Chương 106: Lẽ Nào Cháu Không Biết Cái Gì Gọi Là Cao Thủ Nội Công Sao?”
Fi
20/12/2022
Trước Tiếp
Diệp Thanh Phương thấy vậy, nghiến răng kèn kẹt, nhưng lại vô cùng bất lực. Sau khi biết được thực lực của Đường Tuấn, anh ta cũng chẳng có dũng khí mà nói ra mấy câu trách cứ.
Trên hành lang ngoài phòng bệnh VIP, Diệp Nam Nhật hút một điếu thuốc, khói thuốc mờ mờ càng tô thêm sự từng trải của ông ta.
“Cháu muốn hỏi cái gì?”
Diệp Nam Nhật nhả khói thuốc, hỏi.
“Vừa nãy cháu nghe Quách Thịnh Minh nói luyện nội công gì đó, thấy rất khó hiểu. Chú Diệp có thể giải đáp cho cháu không.”
Đường Tuấn hỏi.
Diệp Nam Nhật ngơ ngác, nói: “Lẽ nào cháu không biết cái gì gọi là cao thủ nội công sao?”
Một chưởng của Đường Tuấn có thể đánh bại Quách Thịnh Minh, mặc dù Quách Thịnh Minh đang bị thương, nhưng ít nhất Đường Tuấn cũng là cao thủ nội công. Theo như Diệp Nam Nhật thấy, đáng lẽ ra Đường Tuấn phải biết rõ hơn ông ta cái gì gọi là cao thủ nội công chứ, sao bây giờ lại hỏi ngược lại ông ta.
Đường Tuấn cười khổ, gật đầu, nói: “Không giấu gì chú Diệp. Cháu thật sự không biết cái gì được gọi là cao thủ nội công? Nguồn gốc võ công này của cháu có chút kỳ lạ, sau này sẽ nói với chú Diệp sau.”
Diệp Nam Nhật hơi cau mày, nói: “Vậy ông nội cháu đâu, lẽ nào ông ấy ngoài việc dạy cháu y thuật ra, thì không dạy cái khác sao?”
Đường Tuấn lắc đầu, nói: “Không có. Ngoài y thuật và cách xử sự khi cứu người khác ra, ông nội đúng thực không dạy thêm cho cháu cái gì cả.”
Diệp Nam Nhật nghe thấy thế, thở dài, dập tắt điếu thuốc trên tay, nhẹ nhàng ném vào thùng rác bên cạnh. Ông ta im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chú hiểu rồi. Ông cụ Đường chắc là không muốn cháu bị vướng vào quá nhiều cuộc tranh chấp. Ông ấy rất kỳ vọng về cháu.”
Đường Tuấn im lặng đợi Diệp Nam Nhật nói tiếp, chỉ là nắm đấm trong tay càng ngày càng chặt. Mỗi lần nhắc đến ông cụ, anh đều không thể giữ bình tĩnh được. Ông nội sợ anh phân tâm, cho nên mới không nói chuyện này với anh, nhưng anh của bây giờ nhất định muốn biết những chuyện này, thậm chí còn muốn dùng nó làm sức mạnh và căn cơ để báo thù. Không biết nếu ông ấy ở dưới hoàng tuyền mà biết, liệu có thất vọng về anh không.
“Bỏ đi. Vốn dĩ ông cụ không muốn nói cho cháu biết, chú không nên nhiều chuyện. Nhưng bây giờ, cho dù hôm nay chú không nói, cháu sớm muộn gì cũng biết thôi. Tuy nhiên dù sao chú cũng không phải là người trong cuộc, cho nên cũng chẳng biết nhiều.”
Diệp Nam Nhật có chút nghiêm túc nói: “Nội công là một trong những cách luyện công của con người, võ công tu luyện đến cảnh giới cao nhất, có thể đem sức mạnh của bản thân tập trung tại một điểm, lúc gặp kẻ địch sẽ bộc phát ra ngoài. Một cao thủ nội công có thể chống cự được hàng chục vệ sĩ có kinh nghiệm dày dạn. Cũng giống như thầy Quách đó, anh ta là cao thủ nội công. Theo sự mạnh yếu của nội công mà có thể chia thành thời kỳ đầu, thời kỳ giữa, thời kỳ cuối.”
