Chương 1047
Kiếm Tử Tiên Tích
12/02/2022
Ra đến bên ngoài, Diệp Quân Lâm hít sâu một hơi.
Vừa rồi thiếu chút nữa thì trở lại trạng thái trên chiến trường.
Nếu không phải Chí Nam Yên ngăn lại, sợ là giết sạch tất cả người trong đó.
Thôi, bỏ qua cho bọn họ một lần.
Chờ ngày mai trong buổi họp thường niên sẽ tiếp tục xử lý những người này!
Sau khi Diệp Quân Lâm rời đi, Chí Đông Vượng đầy mặt ý cười: “Đông Phương, tôi hiểu cho ông, tôi mà có loại cháu như này thì cũng không dám nhận! Lớn lên nơi đầu đường xó chợ, làm gì xứng với huyết mạch cao quý nhà họ Chí chứ?”
“Đúng vậy, không sai! Vừa rồi còn tưởng đại nghĩa diệt thân, quay lưng lại với tổ tông! Nhà họ Chí ở Lâm Hải sao lại có đứa cháu như thế này!
Đối mặt với sự sỉ nhục của người khác, Chí Đông Phương nghiến chặt răng, tay nắm chặt quải trượng.
Dã tâm muốn giết Diệp Quân Lâm nổi lên.
Nếu người này trở lại nhà họ Chí, sẽ chỉ mang lại sự xấu hổ cho nhà họ Chí! Anh còn có một người me bẩn thỉiu, đó là nỗi xấu hổ lớn nhất của nhà họ Chí! Hai nỗi nhục này sẽ dập đếm nhà họ Chí hoàn toàn không ngóc đầu lên được.
Điều này chỉ mới là khởi đầu.
Bữa tiệc thường niên ngày mai, sau khi trăm họ nhà họ Chí ở Việt Nam đến, quan cảnh hoành tráng đó mới gọi là xấu hồi Khi đó, chỉ sợ rằng phải chết ngộp trong nước bọt của mọi người.
Khi ấy khoảnh khắc đáng xấu hổ của nhà họ Chí ở Hoa Hải sẽ được ghi vào lịch sử! Bây giờ nhà họ Chí ở Hoa Hải chỉ có thể giảm thiệt hại đến càng thấp càng tốt.
“Đúng rồi, tất cả những vị khách mà chúng ta đã mời đều xác nhận sẽ có mặt phải không?” Chí Đông Phương bắt đầu hỏi Chí Khiếu Côn và những người khác.
“Xác nhận hết rồi, đều sẽ đến!”
“Thằng bảy đâu? Khi nào thì trở lại?”
“Cha, Tiềm Long chín giờ sáng sẽ về, còn kịp!” Chí Khiếu Côn đáp.
“Tiêm Long, Chiến thần Côn Luân thì sao?”
“Chiến thần Côn Luân bên đó con đã hỏi vài lần rồi, Tổng tư lệnh Quân khu cho biết – Chiến thân Côn Luân đã đến Hoa Hải rồi!” Chí Tiêm Long đáp.
Tin tức này là một bất ngò lón đối với nhà họ Chí Chiến thần Côn Luân đến sớm hơn một ngày, điều này cho thấy ông ấy coi trọng bữa tiệc thường niên của họ.
Lúc này người nhà họ Chí mới nở nụ cười tươi rói.
“Tin Chiến thần Côn Luân đến phải được giữ bí mật và ngày mai hãy tung ra! Ta muốn Chí Đông Vượng biết ta tốt như thế nào!”
“Vậy thì, Chiến thần Côn Luân ở đâu? Nhà chúng ta cần sắp xếp sao?”
“Bọn họ nói không cân, Chiến thần Côn Luân ngày mai sẽ tới!”
Chí Tiềm Long trả lời.
“Vậy được rồi! Mọi người đi chuẩn bị đi! Nhà họ Chí ở Hoa Hải của chúng ta đều phụ thuộc vào Chiến thần Côn Luân.”
Chí Đông Phương đã tưởng tượng ra khuôn mặt kinh ngạc của những người nhà họ Chí kia khi Chiến thần Côn Luân xuất hiện.
