Chương 366: “Người Đó Tên Là Nhan Minh Sao?”
Fi
13/01/2023
Trước Tiếp
Mộ Dung Hà khoanh tay, hỏi: “Để tôi xem xem cậu làm thế nào để cho tôi phải hối hận hả? Hả? Cậu định làm gì tôi?”
Anh ta còn chưa nói hết câu thì đã bị Đường Tuấn túm cổ áo, nhấc bổng người lên, cứ như vừa nhấc con búp bê vải lên vậy.
Rầm!
Mở cửa, Đường Tuấn vung tay ném thẳng Mộ Dung Hà xuống đất.
Bấy giờ đang là giờ cao điểm ở bệnh viện, ngoài hành lang biết bao nhiêu người đi qua đi lại. Vừa khéo lại nhìn thấy Mộ Dung Hà bị Đường Tuấn xách cổ ném ra ngoài, chẳng khác nào vừa ném một bịch rác.
Mộ Dung Hà không biết võ công, chỉ cảm thấy người mình đau nhức toàn thân. Nhưng điều khiến anh ta khó chịu hơn là ánh mắt kỳ quái của bác sĩ, y tá, bệnh nhân xung quanh anh ta, cứ như đang cười nhạo anh ta vậy. Anh ta đường đường là cậu chủ của nhà họ Mộ Dung, có bao giờ lại bị người ta đối xử như thế này cơ chứ. Trong lòng anh ta càng thêm căm ghét Đường Tuấn.
“Thằng Đường Tuấn kia, mày sẽ phải hối hận!” Mộ Dung Hà giãy giụa, ánh mắt căm thù như muốn xẻ gan nuốt thịt kẻ thù.
Mộ Dung Hà hận không thể giết chết Đường Tuấn ngay lập tức, nhưng anh ta biết mình không phải là đối thủ của Đường Tuấn. Anh ta ham mê gái gú, cơ thể này đã sớm bị mục ruỗng rồi, đừng nói là Đường Tuấn, chỉ một thanh niên hai mươi tuổi thôi cũng đủ đập cho anh ta một trận tơi bời.
“Được rồi! Tao nhớ chúng mày đấy!” Mộ Dung Hà nghiến răng kèn kẹt nói: “Thế nhưng mày cũng nhớ lấy, lấy đươc con gái nhà Mộ Dung chúng tao về nhà cũng chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì đâu!”
Dứt lời, anh ta chật vật lê lết đi khỏi đây.
Sau khi Mộ Dung Hà rời đi, Đường Tuấn mới nhìn về phía Mộ Dung Lan nói: “Ra ngoài đi dạo một chút nhé, anh không nghĩ là em còn tâm trạng đi làm đâu.”
Mộ Dung Lan nhẹ nhàng gật đầu, không biết có phải vì lúc nãy đã nói ra quan hệ giữa hai người hay không mà lúc này Mộ Dung Lan vô cùng mạnh dạn khoác lấy tay của Đường Tuấn, khiến tất cả bác sĩ và y tá trong bệnh viện đều phải kinh ngạc. Đôi má của cô đỏ lên như quả táo, nhưng cũng không hề có ý bỏ tay ra.
Phía sau bệnh viện có một công viên, là nơi đi dạo dành cho bệnh nhân và nhân viên của bệnh viện. Đường Tuấn và Mộ Dung Lan cùng nhau đi trên con đường lát đá cuội.
“Em xin lỗi.” Nhìn thấy Đường Tuấn có vẻ trầm mặc, Mộ Dung Lan như đang sợ Đường Tuấn giận mình nên chủ động nói: “Em không nên giấu anh những chuyện này. Nguyên nhân chính khiến em ra khỏi nhà thực ra là vì người trong nhà đã ước định hôn nhân cho em, nhưng em không thích người đó.”
Đường Tuấn nói: “Người đó tên là Nhan Minh sao?”
Mộ Dung Lan gật đầu nói: “Ừm. Nhà họ Nhan và nhà họ Mộ Dung thường xuyên làm ăn qua lại với nhau, mấy năm nay việc làm ăn của nhà họ Mộ Dung xảy ra chút vấn đề, vậy nên gia đình muốn gả em cho Nhan Minh để nhà họ Nhan có thể giúp nhà họ Mộ Dung vượt qua những khó khăn này.”
Vốn dĩ sinh ra trong một gia tộc lớn như nhà họ Mộ Dung, Mộ Dung Lan cũng biết hôn nhân của mình không thể nào do chính mình làm chủ được. Nhưng nếu như đối phương là một người khác thì không sao cả, mà đằng này lại chính là Nhan Minh. Mặc dù cậu ta có vẻ ngoài rất đẹp trai là lịch sự, nhưng danh tiếng của cậu ta chưa bao giờ tất cả. Mới mười mấy tuổi đã làm cho bạn nữ cùng lớp có thai, đua xe tông phải người khác, chính vì vậy mà nhà họ Nhan phải đưa cậu ta ra nước ngoài. Những chuyện này có thể giấu người khác, nhưng không thể nào giấu Mộ Dung Lan được.
