Chương 172: Ba hoa quá mức
Kiếm Tử Tiên Tích
12/02/2022
Diệp Quân Lâm cũng vừa được nghe tin về người chị cả và anh rễ mà bọn họ nhắc tới.
Đó là Triệu Quân Phi, con gái của chủ nhân nhà họ Triệu, Triệu Học Thành, hiện tại là phó chủ tịch Ngân hàng Hắc Kỳ.
Chồng cô là Trương Văn Thao, thân thế còn khủng khiếp hon.
Ông nội của anh từng là nhân vật đứng đầu thành phó, có điều nay đã về hưu. Bố anh là phó giám đốc Sở tài chính thành phó, còn anh hiện tại đang giữ chức vụ giám đốc Sở Công thương.
Triệu Quân Phi và Tiêu Thắm chính là hai người cháu gái được lão phu nhân yêu quý nhất.
Quả nhiên, không lâu sau, vợ chồng Triệu Quân Phi cùng Trương Văn Thao đã tới. Đi cùng họ còn có ông của Trương Văn Thao là Trương Quốc Long và bố của anh là Trương Phó Khiêm.
Trương Quốc Long từng giữ chức phó thị trưởng thành phó, có rất nhiều người thân cận, sau khi ông nghỉ hưu, vẫn là một nhân vật rất quan trọng.
Trương Phó Khiêm thì vẫn đang ở thời kỳ đỉnh cao của cuộc đòi mình.
Khi hai người họ xuất hiện, nhà họ Triệu càng thêm tự hào và hãnh diện.
“Chúc mừng sinh nhật nhà thông gia!” Trương Quốc Long và Trương Phó Khiêm thay nhau chúc mừng.
Lão phu nhân thậm chí còn nắm tay vợ chồng Triệu Quân Phi và Trương Văn Thao, mỉm cười hãnh diện, đôi mắt cũng nheo lại.
Thật đáng ghen tị.
Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan lúc này đang mơ tưởng đến việc con rễ của họ cũng sẽ là một nhân vật quan trọng như vậy, khiến cho bọn họ cũng được nở mày nở mặt. Thật không may, đó lại chỉ là một giác mơ.
Những người con rễ tốt luôn thuộc về người khác. Đời này kiếp này, họ chỉ có thể gặp được một người con rễ như Diệp Quân Lâm mà thôi.
“Haha, con cháu nhà họ Triệu chúng ta thật có quá nhiều người tài giỏi. Đặc biệt là cháu rẻ, tài năng và thực lực của cháu rễ, cả thành phố này cũng không thể tìm được người thứ hai phải không nào.”
Trước mặt tất cả mọi người, Ngô Mộc Lan tự hào khen ngợi.
Triệu Viễn cùng những người khác cũng đồng tình: “Đúng vậy, cả thành phố này, có thể đạt được vị trí như anh rễ e rằng chỉ có thể tính bằng đầu ngón tay.”
Trương Văn Thao chỉnh lại cà vạt, cười nói: “Ông bà, ông bà đã quá khen rồi. Cháu nghe nói, nhà chúng ta còn có cháu rễ đến từ Tô Hàng, hình như chú ấy cũng rất tài giỏi. Nghe nói đã xây dựng được một tập đoàn lớn từ con số không. Không biết chú ấy hôm nay có tham dự không?”
Nói xong, Trương Văn Thao đưa mắt nhìn quanh.
Khi nghe thấy Trương Văn Thao đang đề cập tới Diệp Quân Lâm, Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan liền cảm thấy không vui.
Họ lập tức cúi đầu, kéo Diệp Quân Lâm sang một bên, có tránh sự chú ý của những người khác.
“Cô chú, hai người đi đâu vậy? Vị cháu rễ từ Tô Hàng của ông bà chẳng phải chính là Diệp Quân Lâm, cũng tới đây rồi sao.”
Ai đó đã vô tình chỉ ra vị trí của Diệp Quân Lâm.
Những người bên cạnh liền bát giác lùi lại, để lộ ra một khoảng trống lớn, chỉ còn lại bốn người trong gia đình Lý Văn Uyên.