Vừa rồi thiếu chút nữa thì trở lại trạng thái trên chiến trường.
Nếu không phải Chí Nam Yên ngăn lại, sợ là giết sạch tất cả người trong đó.
Thôi, bỏ qua cho bọn họ một lần.
Chờ ngày mai trong buổi họp thường niên sẽ tiếp tục xử lý những người này!
Sau khi Diệp Quân Lâm rời đi, Chí Đông Vượng đầy mặt ý cười: “Đông Phương, tôi hiểu cho ông, tôi mà có loại cháu như này thì cũng không dám nhận! Lớn lên nơi đầu đường xó chợ, làm gì xứng với huyết mạch cao quý nhà họ Chí chứ?”
“Đúng vậy, không sai! Vừa rồi còn tưởng đại nghĩa diệt thân, quay lưng lại với tổ tông! Nhà họ Chí ở Lâm Hải sao lại có đứa cháu như thế này!
Đối mặt với sự sỉ nhục của người khác, Chí Đông Phương nghiến chặt răng, tay nắm chặt quải trượng.
Dã tâm muốn giết Diệp Quân Lâm nổi lên.
Nếu người này trở lại nhà họ Chí, sẽ chỉ mang lại sự xấu hổ cho nhà họ Chí! Anh còn có một người me bẩn thỉiu, đó là nỗi xấu hổ lớn nhất của nhà họ Chí! Hai nỗi nhục này sẽ dập đếm nhà họ Chí hoàn toàn không ngóc đầu lên được.
Điều này chỉ mới là khởi đầu.
Bữa tiệc thường niên ngày mai, sau khi trăm họ nhà họ Chí ở Việt Nam đến, quan cảnh hoành tráng đó mới gọi là xấu hồi Khi đó, chỉ sợ rằng phải chết ngộp trong nước bọt của mọi người.
Khi ấy khoảnh khắc đáng xấu hổ của nhà họ Chí ở Hoa Hải sẽ được ghi vào lịch sử! Bây giờ nhà họ Chí ở Hoa Hải chỉ có thể giảm thiệt hại đến càng thấp càng tốt.
“Đúng rồi, tất cả những vị khách mà chúng ta đã mời đều xác nhận sẽ có mặt phải không?” Chí Đông Phương bắt đầu hỏi Chí Khiếu Côn và những người khác.
“Xác nhận hết rồi, đều sẽ đến!”
“Thằng bảy đâu? Khi nào thì trở lại?”
“Cha, Tiềm Long chín giờ sáng sẽ về, còn kịp!” Chí Khiếu Côn đáp.
“Tiêm Long, Chiến thần Côn Luân thì sao?”
“Chiến thần Côn Luân bên đó con đã hỏi vài lần rồi, Tổng tư lệnh Quân khu cho biết – Chiến thân Côn Luân đã đến Hoa Hải rồi!” Chí Tiêm Long đáp.
Tin tức này là một bất ngò lón đối với nhà họ Chí Chiến thần Côn Luân đến sớm hơn một ngày, điều này cho thấy ông ấy coi trọng bữa tiệc thường niên của họ.
Lúc này người nhà họ Chí mới nở nụ cười tươi rói.
“Tin Chiến thần Côn Luân đến phải được giữ bí mật và ngày mai hãy tung ra! Ta muốn Chí Đông Vượng biết ta tốt như thế nào!”
“Vậy thì, Chiến thần Côn Luân ở đâu? Nhà chúng ta cần sắp xếp sao?”
“Bọn họ nói không cân, Chiến thần Côn Luân ngày mai sẽ tới!”
Chí Tiềm Long trả lời.
“Vậy được rồi! Mọi người đi chuẩn bị đi! Nhà họ Chí ở Hoa Hải của chúng ta đều phụ thuộc vào Chiến thần Côn Luân.”
Chí Đông Phương đã tưởng tượng ra khuôn mặt kinh ngạc của những người nhà họ Chí kia khi Chiến thần Côn Luân xuất hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.