Chương 324: “Hồng Mai, Con Cảm Thấy Đường Tuấn Thế Nào?”
Fi
08/01/2023
Trước Tiếp
Lưu Thiên Phong thở dài, cuối cùng vẫn nhận lấy tờ chi phiếu.
“Cám ơn.” Lưu Thiên Phong nói.
“Chỉ cần các chú thật lòng muốn làm chút gì đó cho Y học cổ truyền, đã là lời cảm ơn lớn nhất đối với tôi.” Đường Tuấn nói.
Sau khi nói chuyện cùng hai cha con Lưu Thiên Phong xong, Đường Tuấn liền rời đi.
“Hồng Mai, con cảm thấy Đường Tuấn thế nào?” Lưu Thiên Phong đột nhiên hỏi.
Lưu Hồng Mai có chút thất thần, bị ba hỏi như vậy, mặt không khỏi ửng đỏ lên, hơi nhăn nhó nói: “Rất tốt ạ. Y thuật giỏi, lòng dạ cũng rất tốt.” Trong đầu cô ta hiện ra một màn Đường Tuấn ngăn phía trước cô ta nắm lấy cổ tay Uông Thành Vinh, tim đập nhanh hơn mấy phần.
Lưu Thiên Phong nghe vậy, cười khổ lắc đầu, đứa con gái này quả là hỏi một đằng trả lời một nẻo.
“Có lẽ Y học cổ truyền thật sự có thể phát triển ở trong tay nó, chỉ là tuổi của nó có phần còn nhỏ, hơn nữa lại không phải xuất thân thế gia Y học cổ truyền, sợ là rất khó để khiến người khác phục tùng.” Lưu Thiên Phong thầm nghĩ trong lòng.
Rời khỏi tòa soạn Y học cổ truyền thành phố Vinh, đúng lúc Đường Tuấn rảnh rỗi không có việc gì, nên không lập tức quay về mà tùy ý đi dạo trên đường. Anh đến thành phố Vinh cũng được một đoạn thời gian, vẫn chưa thật sự đi dạo thành phố này. Đã đến cuối tháng chín, nhưng thời tiết phía nam vẫn có chút khô nóng, trên đường cũng không có bao nhiêu người đi lại.
Đây là đoạn đường thuộc về nội thành nhưng lại có hơi hẻo lánh, có chút cảm giác nông thôn giữa thành thị. Ven đường bày đủ loại hàng quán nhỏ, có hàng bán hoa quả, có sạp báo nho nhỏ. Anh bỗng nhớ đến hơn hai tháng trước, chính là ở trong một sạp báo nhỏ anh đã quen biết ông lão Lý Quang Minh, sau đó quen biết hai cha con Lý Quang Huy và Lý Ngọc Mai, bước một bước đầu tiên của mình ở thành phố Vinh.
“Không biết Lý Ngọc Mai thế nào?” Đường Tuấn nhớ đến cô gái kiêu ngạo như thiên nga đó. Sau khi tạm biệt ở biệt thự số một Công viên Xanh, hai người chưa từng gặp lại. Ngay cả tọa đàm dưỡng sinh hôm nay của Lâm Trung Hiệp, người nhà họ Lý đều không tham dự, giống như là sợ gặp phải anh.
Đang suy nghĩ, Đường Tuấn đúng lúc đi qua một con ngõ nhỏ. Lúc này, một trận khóc lóc thảm thiết và tiếng ồn ào bỗng nhiên từ trong ngõ nhỏ truyền ra.
“Bác sĩ, xin anh khám cho mẹ tôi một chút đi.” Giọng nói của một cô gái mang theo cầu xin nức nở từ trong ngõ nhỏ truyền ra.
“Đi đi đi! Nhanh cút đi! Không có tiền còn khám bệnh cái gì! Nhìn sắc mặt mẹ cô tím tái, cũng sống không được mấy ngày. Nhanh chóng trở về chuẩn bị hậu sự đi, đừng ở chỗ này cản trở việc kinh doanh của tôi.” Một giọng nói không kiên nhẫn vang lên ngay sau giọng của cô gái.
“Ô ô ô!” Tiếng khóc của cô gái.
Đường Tuấn nhíu mày, xoay người đi vào ngõ nhỏ. Chỉ thấy bên cạnh ngõ nhỏ có một hiệu thuốc, trên hiệu thuốc treo ba chữ lớn “Hiệu Hồi Xuân”. Xem là là một hiệu thuốc Y học cổ truyền. Trên mặt đất ẩm ướt lạnh lẽo ngoài hiệu thuốc, một cô gái đang đỡ một người phụ nữ ngồi xổm.
Cô gái mặc một chân váy màu trắng, chân váy không phải là nhãn hiệu lớn gì, phía trên còn có mấy dấu vết may vá. Nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô gái. Cô gái có ngũ quan tinh xảo, mũi cao, trên gương mặt còn mang theo nước mắt, tóc buộc đuôi ngựa, cũng tính là người đẹp cấp bậc hoa hậu giảng đường. Mà người phụ nữ trong lòng cô ta lại là mặc một bộ quần áo có chút rách nát, người phụ nữ dường như vừa nôn mửa xong, trên quần áo vẫn còn để lại vết nôn màu vàng. Nhưng cô gái không chút để ý, ngược lại ôm người phụ nữ càng chặt. Người phụ nữ đã hôn mê bất tỉnh, không biết cái gì.
Nhìn thấy Đường Tuấn đi tới, cô gái theo bản năng muốn tránh ra. Lại không nghĩ đến Đường Tuấn sẽ ngồi xổm xuống trước mặt cô ta, hỏi: “Tôi là bác sĩ, để tôi khám cho mẹ cô một chút.”
