Chương 379: Vậy Bây Giờ Cô Ấy Đang Ở Đâu?”
Fi
27/01/2023
Trước Tiếp
Đường Tuấn đứng ở bên đường, nhìn chiếc xe của Lý Ngọc Mai đang dần lái đi xa, rồi biến mất khỏi tầm mắt. Trong vô thức, anh sờ lên dấu răng hơi nhô ra ở sau cổ, khóe môi Đường Tuấn cong lên một nụ cười khổ. Cô gái họ Lý này đúng là dũng mãnh, dùng sức nhiều thật đó chứ.
Tuy là nghĩ như vậy, nhưng trong lòng Đường Tuấn vẫn có chút ấm áp. Chỉ vì Lý Ngọc Mai trước khi đi có nói một câu: “Về sau chỉ cần anh muốn nói, tôi sẽ tin anh.” Lúc nói ra câu này, hai má của cô chủ Lý đỏ như áng mây bên trời, dễ thương động lòng người.
Đương nhiên, cảm xúc cũng chỉ đến đấy thôi, Đường Tuấn không hề có dự định gì tiếp theo.
“Thật sự không biết sau này cô ấy sẽ gả cho người đàn ông như thế nào.” Đường Tuấn chặn một chiếc taxi bên đường, lúc ngồi vào trong, trong đầu đột nhiên nhảy ra câu hỏi như thế. Với nhan sắc và bối cảnh gia đình của Lý Ngọc Mai, e rằng không thể để ý đến người đàn ông bình thường, cho dù là Vương Tấn Lợi cũng chỉ là đối tượng giúp đỡ cho cô. Liệu rằng sẽ có người đàn ông có thể làm cho cô chủ Lý cam tâm tình nguyện bị khuất phục, chôn vùi trong cơm áo gạo tiền chứ?
Đúng vào lúc Đường Tuấn đang suy nghĩ miên man, điện thoại của anh đột nhiên vang lên.
Là số lạ.
Nhận cuộc gọi, đầu bên kia truyền đến một giọng nam trầm thấp: “Có phải là người nhà của Dương Lộc không?”
Đường Tuấn vừa muốn nói “gọi nhầm rồi”, nhưng ma xui quỷ khiến thể nào lại trả lời: “Phải.”
“Anh nhanh chóng đến trường đi, Dương Lộc đánh nhau với bạn học trên trường. Hành vi này vô cùng tồi tệ, vài lãnh đạo trong học viện đang xem xét xử phạt em ấy đấy.” Giọng nói của người đàn ông làm cho người ta cảm thấy khó chịu vô cùng, ông ta nói như đang ra lệnh cho người khác vậy.
“Ồ. Vậy bây giờ cô ấy đang ở đâu?” Đường Tuấn hỏi. Trong đầu cùng lúc đó xuất hiện dáng vẻ rụt rè của Dương Lộc, anh thật sự không ngờ được cô gái như vậy lại có thể đánh nhau với người khác.
“Hứ! Còn có thể ở đâu được nữa, đương nhiên là ở phòng bảo vệ của học viện. Nhanh chóng đến đây đi, tôi không có thời gian để đợi anh đâu” Người đàn ông nói với giọng bực tức, rồi nhanh chóng cúp máy.
Đường Tuấn nắm lấy chiếc điện thoại đang kêu “tút tút”, sau khi nói với tài xế lái xe câu “Đến Học viện Thương mại Trường đại học Vinh”, thì lại dựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Dương Lộc báo với nhà trường số điện thoại của anh, mà không phải số ở nhà, chắc là cô không muốn làm cho mẹ mình lo lắng.
Mà lúc này, ở phòng bảo vệ của Học viện Thương mại Trường đại học Vinh, người đàn ông trung niên có khuôn mặt chữ điền mặc áo vest thắt cà vạt, cười lạnh lùng rồi cúp điện thoại. Dương Lộc đang có chút sợ hãi, cắn môi đứng trước mặt ông ta. Lúc này nhìn cô bé có chút thảm hại, đầu tóc mềm mượt lúc trước đã trở nên rối bù, trên mặt có vài chỗ bầm xanh, trên tay còn có chỗ da bị rách, máu vẫn đang chảy ra ngoài mà lại không được băng bó.
Nhưng người đàn ông trung niên lại giả vờ không nhìn thấy, gằn giọng nói: “Hứ! Đợi người nhà em đến, tôi phải hỏi thử xem họ dạy dỗ em thế nào, đúng là không có gia giáo.”
“Tổ trưởng Lãnh, anh ấy nói sẽ đến đây sao?” Dương Lộc có chút không dám tin hỏi người đàn ông. Lúc nãy, Tổ trưởng Lãnh ở trước mặt bảo cô đọc số điện thoại của người nhà, trong vô thức cô lại đọc ra số điện thoại của Đường Tuấn. Số điện thoại Đường Tuấn cho cô, trong khoảng thời gian này cô sớm đã thuộc nằm lòng.
