Chương 311: "'những Lời Đường Đại Sư Nói Chúng Tôi Đều Nhớ Rõ Cả Rồi."
Fi
07/01/2023
Trước Tiếp
"'Những lời Đường đại sư nói chúng tôi đều nhớ rõ cả rồi."
Người vừa được Đường Tuấn chữa bệnh, đứng đầu là Lê Chí Hùng, hướng về Đường Tuấn cúi đầu. Đường Tuấn đã chữa cho họ những căn bệnh bám riết họ nhiều năm nay, dường như cùng nhau được sống lại.
"Ừm." Đường Tuấn gật đầu.
Đôi mắt quỷ y Lâm Trung Hiệp sáng rực, cả cơ thể khẽ run lên.
Ngồi ở góc khuất ở hàng ghế cuối cùng, sắc mặt Hồng Thư và người quay phim đã trở nên vô cùng khó coi, những lời nói của Đường Tuấn giống như cái tát vào mặt bọn họ.
"Lâm đại sư, kết quả của trận đọ sức tay nghề ngày hôm nay như thế nào ạ? Người nào thắng?" Ngay lúc này, Tề Hưng không can tâm hỏi. Vốn dĩ lần này dự định sẽ làm Đường Tuấn xấu mặt một bữa, nhưng không nghĩ tới tay nghề của Đường Tuấn dường như cũng chẳng kém gì quỷ y, Nhà họ Tề của anh nhân cơ hội này lấy lòng tin của một đám người, ý định lúc đầu vốn là như vậy, không nghĩ tới lúc bị Đường Tuấn nhanh chân đến trước. Có thể nói, nhà họ Tề của anh ta tốn rất nhiều công sức dựng lên buổi diễn thuyết này, kết quả là Giá trúc đựng nước cũng bằng không.
Đường Tuấn và quỷ y Lâm Trung Hiệp nhìn nhau, khoé môi quỷ y lộ ra một nụ cười khổ nói: "Tôi và người anh em họ Đường đây không thể phân ra cao thấp nhưng y đức và tấm lòng của người anh em này tôi khâm phục, tôi thua!"
Sau khi nói xong lời này, cả hội trường đều ồ lên, quỷ y Lâm Trung Hiệp tự nhận là mình không bằng Đường Tuấn, nếu chuyện này truyền đi khắp giới y học, đặc biệt là y học Việt Nam, thì không biết sẽ nổ lên bao nhiêu sóng gió.
Đường Tuấn vừa định mở lời, quỷ y Lâm Trung Hiệp lại hạ giọng, ghé sát tai anh nói: "Nếu như cậu muốn đi lên trong giới, y học Việt Nam thì phải chấp nhận vinh quang như thế này. Chỉ khi cậu đứng trên sân khấu cùng vinh quang thì bọn họ mới có thể thấy được tài năng của cậu, mới bằng lòng tin tưởng cậu, tin tưởng vào y học Việt Nam!"
Đường Tuấn ngây người, anh cũng có thể hiểu những lời Lâm Trung Hiệp nói là thật, điều này có chút giống với hiệu ứng của minh tinh, vì sao nhiều người như vậy mà các nhà sản xuất lại toàn đi tìm những tiểu thịt tươi, đúng ý họ chính là một lượng lớn người hâm mộ. Nếu như bây giờ có một người nổi tiếng nào đó sẵn lòng đứng lên tin tưởng y học Việt Nam, thì có thể khẳng định được trong một thời gian ngắn thì y học Việt Nam rất nhanh sẽ được nhiều người quan tâm, nhưng thay vì để những người không biết gì về y học Việt Nam đứng lên nói, còn không bằng tự mình trở nên nổi tiếng từ những người hâm mộ rồi từ từ hồi sinh y học Việt Nam.
Đây cũng chính là ý định của quỷ y, là lí do mà ông ta chủ động chịu thua, nếu không thì dưới cái tình huống Chân Khí này, Lâm Trung Hiệp có tận mười năm kinh nghiệm với nghề thì Đường Tuấn quả thực không thể nào sánh bằng, và tất nhiên Đường Tuấn cũng chẳng có khả năng thắng nổi ông ta. Nhưng đây là một kế hoạch hoàn mỹ, là một loại hình thức khác để hỗ trợ lẫn nhau!
"Cảm ơn ông Lâm." Lời cảm ơn từ tận sâu trong đáy lòng anh. Lâm Trung Hiệp đã dùng cả thanh danh của mình để tạo bước đệm cho anh!
Lâm Trung Hiệp lắc đầu, không gì bình tĩnh hơn, hết sức vui mừng.
Tề Hưng nghe vậy, lập tức ngây người tại chỗ, bất luận có nghĩ như thế nào thì anh ta cũng chẳng bao giờ nghĩ đến Lâm Trung Hiệp lại nhận thua, để tạo bước đệm cho Đường Tuấn, điều này trái lại với dự tính ban đầu của anh ta.
"Lâm Trung Hiệp, ông đang làm gì vậy? Rõ ràng trận đấu còn chưa kết thúc vậy mà ông lại chịu thua rồi? Vậy nhà họ Tề chúng tôi mời ông tới để làm gì?" Tâm trạng Tề Hưng có chút mất không chế mà quát lên với Lâm Trung Hiệp, thậm chí còn nói thẳng ra cả họ và tên.
"Tề Hưng, câm mồm!" Tề Thiên Thông lập tức kéo Tề Hưng lại, nhưng lời nói của Tề Hưng đã vang khắp hội trường.
Gương mặt Lâm Trung Hiệp đột nhiên trở nên lạnh lùng, ông ta được người đời gọi là quỷ y, đi đến đâu đều được kính trọng, nhưng bây giờ lại bị Tề Hưng chất vấn ngay tại chỗ.