Đột nhiên, hàng trăm con mắt lại đỗ dồn về phía Diệp Quân Lâm.
Trương Văn Thao mỉm cười khi nhìn thấy anh, liền hỏi: “Đây là người cháu rễ của ông bà từ Tô Hàng tới phải không? Em rẻ, tôi nghe nói trước đây chú sở hữu khối tài sản đáng giá hàng tỷ, không biết bây giờ thế nào? Chắc cũng đã sớm vượt qua gia sản của cả nhà họ Triệu rồi phải không?”
Triệu Quân Phi cũng cười nói: “Đúng vậy, với khả năng của em rễ, có lẽ mười tỷ cũng không phải là một con số lớn.”
Tiếng bàn tán đột nhiên xuất hiện.
Bị rất nhiều người có địa vị cao nhìn chằm chằm đánh giá, Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan không ngừng toát mò hôi. Bọn họ cảm thấy vô cùng căng thẳng, cũng rất xấu hỗ.
Lý Tử Nhiễm có thể nhận ra, những người này đang cố tình khiến Diệp Quân Lâm mắt mặt.
Cô vốn dĩ định nói đỡ Diệp Quân Lâm, nhưng còn chưa kịp mở lời thì đã nghe Diệp Quân Lâm nói: “Để trả lời câu hỏi của chị cả và anh rễ, em cũng đành nói thật, quả thực hiện tại em đã sở hữu quá con số mười tỷ rồi.”
Đối với Diệp Quân Lâm mà nói, tiền cũng chỉ là những con số.
Bao nhiêu tiền, anh chỉ cần nói một câu. Máy chục tỷ của nhà họ Tiêu anh còn không hề quan tâm, thì một nhà họ Triệu nhỏ bé có thể khiến anh e ngại hay sao.
Mọi người xung quanh lại được dịp thảo luận sôi nỗi.
Ngay khi lời này của Diệp Quân Lâm được nói ra, tất cả mọi người đều không khỏi thở sâu một hơi. Diệp Quân Lâm thực sự rất mạnh miệng, có điều những lời này xem ra đều là khoác lác rồi.
Đó là Triệu Quân Phi, con gái của chủ nhân nhà họ Triệu, Triệu Học Thành, hiện tại là phó chủ tịch Ngân hàng Hắc Kỳ.
Chồng cô là Trương Văn Thao, thân thế còn khủng khiếp hon.
Ông nội của anh từng là nhân vật đứng đầu thành phó, có điều nay đã về hưu. Bố anh là phó giám đốc Sở tài chính thành phó, còn anh hiện tại đang giữ chức vụ giám đốc Sở Công thương.
Triệu Quân Phi và Tiêu Thắm chính là hai người cháu gái được lão phu nhân yêu quý nhất.
Quả nhiên, không lâu sau, vợ chồng Triệu Quân Phi cùng Trương Văn Thao đã tới. Đi cùng họ còn có ông của Trương Văn Thao là Trương Quốc Long và bố của anh là Trương Phó Khiêm.
Trương Quốc Long từng giữ chức phó thị trưởng thành phó, có rất nhiều người thân cận, sau khi ông nghỉ hưu, vẫn là một nhân vật rất quan trọng.
Trương Phó Khiêm thì vẫn đang ở thời kỳ đỉnh cao của cuộc đòi mình.
Khi hai người họ xuất hiện, nhà họ Triệu càng thêm tự hào và hãnh diện.
“Chúc mừng sinh nhật nhà thông gia!” Trương Quốc Long và Trương Phó Khiêm thay nhau chúc mừng.
Lão phu nhân thậm chí còn nắm tay vợ chồng Triệu Quân Phi và Trương Văn Thao, mỉm cười hãnh diện, đôi mắt cũng nheo lại.
Thật đáng ghen tị.
Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan lúc này đang mơ tưởng đến việc con rễ của họ cũng sẽ là một nhân vật quan trọng như vậy, khiến cho bọn họ cũng được nở mày nở mặt. Thật không may, đó lại chỉ là một giác mơ.
