Chương 317: “Vậy Thì Bây Giờ Bố Cô Có Rảnh Không?”
Fi
07/01/2023
Trước Tiếp
Lê Chí Hùng nghiêm túc nói: “Bác sĩ Đường, đây là thẻ hội viên cao cấp của công ty chúng tôi. Chỉ cần cậu giữ tấm thẻ hội viên này, bất kể là khách sạn hay nhà hàng nào đứng tên tôi cậu đều có thể xài thoải mái mà không mất đồng nào, cũng không cần phải đặt hẹn trước. Tất cả đều miễn phí.”
Đường Tuấn cười khẽ, trả lời: “Ông đưa cho tôi tấm thẻ này không sợ tôi xài sạt nghiệp ông sao?”
Lê Chí Hùng nói: “Bác sĩ Đường cứ nói đùa, nếu bác sĩ Đường đến nhà hàng tôi ăn thì đó là vinh dự của tôi ấy chứ. Bác sĩ Đường, cậu nhận chứ?”
Đường Tuấn do dự một lát, sau đó vẫn nhận lấy tấm thẻ. Anh tìm giấy bút kê đơn thuốc, sau đó đưa cho Lê Chí Hùng, nói: “Bao giờ về nhà ông cầm toa thuốc này bốc thuốc và sắc thuốc theo chỉ định nhé, nội trong vòng một tuần uống thì sức khỏe của ông sẽ nhanh chóng hồi phục thôi.”
Lê Chí Hùng nghe vậy thì hai mắt sáng ngời, vội vã nhận đơn thuốc trên tay Đường Tuấn, cẩn thận cất đi.
“Cảm ơn bác sĩ Đường. Vậy nếu cậu có chuyện gì gấp cứ gọi vào số trên thẻ điện thoại cho tôi nhé.” Bấy giờ Lê Chí Hùng đang sốt ruột muốn về nhà lắm rồi, cho nên ông muốn tạm biệt anh.
Chờ Lê Chí Hùng đi rồi, Ninh Đình Trung mới thì thầm nói với Đường Tuấn: “Này cậu em, cậu kê đơn thuốc đó thật à?”
Đường Tuấn không hiểu anh ta đang nghĩ gì nữa, cười mắng: “Thanh niên trai tráng không cần phải uống thứ thuốc đó đâu. Đợi đến khi nào anh và Âu Dương Hồng Phượng kết hôn em sẽ tặng cho anh một món quà lớn.”
Ninh Đình Trung cười ha hả, Đường Tuấn đã nói là quà lớn rồi thì ắt hẳn nó không tầm thưởng chút nào: “Vậy thì tôi với cậu chốt nhé.”
Lúc này, vừa hay Lưu Hồng Mai nói chuyện xong quay lại.
“Thế nào rồi?” Đường Tuấn hỏi.
Biểu cảm của Lưu Tử Hồng hơi lúng túng, nói: “Bây giờ bố tôi đang ở công ty, chỉ là?”
Cô ta hơi xấu hổ nhìn Đường Tuấn, không biết phải nói thế nào nữa.
“Cô cứ nói đi.” Đường Tuấn nói.
Lưu Hồng Mai đáp: “Tôi đã nói sơ lược tình hình với bố tôi rồi, nhưng mà bố tôi lại tưởng tôi đang nói đùa, cho nên không tin anh.”
Dường như sợ Đường Tuấn hiểu lầm, cô ta cuống quýt giải thích: “Bác sĩ Đường, bố tôi chưa từng thấy năng lực y học của anh, cho nên mới hiểu lầm như vậy. Anh chờ tôi giải thích cho ông ấy hiểu nhé. Hai năm qua không biết có bao nhiêu tay lang băm giả làm bác sĩ Y học cổ truyền đến gặp bố tôi, bố tôi cũng sợ mình bị lừa cho nên mới hành xử như vậy.”
Đường Tuấn tỏ vẻ đã hiểu. Đúng là thời buổi bây giờ nhiều tên giả mạo làm bác sĩ Y học cổ truyền thuật, mấy bữa trước còn có một bà già quảng cáo chữa được bệnh trên mạng với TV, không biết lấy bao nhiêu cái danh giả đi quảng cáo rồi, lúc thì bảo mình là chuyên gia trị xương khớp, lúc thì nhà tôi ba đời làm giáo sư nghiên cứu tăng xương khớp, quảng cáo hết lần này đến lần khác khiến bao nhiêu người bị lừa gạt.
“Vậy thì bây giờ bố cô có rảnh không?” Đường Tuấn hỏi.
Lưu Hồng Mai gật đầu, nói: “Tuy rằng bố tôi không tin nhưng tôi đã khuyên ông ấy rồi, ông bảo vẫn muốn thử gặp anh một lần.”
Lưu Hồng Mai nói xong câu này thì cả người run lên bần bật, cô ta sợ câu này chọc Đường Tuấn giận.
Đường Tuấn nói: “Vậy cô nói cho tôi biết địa chỉ của ông ấy đi. Đợi lát nữa tôi qua đó ngay.”
Ninh Đình Trung lái xen đưa Đường Tuấn và Hoa Tiểu Nam về biệt thự số một Công viên Xanh. Ninh Đình Trung chiều nay còn có hẹn với Âu Dương Hồng Phượng nên để cho Đường Nghiêu lái xe đến tòa soạn báo Y học cổ truyền.