"Xem ra nhà họ Nhan cũng giàu lắm."Đường Tuấn nhẹ giọng nói.
Mộ Dung Hà khoanh tay, hỏi: “Để tôi xem xem cậu làm thế nào để cho tôi phải hối hận hả? Hả? Cậu định làm gì tôi?”
Anh ta còn chưa nói hết câu thì đã bị Đường Tuấn túm cổ áo, nhấc bổng người lên, cứ như vừa nhấc con búp bê vải lên vậy.
Rầm!
Mở cửa, Đường Tuấn vung tay ném thẳng Mộ Dung Hà xuống đất.
Bấy giờ đang là giờ cao điểm ở bệnh viện, ngoài hành lang biết bao nhiêu người đi qua đi lại. Vừa khéo lại nhìn thấy Mộ Dung Hà bị Đường Tuấn xách cổ ném ra ngoài, chẳng khác nào vừa ném một bịch rác.
Mộ Dung Hà không biết võ công, chỉ cảm thấy người mình đau nhức toàn thân. Nhưng điều khiến anh ta khó chịu hơn là ánh mắt kỳ quái của bác sĩ, y tá, bệnh nhân xung quanh anh ta, cứ như đang cười nhạo anh ta vậy. Anh ta đường đường là cậu chủ của nhà họ Mộ Dung, có bao giờ lại bị người ta đối xử như thế này cơ chứ. Trong lòng anh ta càng thêm căm ghét Đường Tuấn.
“Thằng Đường Tuấn kia, mày sẽ phải hối hận!” Mộ Dung Hà giãy giụa, ánh mắt căm thù như muốn xẻ gan nuốt thịt kẻ thù.
Mộ Dung Hà hận không thể giết chết Đường Tuấn ngay lập tức, nhưng anh ta biết mình không phải là đối thủ của Đường Tuấn. Anh ta ham mê gái gú, cơ thể này đã sớm bị mục ruỗng rồi, đừng nói là Đường Tuấn, chỉ một thanh niên hai mươi tuổi thôi cũng đủ đập cho anh ta một trận tơi bời.
“Được rồi! Tao nhớ chúng mày đấy!” Mộ Dung Hà nghiến răng kèn kẹt nói: “Thế nhưng mày cũng nhớ lấy, lấy đươc con gái nhà Mộ Dung chúng tao về nhà cũng chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì đâu!”
Dứt lời, anh ta chật vật lê lết đi khỏi đây.
Sau khi Mộ Dung Hà rời đi, Đường Tuấn mới nhìn về phía Mộ Dung Lan nói: “Ra ngoài đi dạo một chút nhé, anh không nghĩ là em còn tâm trạng đi làm đâu.”
Mộ Dung Lan nhẹ nhàng gật đầu, không biết có phải vì lúc nãy đã nói ra quan hệ giữa hai người hay không mà lúc này Mộ Dung Lan vô cùng mạnh dạn khoác lấy tay của Đường Tuấn, khiến tất cả bác sĩ và y tá trong bệnh viện đều phải kinh ngạc. Đôi má của cô đỏ lên như quả táo, nhưng cũng không hề có ý bỏ tay ra.
Phía sau bệnh viện có một công viên, là nơi đi dạo dành cho bệnh nhân và nhân viên của bệnh viện. Đường Tuấn và Mộ Dung Lan cùng nhau đi trên con đường lát đá cuội.
“Em xin lỗi.” Nhìn thấy Đường Tuấn có vẻ trầm mặc, Mộ Dung Lan như đang sợ Đường Tuấn giận mình nên chủ động nói: “Em không nên giấu anh những chuyện này. Nguyên nhân chính khiến em ra khỏi nhà thực ra là vì người trong nhà đã ước định hôn nhân cho em, nhưng em không thích người đó.”
Đường Tuấn nói: “Người đó tên là Nhan Minh sao?”
Mộ Dung Lan gật đầu nói: “Ừm. Nhà họ Nhan và nhà họ Mộ Dung thường xuyên làm ăn qua lại với nhau, mấy năm nay việc làm ăn của nhà họ Mộ Dung xảy ra chút vấn đề, vậy nên gia đình muốn gả em cho Nhan Minh để nhà họ Nhan có thể giúp nhà họ Mộ Dung vượt qua những khó khăn này.”
Vốn dĩ sinh ra trong một gia tộc lớn như nhà họ Mộ Dung, Mộ Dung Lan cũng biết hôn nhân của mình không thể nào do chính mình làm chủ được. Nhưng nếu như đối phương là một người khác thì không sao cả, mà đằng này lại chính là Nhan Minh. Mặc dù cậu ta có vẻ ngoài rất đẹp trai là lịch sự, nhưng danh tiếng của cậu ta chưa bao giờ tất cả. Mới mười mấy tuổi đã làm cho bạn nữ cùng lớp có thai, đua xe tông phải người khác, chính vì vậy mà nhà họ Nhan phải đưa cậu ta ra nước ngoài. Những chuyện này có thể giấu người khác, nhưng không thể nào giấu Mộ Dung Lan được.
"Xem ra nhà họ Nhan cũng giàu lắm."Đường Tuấn nhẹ giọng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.