hít thở đều đều, sau đó ngủ thiếp đi.
Người phụ nữ thấy thế, mới biết mình gặp được thần y, cô ta vội vàng cảm kích nói: “Cảm ơn thần y, cảm ơn thần y.”
Đường Tuấn lau mồ hôi trên trán, hai đầu lông mày hiện rõ vẻ mệt mỏi. Trước mắt, dùng lượng chân khí trong cơ thể anh để thi triển lấy khí ngự châm còn hơi miễn cưỡng. Cái gọi là lấy khí ngự châm chính là bác sĩ sẽ truyền chân khí của mình vào trong cơ thể người bệnh thông qua kim châm, tăng cường năng lực sinh sôi tế bào và khả năng miễn dịch cho cơ thể, trong khoảng thời gian ngắn giúp người ta sống lại, châm tới bệnh đi.
Đường Tuấn không hề nghỉ ngơi, lấy một tờ giấy qua, thoăn thoắt viết ra một cái đơn thuốc giao cho người phụ nữ, nói: “Đây là đơn thuốc bồi dưỡng thân thể và bổ trợ tinh thần, dùng lửa nhỏ nấu ba chén nước sắc lại còn một, sau bữa ăn thì cho đứa nhỏ uống vào, khoảng nửa tháng là đứa bé sẽ khôi phục lại như lúc đầu. Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này, cô nhất định phải chú ý nhiều hơn, không thể để đứa nhỏ bị cảm lạnh nữa.”
Người phụ nữ đỏ bừng hai mắt, nước mắt rơi lã chã. Đây mới thật sự là thần y, vừa rồi, cô ta không hề tin y thuật của anh, tuy là vậy nhưng anh không kể hiềm khích trước đó, chẳng những chữa khỏi bệnh cho con của mình mà còn quan tâm như thế.
“Cậu Vương, cậu Vương, cậu sao vậy?” Tiếng gọi của chú Đinh lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Vương Tấn Lợi mới tỉnh táo lại, lắc đầu ra hiệu mình không sao, sau đó liếc nhìn Đường Tuấn với ánh mắt cực kỳ nóng bỏng, nói: “Anh học được dùng khí ngự châm ở đâu vậy?”
Đường Tuấn cười nhạt một tiếng, nói: “Có lẽ tôi không có nghĩa vụ phải nói với anh Vương về những chuyện này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.