Lưu Thiên Phong thở dài, cuối cùng vẫn nhận lấy tờ chi phiếu.
“Cám ơn.” Lưu Thiên Phong nói.
“Chỉ cần các chú thật lòng muốn làm chút gì đó cho Y học cổ truyền, đã là lời cảm ơn lớn nhất đối với tôi.” Đường Tuấn nói.
Sau khi nói chuyện cùng hai cha con Lưu Thiên Phong xong, Đường Tuấn liền rời đi.
“Hồng Mai, con cảm thấy Đường Tuấn thế nào?” Lưu Thiên Phong đột nhiên hỏi.
Lưu Hồng Mai có chút thất thần, bị ba hỏi như vậy, mặt không khỏi ửng đỏ lên, hơi nhăn nhó nói: “Rất tốt ạ. Y thuật giỏi, lòng dạ cũng rất tốt.” Trong đầu cô ta hiện ra một màn Đường Tuấn ngăn phía trước cô ta nắm lấy cổ tay Uông Thành Vinh, tim đập nhanh hơn mấy phần.
Lưu Thiên Phong nghe vậy, cười khổ lắc đầu, đứa con gái này quả là hỏi một đằng trả lời một nẻo.
“Có lẽ Y học cổ truyền thật sự có thể phát triển ở trong tay nó, chỉ là tuổi của nó có phần còn nhỏ, hơn nữa lại không phải xuất thân thế gia Y học cổ truyền, sợ là rất khó để khiến người khác phục tùng.” Lưu Thiên Phong thầm nghĩ trong lòng.
Rời khỏi tòa soạn Y học cổ truyền thành phố Vinh, đúng lúc Đường Tuấn rảnh rỗi không có việc gì, nên không lập tức quay về mà tùy ý đi dạo trên đường. Anh đến thành phố Vinh cũng được một đoạn thời gian, vẫn chưa thật sự đi dạo thành phố này. Đã đến cuối tháng chín, nhưng thời tiết phía nam vẫn có chút khô nóng, trên đường cũng không có bao nhiêu người đi lại.
Đây là đoạn đường thuộc về nội thành nhưng lại có hơi hẻo lánh, có chút cảm giác nông thôn giữa thành thị. Ven đường bày đủ loại hàng quán nhỏ, có hàng bán hoa quả, có sạp báo nho nhỏ. Anh bỗng nhớ đến hơn hai tháng trước, chính là ở trong một sạp báo nhỏ anh đã quen biết ông lão Lý Quang Minh, sau đó quen biết hai cha con Lý Quang Huy và Lý Ngọc Mai, bước một bước đầu tiên của mình ở thành phố Vinh.
“Không biết Lý Ngọc Mai thế nào?” Đường Tuấn nhớ đến cô gái kiêu ngạo như thiên nga đó. Sau khi tạm biệt ở biệt thự số một Công viên Xanh, hai người chưa từng gặp lại. Ngay cả tọa đàm dưỡng sinh hôm nay của Lâm Trung Hiệp, người nhà họ Lý đều không tham dự, giống như là sợ gặp phải anh.
Đang suy nghĩ, Đường Tuấn đúng lúc đi qua một con ngõ nhỏ. Lúc này, một trận khóc lóc thảm thiết và tiếng ồn ào bỗng nhiên từ trong ngõ nhỏ truyền ra.
“Bác sĩ, xin anh khám cho mẹ tôi một chút đi.” Giọng nói của một cô gái mang theo cầu xin nức nở từ trong ngõ nhỏ truyền ra.
“Đi đi đi! Nhanh cút đi! Không có tiền còn khám bệnh cái gì! Nhìn sắc mặt mẹ cô tím tái, cũng sống không được mấy ngày. Nhanh chóng trở về chuẩn bị hậu sự đi, đừng ở chỗ này cản trở việc kinh doanh của tôi.” Một giọng nói không kiên nhẫn vang lên ngay sau giọng của cô gái.
“Ô ô ô!” Tiếng khóc của cô gái.
Đường Tuấn nhíu mày, xoay người đi vào ngõ nhỏ. Chỉ thấy bên cạnh ngõ nhỏ có một hiệu thuốc, trên hiệu thuốc treo ba chữ lớn “Hiệu Hồi Xuân”. Xem là là một hiệu thuốc Y học cổ truyền. Trên mặt đất ẩm ướt lạnh lẽo ngoài hiệu thuốc, một cô gái đang đỡ một người phụ nữ ngồi xổm.
Cô gái mặc một chân váy màu trắng, chân váy không phải là nhãn hiệu lớn gì, phía trên còn có mấy dấu vết may vá. Nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô gái. Cô gái có ngũ quan tinh xảo, mũi cao, trên gương mặt còn mang theo nước mắt, tóc buộc đuôi ngựa, cũng tính là người đẹp cấp bậc hoa hậu giảng đường. Mà người phụ nữ trong lòng cô ta lại là mặc một bộ quần áo có chút rách nát, người phụ nữ dường như vừa nôn mửa xong, trên quần áo vẫn còn để lại vết nôn màu vàng. Nhưng cô gái không chút để ý, ngược lại ôm người phụ nữ càng chặt. Người phụ nữ đã hôn mê bất tỉnh, không biết cái gì.
Nhìn thấy Đường Tuấn đi tới, cô gái theo bản năng muốn tránh ra. Lại không nghĩ đến Đường Tuấn sẽ ngồi xổm xuống trước mặt cô ta, hỏi: “Tôi là bác sĩ, để tôi khám cho mẹ cô một chút.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.