"'Những lời Đường đại sư nói chúng tôi đều nhớ rõ cả rồi."
Người vừa được Đường Tuấn chữa bệnh, đứng đầu là Lê Chí Hùng, hướng về Đường Tuấn cúi đầu. Đường Tuấn đã chữa cho họ những căn bệnh bám riết họ nhiều năm nay, dường như cùng nhau được sống lại.
"Ừm." Đường Tuấn gật đầu.
Đôi mắt quỷ y Lâm Trung Hiệp sáng rực, cả cơ thể khẽ run lên.
Ngồi ở góc khuất ở hàng ghế cuối cùng, sắc mặt Hồng Thư và người quay phim đã trở nên vô cùng khó coi, những lời nói của Đường Tuấn giống như cái tát vào mặt bọn họ.
"Lâm đại sư, kết quả của trận đọ sức tay nghề ngày hôm nay như thế nào ạ? Người nào thắng?" Ngay lúc này, Tề Hưng không can tâm hỏi. Vốn dĩ lần này dự định sẽ làm Đường Tuấn xấu mặt một bữa, nhưng không nghĩ tới tay nghề của Đường Tuấn dường như cũng chẳng kém gì quỷ y, Nhà họ Tề của anh nhân cơ hội này lấy lòng tin của một đám người, ý định lúc đầu vốn là như vậy, không nghĩ tới lúc bị Đường Tuấn nhanh chân đến trước. Có thể nói, nhà họ Tề của anh ta tốn rất nhiều công sức dựng lên buổi diễn thuyết này, kết quả là Giá trúc đựng nước cũng bằng không.
Đường Tuấn và quỷ y Lâm Trung Hiệp nhìn nhau, khoé môi quỷ y lộ ra một nụ cười khổ nói: "Tôi và người anh em họ Đường đây không thể phân ra cao thấp nhưng y đức và tấm lòng của người anh em này tôi khâm phục, tôi thua!"
Sau khi nói xong lời này, cả hội trường đều ồ lên, quỷ y Lâm Trung Hiệp tự nhận là mình không bằng Đường Tuấn, nếu chuyện này truyền đi khắp giới y học, đặc biệt là y học Việt Nam, thì không biết sẽ nổ lên bao nhiêu sóng gió.
Đường Tuấn vừa định mở lời, quỷ y Lâm Trung Hiệp lại hạ giọng, ghé sát tai anh nói: "Nếu như cậu muốn đi lên trong giới, y học Việt Nam thì phải chấp nhận vinh quang như thế này. Chỉ khi cậu đứng trên sân khấu cùng vinh quang thì bọn họ mới có thể thấy được tài năng của cậu, mới bằng lòng tin tưởng cậu, tin tưởng vào y học Việt Nam!"
Đường Tuấn ngây người, anh cũng có thể hiểu những lời Lâm Trung Hiệp nói là thật, điều này có chút giống với hiệu ứng của minh tinh, vì sao nhiều người như vậy mà các nhà sản xuất lại toàn đi tìm những tiểu thịt tươi, đúng ý họ chính là một lượng lớn người hâm mộ. Nếu như bây giờ có một người nổi tiếng nào đó sẵn lòng đứng lên tin tưởng y học Việt Nam, thì có thể khẳng định được trong một thời gian ngắn thì y học Việt Nam rất nhanh sẽ được nhiều người quan tâm, nhưng thay vì để những người không biết gì về y học Việt Nam đứng lên nói, còn không bằng tự mình trở nên nổi tiếng từ những người hâm mộ rồi từ từ hồi sinh y học Việt Nam.
Đây cũng chính là ý định của quỷ y, là lí do mà ông ta chủ động chịu thua, nếu không thì dưới cái tình huống Chân Khí này, Lâm Trung Hiệp có tận mười năm kinh nghiệm với nghề thì Đường Tuấn quả thực không thể nào sánh bằng, và tất nhiên Đường Tuấn cũng chẳng có khả năng thắng nổi ông ta. Nhưng đây là một kế hoạch hoàn mỹ, là một loại hình thức khác để hỗ trợ lẫn nhau!
"Cảm ơn ông Lâm." Lời cảm ơn từ tận sâu trong đáy lòng anh. Lâm Trung Hiệp đã dùng cả thanh danh của mình để tạo bước đệm cho anh!
Lâm Trung Hiệp lắc đầu, không gì bình tĩnh hơn, hết sức vui mừng.
Tề Hưng nghe vậy, lập tức ngây người tại chỗ, bất luận có nghĩ như thế nào thì anh ta cũng chẳng bao giờ nghĩ đến Lâm Trung Hiệp lại nhận thua, để tạo bước đệm cho Đường Tuấn, điều này trái lại với dự tính ban đầu của anh ta.
"Lâm Trung Hiệp, ông đang làm gì vậy? Rõ ràng trận đấu còn chưa kết thúc vậy mà ông lại chịu thua rồi? Vậy nhà họ Tề chúng tôi mời ông tới để làm gì?" Tâm trạng Tề Hưng có chút mất không chế mà quát lên với Lâm Trung Hiệp, thậm chí còn nói thẳng ra cả họ và tên.
"Tề Hưng, câm mồm!" Tề Thiên Thông lập tức kéo Tề Hưng lại, nhưng lời nói của Tề Hưng đã vang khắp hội trường.
Gương mặt Lâm Trung Hiệp đột nhiên trở nên lạnh lùng, ông ta được người đời gọi là quỷ y, đi đến đâu đều được kính trọng, nhưng bây giờ lại bị Tề Hưng chất vấn ngay tại chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.