Chương 1033
Kiếm Tử Tiên Tích
12/02/2022
Chí cao quý “Được, mày cứ chò đấy! Chờ xem tao đánh chết mày như nào!”
Chí Khiếu Côn vội vàng, quay về kể ngọn ngành mọi chuyện cho mọi người nhà họ Chí. “Cái gì? Để Diệp Quân Lâm cứu đi rồi?”
Chí Đông Phương ngạc nhiên trợn lôi cả mắt.
“Thẳằng phế vật mày làm việc kiểu gì đấy? Có mỗi thằng Diệp Quân Lâm mà cũng không xong!”
Chí Đông Phương tức giận mắng con mình làm hỏng việc: “Mày nhớ cho ta, bất kể dùng cách gì cũng phải đưa Cổ Phong quân y về đây cho ta!”
Chí Khiếu Côn bị Diệp Quân Lâm đá cho hai phát, trong lòng đã hậm hực sẵn.
Nghe Chí Đông Phương nói vậy bèn lập tức gọi người đến xếp hàng dài vào đến bệnh viện.
Vừa bước vào đã thấy một đám du côn xông ra bao vây, cỡ vài trăm tên vây xung quanh bọn họ. “Chúng mày muốn gì?”
Chí Khiếu Côn hỏi. “Chúng mày muốn làm gì à? Đây là nơi chúng mày không nên đến, cút nhanh nhanh đi!”
Đám du côn tức giận đuổi. “Mày…
Chí Khiếu Côn hoảng sợ. Ông ta cứ nghĩ Diệp Quân Lâm sẽ đứng một mình chờ, kết quả là gọi đến một đám người đứng chờ hộ.
Trong mắt Diệp Quân Lâm, nhà họ Chí không có tư cách để anh chờ! Anh gọi một cuộc điện thoại cho đám du côn bảo họ đến. “Được, chúng ta đi!”
“Muốn đi cũng không dễ vậy đâu! Đánh cho tao!”
Sau đó, Chí Khiếu Côn bị bọn du côn đánh cho một trận, vội bỏ chạy về Hoa Hải.
“Cái gì? Diệp Quân Lâm gọi một đám du côn đến đánh con? Còn đánh thành như này?”
Chí Đông Phương vẻ mặt thất vọng.
Cả hai thằng con đều là phế vật!
“Chờ chút! Diệp Quân Lâm với đám du côn đó đi cùng nhau?” Chí Đông Phương thấy lạ bèn hỏi.
“Đúng thế, một đám du côn, đám cặn bã đáy xã hội “Thằng rác rưởi! Căn bản không xứng làm cháu ngoại của Chí Đông Phương tao, trong người nó chảy dòng máu cao quý thế mà lại đi kết bạn với đám du côn đầu đường xó chợ, thật là xấu hổ! Thân phận của Diệp Quân Lâm không được để cho người ngoài biết, nếu không cả nhà họ Chí sẽ chết vì xấu hổ mất!”
Chí Đông Phương cảm thấy Diệp Quân Lâm càng ngày càng không xứng bước vào nhà họ Chí. Hắn là chỉ thằng đầu đường xó chợ cặn bã của đáy xã hội mà thôi.
“Đường đường nhà họ Chí dòng máu cao quý là như thế! Tuyệt đối không thể để tên cặn bã đó bước vào nhà họ Chí, làm ô nhục chúng tai Nhà họ Chí từ trên xuốg dưới đều đồng lòng loại trừ Diệp Quân Lâm.
“Ba, vậy bác sĩ Cổ Phong kia phải làm sao?”
Chí Đông Phương vẻ mặt kiêu ngạo: “Cứ ra lệnh cho cậu ta đến nhà họ Chí, ta muốn xem xem sau khi biết thân phận của cậu Bảy thì tên bác sĩ Cổ Phong đó có ngoan ngoãn đến đây không?”
“Vậy là tất nhiên! Cậu Bảy có thân phận cao quý như vậy, ra lệnh cho một bác sĩ quân y nho nhỏ nào phải chuyện khó khăn gì!”
“Người đâu, đưa bút và con dấu của cậu Bảy đến! Ta muốn đích thân viết tờ mệnh lệnh! Thấy con dấu như thấy người! Lấy danh nghĩa tướng quân Chí Hồng Doãn ra lệnh cho cậu ta đến nhà họ Chí!”
Chí Đông Phương viết xong bèn sai người đem đi. Khi Diệp Quân Lâm và Cổ Phong nhận được bức thư, cả hai người đều trưng ra vẻ mặt khó coi.