“Hứ! Đương nhiên là sẽ đến rồi!” Tổ trưởng Lãnh cười lạnh nói: “Em như vậy, còn muốn lấy học bổng tìm cơ hội thực tập, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”
Đường Tuấn đứng ở bên đường, nhìn chiếc xe của Lý Ngọc Mai đang dần lái đi xa, rồi biến mất khỏi tầm mắt. Trong vô thức, anh sờ lên dấu răng hơi nhô ra ở sau cổ, khóe môi Đường Tuấn cong lên một nụ cười khổ. Cô gái họ Lý này đúng là dũng mãnh, dùng sức nhiều thật đó chứ.
Tuy là nghĩ như vậy, nhưng trong lòng Đường Tuấn vẫn có chút ấm áp. Chỉ vì Lý Ngọc Mai trước khi đi có nói một câu: “Về sau chỉ cần anh muốn nói, tôi sẽ tin anh.” Lúc nói ra câu này, hai má của cô chủ Lý đỏ như áng mây bên trời, dễ thương động lòng người.
Đương nhiên, cảm xúc cũng chỉ đến đấy thôi, Đường Tuấn không hề có dự định gì tiếp theo.
“Thật sự không biết sau này cô ấy sẽ gả cho người đàn ông như thế nào.” Đường Tuấn chặn một chiếc taxi bên đường, lúc ngồi vào trong, trong đầu đột nhiên nhảy ra câu hỏi như thế. Với nhan sắc và bối cảnh gia đình của Lý Ngọc Mai, e rằng không thể để ý đến người đàn ông bình thường, cho dù là Vương Tấn Lợi cũng chỉ là đối tượng giúp đỡ cho cô. Liệu rằng sẽ có người đàn ông có thể làm cho cô chủ Lý cam tâm tình nguyện bị khuất phục, chôn vùi trong cơm áo gạo tiền chứ?
Đúng vào lúc Đường Tuấn đang suy nghĩ miên man, điện thoại của anh đột nhiên vang lên.
Là số lạ.
Nhận cuộc gọi, đầu bên kia truyền đến một giọng nam trầm thấp: “Có phải là người nhà của Dương Lộc không?”
Đường Tuấn vừa muốn nói “gọi nhầm rồi”, nhưng ma xui quỷ khiến thể nào lại trả lời: “Phải.”
“Anh nhanh chóng đến trường đi, Dương Lộc đánh nhau với bạn học trên trường. Hành vi này vô cùng tồi tệ, vài lãnh đạo trong học viện đang xem xét xử phạt em ấy đấy.” Giọng nói của người đàn ông làm cho người ta cảm thấy khó chịu vô cùng, ông ta nói như đang ra lệnh cho người khác vậy.
“Ồ. Vậy bây giờ cô ấy đang ở đâu?” Đường Tuấn hỏi. Trong đầu cùng lúc đó xuất hiện dáng vẻ rụt rè của Dương Lộc, anh thật sự không ngờ được cô gái như vậy lại có thể đánh nhau với người khác.
“Hứ! Còn có thể ở đâu được nữa, đương nhiên là ở phòng bảo vệ của học viện. Nhanh chóng đến đây đi, tôi không có thời gian để đợi anh đâu” Người đàn ông nói với giọng bực tức, rồi nhanh chóng cúp máy.
Đường Tuấn nắm lấy chiếc điện thoại đang kêu “tút tút”, sau khi nói với tài xế lái xe câu “Đến Học viện Thương mại Trường đại học Vinh”, thì lại dựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Dương Lộc báo với nhà trường số điện thoại của anh, mà không phải số ở nhà, chắc là cô không muốn làm cho mẹ mình lo lắng.
Mà lúc này, ở phòng bảo vệ của Học viện Thương mại Trường đại học Vinh, người đàn ông trung niên có khuôn mặt chữ điền mặc áo vest thắt cà vạt, cười lạnh lùng rồi cúp điện thoại. Dương Lộc đang có chút sợ hãi, cắn môi đứng trước mặt ông ta. Lúc này nhìn cô bé có chút thảm hại, đầu tóc mềm mượt lúc trước đã trở nên rối bù, trên mặt có vài chỗ bầm xanh, trên tay còn có chỗ da bị rách, máu vẫn đang chảy ra ngoài mà lại không được băng bó.
Nhưng người đàn ông trung niên lại giả vờ không nhìn thấy, gằn giọng nói: “Hứ! Đợi người nhà em đến, tôi phải hỏi thử xem họ dạy dỗ em thế nào, đúng là không có gia giáo.”
“Tổ trưởng Lãnh, anh ấy nói sẽ đến đây sao?” Dương Lộc có chút không dám tin hỏi người đàn ông. Lúc nãy, Tổ trưởng Lãnh ở trước mặt bảo cô đọc số điện thoại của người nhà, trong vô thức cô lại đọc ra số điện thoại của Đường Tuấn. Số điện thoại Đường Tuấn cho cô, trong khoảng thời gian này cô sớm đã thuộc nằm lòng.
“Hứ! Đương nhiên là sẽ đến rồi!” Tổ trưởng Lãnh cười lạnh nói: “Em như vậy, còn muốn lấy học bổng tìm cơ hội thực tập, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.