Chương 223: Tự Tin Mạnh Mẽ.
Fi
29/12/2022
Trước Tiếp
Vẫn là căn biệt thự thuộc về Trương Tuyền.
Trong phòng, Trương Tuyền đang cùng người trung niên họ Nam uống trà, khung cảnh thoải mái an nhàn.
Lúc này, một loạt tiếng bước chân vội vàng vang lên, sau đó người quản gia kia khom người nhanh chóng đi vào.
"Hồ Tam đã đưa người tới rồi sao?" Trương Tuyền nâng một chén trà tinh xảo tùy ý hỏi, giữa đôi chân mày là sự tự tin mạnh mẽ.
Hai mắt quản gia hiện ra không ít kinh hoảng, nói: "Sư phụ Trương, xảy ra chuyện rồi. Tôi nghe người ở khách sạn Phúc Lai nói, tên nhóc họ Đường và cô gái kia đã trở về."
Xoảng!
"Cái gì!" Trương Tuyền trợn mắt, ly uống trà giá trị không nhỏ được ông ta cầm trong lòng bàn tay bị nội lực bắn ra theo bản năng đập cho vỡ tan tành.
Ông ta đứng dậy, đôi mắt hổ nhìn chằm chằm vào quản gia, hỏi: "Ông vừa mới nói cái gì?"
Quản gia sợ mất mật, nhưng vẫn ngoan ngoãn nói lại mọi chuyện một lần nữa.
"Coi bộ Hồ Tam đã ngã xuống trong tay tên nhóc kia." Người trung niên họ Nam trầm giọng nói.
Trương Tuyền gật đầu, dặn dò quản gia: "Dặn xuống dưới, chuyện này tôi không muốn nghe thấy có người nói đến. Nếu để cho tôi biết, các ngươi đã biết hậu quả!"
Quản gia vội gật đầu, lui ra ngoài.
"Không nghĩ tới tên nhóc kia đúng là có mấy phần bản lĩnh, ngay cả Hồ Tam cũng không phải là đối thủ của cậu ta, là tôi đã khinh thường cậu ta." Nét mặt Trương Tuyền đã khôi phục lại bình tĩnh, ngồi xuóng một lần nữa.
"Ông định làm gì?" Người trung niên họ Nam hỏi.
Trương Tuyền im lặng trong chốc lát, trên mặt bỗng nở một nụ cười ác độc: "Ha ha, Hồ Tam chết rồi, chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ. Ông em Nam, ông không phải có vài con đường tin tức sao, giúp tôi lan rộng chuyện này ra ngoài, cứ nói gã tranh giành tình nhân với tên họ Đường, bị tên họ Đường đánh chết."
Người trung niên họ Nam hơi run lên, sau đó gật đầu, chỉ là trong mắt lộ ra không ít kiêng kỵ. Vị tông sư cảnh giới Chân Khí sau lưng Hồ Tam có chút kỳ lạ, nhưng dù sao cũng là cao thủ tông sư thứ thiệt. Mấy năm trước, chính ông đã tận mắt nhìn thấy người kia xé xác một tên cao thủ luyện công hóa khí, do đó giành được tên gọi tông sư điên.Hành vi này của Trương Tuyền, vu oan giá họa, không thể nói là không độc ác! Cho dù sau lưng tên nhóc kia có chút chỗ dựa, nhưng nếu như gây hấn với một vị tông sư điên cũng sẽ vô cùng đau đầu.
Bên trong khách sạn Phúc Lai.
Nắng sớm vừa chiếu, Đường Tuấn khoanh chân ngồi trên sàn bên ngoài ban công, Thẩm Ngọc Nhu ngủ yên bên trong phòng. Tối hôm qua sau khi trở về, sợ Trương Tuyền sẽ lại ra tay cho nên bèn ở lại.
Nắng sớm như những mảnh vàng vỡ chiếu xuống khắp nơi trên cơ thể anh, tôn lên cho anh toàn thân vàng kim như một vị Phật cao quý mà lại trang nghiêm. Khí thế trên người lên lên xuống xuống, loáng thoáng có thể nghe được âm thanh chân khí rung động . Sau khi đánh nhau với đám người Văn Sơn và bà Độc, Đường Tuấn cũng đã chạm tới bậc cửa võ kỹ, mà tối hôm qua nhìn thấy phương thức vận chuyển nội lực đặc biệt của Hồ Tam, tựa như cọng rơm cuối cùng, để anh hiểu được chân lý của võ kỹ.
Sau một hồi lâu, Đường Tuấn thở ra một hơi khí bẩn, mở hai mắt ra.
"Còn thiếu một chút, nếu như có thể đánh với vị tông sư sau lưng Hồ Tam, có lẽ sẽ có thể hoàn thiện suy nghĩ của mình." Đường Tuấn nói, trong lòng có chút tiếc nuối.
Sau khi đánh với Hồ Tam, anh đã đoán được sau lưng Hồ Tam tuyệt đối có một cao thủ tông sư đang chỉ dẫn nhưng vẫn cứ ra tay giết chết mấy người Hồ Tam. Một là giết gà dọa khỉ, hai là mấy người Hồ Tam đã đụng chạm tới điểm giới hạn của anh. Anh dùng phương pháp của truyền nhân gia tộc Y Thánh nên căn bản không có khả năng có người biết là anh đã ra tay.