Lê Chí Hùng nghiêm túc nói: “Bác sĩ Đường, đây là thẻ hội viên cao cấp của công ty chúng tôi. Chỉ cần cậu giữ tấm thẻ hội viên này, bất kể là khách sạn hay nhà hàng nào đứng tên tôi cậu đều có thể xài thoải mái mà không mất đồng nào, cũng không cần phải đặt hẹn trước. Tất cả đều miễn phí.”
Đường Tuấn cười khẽ, trả lời: “Ông đưa cho tôi tấm thẻ này không sợ tôi xài sạt nghiệp ông sao?”
Lê Chí Hùng nói: “Bác sĩ Đường cứ nói đùa, nếu bác sĩ Đường đến nhà hàng tôi ăn thì đó là vinh dự của tôi ấy chứ. Bác sĩ Đường, cậu nhận chứ?”
Đường Tuấn do dự một lát, sau đó vẫn nhận lấy tấm thẻ. Anh tìm giấy bút kê đơn thuốc, sau đó đưa cho Lê Chí Hùng, nói: “Bao giờ về nhà ông cầm toa thuốc này bốc thuốc và sắc thuốc theo chỉ định nhé, nội trong vòng một tuần uống thì sức khỏe của ông sẽ nhanh chóng hồi phục thôi.”
Lê Chí Hùng nghe vậy thì hai mắt sáng ngời, vội vã nhận đơn thuốc trên tay Đường Tuấn, cẩn thận cất đi.
“Cảm ơn bác sĩ Đường. Vậy nếu cậu có chuyện gì gấp cứ gọi vào số trên thẻ điện thoại cho tôi nhé.” Bấy giờ Lê Chí Hùng đang sốt ruột muốn về nhà lắm rồi, cho nên ông muốn tạm biệt anh.
Chờ Lê Chí Hùng đi rồi, Ninh Đình Trung mới thì thầm nói với Đường Tuấn: “Này cậu em, cậu kê đơn thuốc đó thật à?”
Đường Tuấn không hiểu anh ta đang nghĩ gì nữa, cười mắng: “Thanh niên trai tráng không cần phải uống thứ thuốc đó đâu. Đợi đến khi nào anh và Âu Dương Hồng Phượng kết hôn em sẽ tặng cho anh một món quà lớn.”
Ninh Đình Trung cười ha hả, Đường Tuấn đã nói là quà lớn rồi thì ắt hẳn nó không tầm thưởng chút nào: “Vậy thì tôi với cậu chốt nhé.”
Lúc này, vừa hay Lưu Hồng Mai nói chuyện xong quay lại.
“Thế nào rồi?” Đường Tuấn hỏi.
Biểu cảm của Lưu Tử Hồng hơi lúng túng, nói: “Bây giờ bố tôi đang ở công ty, chỉ là?”
Cô ta hơi xấu hổ nhìn Đường Tuấn, không biết phải nói thế nào nữa.
“Cô cứ nói đi.” Đường Tuấn nói.
Lưu Hồng Mai đáp: “Tôi đã nói sơ lược tình hình với bố tôi rồi, nhưng mà bố tôi lại tưởng tôi đang nói đùa, cho nên không tin anh.”
Dường như sợ Đường Tuấn hiểu lầm, cô ta cuống quýt giải thích: “Bác sĩ Đường, bố tôi chưa từng thấy năng lực y học của anh, cho nên mới hiểu lầm như vậy. Anh chờ tôi giải thích cho ông ấy hiểu nhé. Hai năm qua không biết có bao nhiêu tay lang băm giả làm bác sĩ Y học cổ truyền đến gặp bố tôi, bố tôi cũng sợ mình bị lừa cho nên mới hành xử như vậy.”
Đường Tuấn tỏ vẻ đã hiểu. Đúng là thời buổi bây giờ nhiều tên giả mạo làm bác sĩ Y học cổ truyền thuật, mấy bữa trước còn có một bà già quảng cáo chữa được bệnh trên mạng với TV, không biết lấy bao nhiêu cái danh giả đi quảng cáo rồi, lúc thì bảo mình là chuyên gia trị xương khớp, lúc thì nhà tôi ba đời làm giáo sư nghiên cứu tăng xương khớp, quảng cáo hết lần này đến lần khác khiến bao nhiêu người bị lừa gạt.
“Vậy thì bây giờ bố cô có rảnh không?” Đường Tuấn hỏi.
Lưu Hồng Mai gật đầu, nói: “Tuy rằng bố tôi không tin nhưng tôi đã khuyên ông ấy rồi, ông bảo vẫn muốn thử gặp anh một lần.”
Lưu Hồng Mai nói xong câu này thì cả người run lên bần bật, cô ta sợ câu này chọc Đường Tuấn giận.
Đường Tuấn nói: “Vậy cô nói cho tôi biết địa chỉ của ông ấy đi. Đợi lát nữa tôi qua đó ngay.”
Ninh Đình Trung lái xen đưa Đường Tuấn và Hoa Tiểu Nam về biệt thự số một Công viên Xanh. Ninh Đình Trung chiều nay còn có hẹn với Âu Dương Hồng Phượng nên để cho Đường Nghiêu lái xe đến tòa soạn báo Y học cổ truyền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.