Những người con rễ tốt luôn thuộc về người khác. Đời này kiếp này, họ chỉ có thể gặp được một người con rễ như Diệp Quân Lâm mà thôi.
“Haha, con cháu nhà họ Triệu chúng ta thật có quá nhiều người tài giỏi. Đặc biệt là cháu rẻ, tài năng và thực lực của cháu rễ, cả thành phố này cũng không thể tìm được người thứ hai phải không nào.”
Trước mặt tất cả mọi người, Ngô Mộc Lan tự hào khen ngợi.
Triệu Viễn cùng những người khác cũng đồng tình: “Đúng vậy, cả thành phố này, có thể đạt được vị trí như anh rễ e rằng chỉ có thể tính bằng đầu ngón tay.”
Trương Văn Thao chỉnh lại cà vạt, cười nói: “Ông bà, ông bà đã quá khen rồi. Cháu nghe nói, nhà chúng ta còn có cháu rễ đến từ Tô Hàng, hình như chú ấy cũng rất tài giỏi. Nghe nói đã xây dựng được một tập đoàn lớn từ con số không. Không biết chú ấy hôm nay có tham dự không?”
Nói xong, Trương Văn Thao đưa mắt nhìn quanh.
Khi nghe thấy Trương Văn Thao đang đề cập tới Diệp Quân Lâm, Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan liền cảm thấy không vui.
Họ lập tức cúi đầu, kéo Diệp Quân Lâm sang một bên, có tránh sự chú ý của những người khác.
“Cô chú, hai người đi đâu vậy? Vị cháu rễ từ Tô Hàng của ông bà chẳng phải chính là Diệp Quân Lâm, cũng tới đây rồi sao.”
Ai đó đã vô tình chỉ ra vị trí của Diệp Quân Lâm.
Những người bên cạnh liền bát giác lùi lại, để lộ ra một khoảng trống lớn, chỉ còn lại bốn người trong gia đình Lý Văn Uyên.
Đột nhiên, hàng trăm con mắt lại đỗ dồn về phía Diệp Quân Lâm.
Trương Văn Thao mỉm cười khi nhìn thấy anh, liền hỏi: “Đây là người cháu rễ của ông bà từ Tô Hàng tới phải không? Em rẻ, tôi nghe nói trước đây chú sở hữu khối tài sản đáng giá hàng tỷ, không biết bây giờ thế nào? Chắc cũng đã sớm vượt qua gia sản của cả nhà họ Triệu rồi phải không?”
Triệu Quân Phi cũng cười nói: “Đúng vậy, với khả năng của em rễ, có lẽ mười tỷ cũng không phải là một con số lớn.”
Tiếng bàn tán đột nhiên xuất hiện.
Bị rất nhiều người có địa vị cao nhìn chằm chằm đánh giá, Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan không ngừng toát mò hôi. Bọn họ cảm thấy vô cùng căng thẳng, cũng rất xấu hỗ.
Lý Tử Nhiễm có thể nhận ra, những người này đang cố tình khiến Diệp Quân Lâm mắt mặt.
Cô vốn dĩ định nói đỡ Diệp Quân Lâm, nhưng còn chưa kịp mở lời thì đã nghe Diệp Quân Lâm nói: “Để trả lời câu hỏi của chị cả và anh rễ, em cũng đành nói thật, quả thực hiện tại em đã sở hữu quá con số mười tỷ rồi.”
Đối với Diệp Quân Lâm mà nói, tiền cũng chỉ là những con số.
Bao nhiêu tiền, anh chỉ cần nói một câu. Máy chục tỷ của nhà họ Tiêu anh còn không hề quan tâm, thì một nhà họ Triệu nhỏ bé có thể khiến anh e ngại hay sao.
Mọi người xung quanh lại được dịp thảo luận sôi nỗi.
Ngay khi lời này của Diệp Quân Lâm được nói ra, tất cả mọi người đều không khỏi thở sâu một hơi. Diệp Quân Lâm thực sự rất mạnh miệng, có điều những lời này xem ra đều là khoác lác rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.