Diệp Thanh Phương thấy vậy, nghiến răng kèn kẹt, nhưng lại vô cùng bất lực. Sau khi biết được thực lực của Đường Tuấn, anh ta cũng chẳng có dũng khí mà nói ra mấy câu trách cứ.
Trên hành lang ngoài phòng bệnh VIP, Diệp Nam Nhật hút một điếu thuốc, khói thuốc mờ mờ càng tô thêm sự từng trải của ông ta.
“Cháu muốn hỏi cái gì?”
Diệp Nam Nhật nhả khói thuốc, hỏi.
“Vừa nãy cháu nghe Quách Thịnh Minh nói luyện nội công gì đó, thấy rất khó hiểu. Chú Diệp có thể giải đáp cho cháu không.”
Đường Tuấn hỏi.
Diệp Nam Nhật ngơ ngác, nói: “Lẽ nào cháu không biết cái gì gọi là cao thủ nội công sao?”
Một chưởng của Đường Tuấn có thể đánh bại Quách Thịnh Minh, mặc dù Quách Thịnh Minh đang bị thương, nhưng ít nhất Đường Tuấn cũng là cao thủ nội công. Theo như Diệp Nam Nhật thấy, đáng lẽ ra Đường Tuấn phải biết rõ hơn ông ta cái gì gọi là cao thủ nội công chứ, sao bây giờ lại hỏi ngược lại ông ta.
Đường Tuấn cười khổ, gật đầu, nói: “Không giấu gì chú Diệp. Cháu thật sự không biết cái gì được gọi là cao thủ nội công? Nguồn gốc võ công này của cháu có chút kỳ lạ, sau này sẽ nói với chú Diệp sau.”
Diệp Nam Nhật hơi cau mày, nói: “Vậy ông nội cháu đâu, lẽ nào ông ấy ngoài việc dạy cháu y thuật ra, thì không dạy cái khác sao?”
Đường Tuấn lắc đầu, nói: “Không có. Ngoài y thuật và cách xử sự khi cứu người khác ra, ông nội đúng thực không dạy thêm cho cháu cái gì cả.”
Diệp Nam Nhật nghe thấy thế, thở dài, dập tắt điếu thuốc trên tay, nhẹ nhàng ném vào thùng rác bên cạnh. Ông ta im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chú hiểu rồi. Ông cụ Đường chắc là không muốn cháu bị vướng vào quá nhiều cuộc tranh chấp. Ông ấy rất kỳ vọng về cháu.”
Đường Tuấn im lặng đợi Diệp Nam Nhật nói tiếp, chỉ là nắm đấm trong tay càng ngày càng chặt. Mỗi lần nhắc đến ông cụ, anh đều không thể giữ bình tĩnh được. Ông nội sợ anh phân tâm, cho nên mới không nói chuyện này với anh, nhưng anh của bây giờ nhất định muốn biết những chuyện này, thậm chí còn muốn dùng nó làm sức mạnh và căn cơ để báo thù. Không biết nếu ông ấy ở dưới hoàng tuyền mà biết, liệu có thất vọng về anh không.
“Bỏ đi. Vốn dĩ ông cụ không muốn nói cho cháu biết, chú không nên nhiều chuyện. Nhưng bây giờ, cho dù hôm nay chú không nói, cháu sớm muộn gì cũng biết thôi. Tuy nhiên dù sao chú cũng không phải là người trong cuộc, cho nên cũng chẳng biết nhiều.”
Diệp Nam Nhật có chút nghiêm túc nói: “Nội công là một trong những cách luyện công của con người, võ công tu luyện đến cảnh giới cao nhất, có thể đem sức mạnh của bản thân tập trung tại một điểm, lúc gặp kẻ địch sẽ bộc phát ra ngoài. Một cao thủ nội công có thể chống cự được hàng chục vệ sĩ có kinh nghiệm dày dạn. Cũng giống như thầy Quách đó, anh ta là cao thủ nội công. Theo sự mạnh yếu của nội công mà có thể chia thành thời kỳ đầu, thời kỳ giữa, thời kỳ cuối.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.