Chí Khiếu Côn vội vàng, quay về kể ngọn ngành mọi chuyện cho mọi người nhà họ Chí. “Cái gì? Để Diệp Quân Lâm cứu đi rồi?”
Chí Đông Phương ngạc nhiên trợn lôi cả mắt.
“Thẳằng phế vật mày làm việc kiểu gì đấy? Có mỗi thằng Diệp Quân Lâm mà cũng không xong!”
Chí Đông Phương tức giận mắng con mình làm hỏng việc: “Mày nhớ cho ta, bất kể dùng cách gì cũng phải đưa Cổ Phong quân y về đây cho ta!”
Chí Khiếu Côn bị Diệp Quân Lâm đá cho hai phát, trong lòng đã hậm hực sẵn.
Nghe Chí Đông Phương nói vậy bèn lập tức gọi người đến xếp hàng dài vào đến bệnh viện.
Vừa bước vào đã thấy một đám du côn xông ra bao vây, cỡ vài trăm tên vây xung quanh bọn họ. “Chúng mày muốn gì?”
Chí Khiếu Côn hỏi. “Chúng mày muốn làm gì à? Đây là nơi chúng mày không nên đến, cút nhanh nhanh đi!”
Đám du côn tức giận đuổi. “Mày…
Chí Khiếu Côn hoảng sợ. Ông ta cứ nghĩ Diệp Quân Lâm sẽ đứng một mình chờ, kết quả là gọi đến một đám người đứng chờ hộ.
Trong mắt Diệp Quân Lâm, nhà họ Chí không có tư cách để anh chờ! Anh gọi một cuộc điện thoại cho đám du côn bảo họ đến. “Được, chúng ta đi!”
“Muốn đi cũng không dễ vậy đâu! Đánh cho tao!”
Sau đó, Chí Khiếu Côn bị bọn du côn đánh cho một trận, vội bỏ chạy về Hoa Hải.
“Cái gì? Diệp Quân Lâm gọi một đám du côn đến đánh con? Còn đánh thành như này?”
Chí Đông Phương vẻ mặt thất vọng.
Cả hai thằng con đều là phế vật!
“Chờ chút! Diệp Quân Lâm với đám du côn đó đi cùng nhau?” Chí Đông Phương thấy lạ bèn hỏi.
“Đúng thế, một đám du côn, đám cặn bã đáy xã hội “Thằng rác rưởi! Căn bản không xứng làm cháu ngoại của Chí Đông Phương tao, trong người nó chảy dòng máu cao quý thế mà lại đi kết bạn với đám du côn đầu đường xó chợ, thật là xấu hổ! Thân phận của Diệp Quân Lâm không được để cho người ngoài biết, nếu không cả nhà họ Chí sẽ chết vì xấu hổ mất!”
Chí Đông Phương cảm thấy Diệp Quân Lâm càng ngày càng không xứng bước vào nhà họ Chí. Hắn là chỉ thằng đầu đường xó chợ cặn bã của đáy xã hội mà thôi.
“Đường đường nhà họ Chí dòng máu cao quý là như thế! Tuyệt đối không thể để tên cặn bã đó bước vào nhà họ Chí, làm ô nhục chúng tai Nhà họ Chí từ trên xuốg dưới đều đồng lòng loại trừ Diệp Quân Lâm.
“Ba, vậy bác sĩ Cổ Phong kia phải làm sao?”
Chí Đông Phương vẻ mặt kiêu ngạo: “Cứ ra lệnh cho cậu ta đến nhà họ Chí, ta muốn xem xem sau khi biết thân phận của cậu Bảy thì tên bác sĩ Cổ Phong đó có ngoan ngoãn đến đây không?”
“Vậy là tất nhiên! Cậu Bảy có thân phận cao quý như vậy, ra lệnh cho một bác sĩ quân y nho nhỏ nào phải chuyện khó khăn gì!”
“Người đâu, đưa bút và con dấu của cậu Bảy đến! Ta muốn đích thân viết tờ mệnh lệnh! Thấy con dấu như thấy người! Lấy danh nghĩa tướng quân Chí Hồng Doãn ra lệnh cho cậu ta đến nhà họ Chí!”
Chí Đông Phương viết xong bèn sai người đem đi. Khi Diệp Quân Lâm và Cổ Phong nhận được bức thư, cả hai người đều trưng ra vẻ mặt khó coi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.