Vẫn là căn biệt thự thuộc về Trương Tuyền.
Trong phòng, Trương Tuyền đang cùng người trung niên họ Nam uống trà, khung cảnh thoải mái an nhàn.
Lúc này, một loạt tiếng bước chân vội vàng vang lên, sau đó người quản gia kia khom người nhanh chóng đi vào.
"Hồ Tam đã đưa người tới rồi sao?" Trương Tuyền nâng một chén trà tinh xảo tùy ý hỏi, giữa đôi chân mày là sự tự tin mạnh mẽ.
Hai mắt quản gia hiện ra không ít kinh hoảng, nói: "Sư phụ Trương, xảy ra chuyện rồi. Tôi nghe người ở khách sạn Phúc Lai nói, tên nhóc họ Đường và cô gái kia đã trở về."
Xoảng!
"Cái gì!" Trương Tuyền trợn mắt, ly uống trà giá trị không nhỏ được ông ta cầm trong lòng bàn tay bị nội lực bắn ra theo bản năng đập cho vỡ tan tành.
Ông ta đứng dậy, đôi mắt hổ nhìn chằm chằm vào quản gia, hỏi: "Ông vừa mới nói cái gì?"
Quản gia sợ mất mật, nhưng vẫn ngoan ngoãn nói lại mọi chuyện một lần nữa.
"Coi bộ Hồ Tam đã ngã xuống trong tay tên nhóc kia." Người trung niên họ Nam trầm giọng nói.
Trương Tuyền gật đầu, dặn dò quản gia: "Dặn xuống dưới, chuyện này tôi không muốn nghe thấy có người nói đến. Nếu để cho tôi biết, các ngươi đã biết hậu quả!"
Quản gia vội gật đầu, lui ra ngoài.
"Không nghĩ tới tên nhóc kia đúng là có mấy phần bản lĩnh, ngay cả Hồ Tam cũng không phải là đối thủ của cậu ta, là tôi đã khinh thường cậu ta." Nét mặt Trương Tuyền đã khôi phục lại bình tĩnh, ngồi xuóng một lần nữa.
"Ông định làm gì?" Người trung niên họ Nam hỏi.
Trương Tuyền im lặng trong chốc lát, trên mặt bỗng nở một nụ cười ác độc: "Ha ha, Hồ Tam chết rồi, chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ. Ông em Nam, ông không phải có vài con đường tin tức sao, giúp tôi lan rộng chuyện này ra ngoài, cứ nói gã tranh giành tình nhân với tên họ Đường, bị tên họ Đường đánh chết."
Người trung niên họ Nam hơi run lên, sau đó gật đầu, chỉ là trong mắt lộ ra không ít kiêng kỵ. Vị tông sư cảnh giới Chân Khí sau lưng Hồ Tam có chút kỳ lạ, nhưng dù sao cũng là cao thủ tông sư thứ thiệt. Mấy năm trước, chính ông đã tận mắt nhìn thấy người kia xé xác một tên cao thủ luyện công hóa khí, do đó giành được tên gọi tông sư điên.Hành vi này của Trương Tuyền, vu oan giá họa, không thể nói là không độc ác! Cho dù sau lưng tên nhóc kia có chút chỗ dựa, nhưng nếu như gây hấn với một vị tông sư điên cũng sẽ vô cùng đau đầu.
Bên trong khách sạn Phúc Lai.
Nắng sớm vừa chiếu, Đường Tuấn khoanh chân ngồi trên sàn bên ngoài ban công, Thẩm Ngọc Nhu ngủ yên bên trong phòng. Tối hôm qua sau khi trở về, sợ Trương Tuyền sẽ lại ra tay cho nên bèn ở lại.
Nắng sớm như những mảnh vàng vỡ chiếu xuống khắp nơi trên cơ thể anh, tôn lên cho anh toàn thân vàng kim như một vị Phật cao quý mà lại trang nghiêm. Khí thế trên người lên lên xuống xuống, loáng thoáng có thể nghe được âm thanh chân khí rung động . Sau khi đánh nhau với đám người Văn Sơn và bà Độc, Đường Tuấn cũng đã chạm tới bậc cửa võ kỹ, mà tối hôm qua nhìn thấy phương thức vận chuyển nội lực đặc biệt của Hồ Tam, tựa như cọng rơm cuối cùng, để anh hiểu được chân lý của võ kỹ.
Sau một hồi lâu, Đường Tuấn thở ra một hơi khí bẩn, mở hai mắt ra.
"Còn thiếu một chút, nếu như có thể đánh với vị tông sư sau lưng Hồ Tam, có lẽ sẽ có thể hoàn thiện suy nghĩ của mình." Đường Tuấn nói, trong lòng có chút tiếc nuối.
Sau khi đánh với Hồ Tam, anh đã đoán được sau lưng Hồ Tam tuyệt đối có một cao thủ tông sư đang chỉ dẫn nhưng vẫn cứ ra tay giết chết mấy người Hồ Tam. Một là giết gà dọa khỉ, hai là mấy người Hồ Tam đã đụng chạm tới điểm giới hạn của anh. Anh dùng phương pháp của truyền nhân gia tộc Y Thánh nên căn bản không có khả năng có người biết là anh đã ra tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.