Chương 1145
Kiếm Tử Tiên Tích
12/02/2022
Đoàn Hồng Thái và Trịnh Nhã Uyên nghe xong, hai người tức giận nhìn chằm chằm Từ Nhiệm răng dạy: “Từ Nhiệm, chuyện này là con làm sail Con chạy đi đón mẹ nó làm gì! Ba mẹ nói cho con biết, ba mẹ sẽ không bao giờ để con qua lại với họ nữa đâu!”
“Diệp Quân Lâm căn bản cũng chăng được tích sự gì, chỉ là trèo cao đu bám lên con, ăn cơm mềm của con.
Bây giờ có khỏe không chứ, còn nhận về thêm một bà mẹ quê mùa, hai thân xác lớn như vậy rồi còn phải dựa đẫm bám víu vào con!”
“Nhất định là mẹ của Diệp Quân Lâm biết tin tức tình hình của con nên mới cố ý đến đây dây dưa dựa dâm!” Hai người nhìn nhau.
Lý Từ Nhiệm ngẩng đầu lên nói: ‘Ba mẹ, không phải như hai người nghĩ! Mẹ anh ấy không phải người như vậy!”
Lý Từ Nhiệm muốn giải thích rõ cho họ biết về thân phận của bà.
Nhưng thật sự rất khó nói.
“Ba mẹ không quan tâm bà ta là người như thế nào! Ba mẹ không cần biết!”
“Ba mẹ chỉ nói với con một câu. Sau này kết thúc với Diệp Quân Lâm luôn đi! Đừng có dây dưa mãi nữa! Nhà họ Trịnh chúng ta sẽ mặc kệ hết, tiêu tốn tài nguyên hay quan hệ cũng sẽ không để cho hai người ở bên nhau!”
“Cùng lắm thì bọn ta sẽ đuổi mẹ con Diệp Quân Lâm cút khỏi tỉnh Giang Nam này!”
Trịnh Quốc Thẳng và Ngô Thị Lan đồng thanh nói.
Lần này nhà họ Trịnh quyết tâm ngăn cản!
Cho dù phải đáp ứng hàng tỷ điều kiện cũng sẽ không lay chuyển.
Ngăn cản hai người ở bên nhau đến cùng.
Lý Từ Nhiệm ngây người.
Không ngờ được rằng cha mẹ cô và nhà họ Trịnh lại kiên quyết phản đối chuyện này như vậy.
Đây đúng là điều mà cô chẳng bao giò ngờ tới được.
“Khi nào cháu nhận ra được sai lâm của mình thì mới được đứng lên! Bằng không thì cứ quỳ ở đấy!” Ngô Thị Lan hung hăng trọn mắt lên nhìn Lý Từ Nhiệm.
Trịnh Nhã Uyên cùng Đoàn Hồng Thái cũng lập tức nói: “Từ Nhiệm, nhanh chóng nhận sai rồi xin lỗi bà ngoại của con đi!”
“Con không có sail” Lý Từ Nhiệm vân cố chấp nói.
“Được được được, vậy cháu cứ quỳ ở đó đi, để bà xem cháu quỳ được tới khi nào!” Ngô Thị Lan tức giận nói.
Toàn bộ con cháu trong nhà họ Trịnh, bây giò đều đã nằm trong tầm kiểm soát của bà.
Chỉ có riêng Lý Từ Nhiệm là không bao giò chịu nghe lời.
Điều này thật sự đã thách thức đến sự tôn nghiêm cùng với địa vị của bà.
Mặt khác.
Tại Trường Giang.
Mấy người Trấn Giang Vương đã bị đám người nhà từng bước từng bước một khiêng trỏ về.
Mỗi người bọn họ đều không nhúc nhích nổi nữa.
Rất nhanh sau đó, người bảo hộ của Trấn Giang Vương đã nhận được tin tức.
Trấn Giang Vương chỉ biết rằng người kia tên là Diệp Văn Tùng, là một người hầu của nhà họ Diệp ở Kinh Thành.
Nhưng cũng chính tên người hầu này đã khiến cho toàn bộ Hoa Hải không ngóc đầu lên nổi.
“Diệp Quân Lâm căn bản cũng chăng được tích sự gì, chỉ là trèo cao đu bám lên con, ăn cơm mềm của con.
Bây giờ có khỏe không chứ, còn nhận về thêm một bà mẹ quê mùa, hai thân xác lớn như vậy rồi còn phải dựa đẫm bám víu vào con!”
“Nhất định là mẹ của Diệp Quân Lâm biết tin tức tình hình của con nên mới cố ý đến đây dây dưa dựa dâm!” Hai người nhìn nhau.
Lý Từ Nhiệm ngẩng đầu lên nói: ‘Ba mẹ, không phải như hai người nghĩ! Mẹ anh ấy không phải người như vậy!”
Lý Từ Nhiệm muốn giải thích rõ cho họ biết về thân phận của bà.
Nhưng thật sự rất khó nói.
“Ba mẹ không quan tâm bà ta là người như thế nào! Ba mẹ không cần biết!”
“Ba mẹ chỉ nói với con một câu. Sau này kết thúc với Diệp Quân Lâm luôn đi! Đừng có dây dưa mãi nữa! Nhà họ Trịnh chúng ta sẽ mặc kệ hết, tiêu tốn tài nguyên hay quan hệ cũng sẽ không để cho hai người ở bên nhau!”
“Cùng lắm thì bọn ta sẽ đuổi mẹ con Diệp Quân Lâm cút khỏi tỉnh Giang Nam này!”
Trịnh Quốc Thẳng và Ngô Thị Lan đồng thanh nói.
Lần này nhà họ Trịnh quyết tâm ngăn cản!
Cho dù phải đáp ứng hàng tỷ điều kiện cũng sẽ không lay chuyển.
Ngăn cản hai người ở bên nhau đến cùng.
Lý Từ Nhiệm ngây người.
Không ngờ được rằng cha mẹ cô và nhà họ Trịnh lại kiên quyết phản đối chuyện này như vậy.
Đây đúng là điều mà cô chẳng bao giò ngờ tới được.
“Khi nào cháu nhận ra được sai lâm của mình thì mới được đứng lên! Bằng không thì cứ quỳ ở đấy!” Ngô Thị Lan hung hăng trọn mắt lên nhìn Lý Từ Nhiệm.
Trịnh Nhã Uyên cùng Đoàn Hồng Thái cũng lập tức nói: “Từ Nhiệm, nhanh chóng nhận sai rồi xin lỗi bà ngoại của con đi!”
“Con không có sail” Lý Từ Nhiệm vân cố chấp nói.
“Được được được, vậy cháu cứ quỳ ở đó đi, để bà xem cháu quỳ được tới khi nào!” Ngô Thị Lan tức giận nói.
Toàn bộ con cháu trong nhà họ Trịnh, bây giò đều đã nằm trong tầm kiểm soát của bà.
Chỉ có riêng Lý Từ Nhiệm là không bao giò chịu nghe lời.
Điều này thật sự đã thách thức đến sự tôn nghiêm cùng với địa vị của bà.
Mặt khác.
Tại Trường Giang.
Mấy người Trấn Giang Vương đã bị đám người nhà từng bước từng bước một khiêng trỏ về.
Mỗi người bọn họ đều không nhúc nhích nổi nữa.
Rất nhanh sau đó, người bảo hộ của Trấn Giang Vương đã nhận được tin tức.
Trấn Giang Vương chỉ biết rằng người kia tên là Diệp Văn Tùng, là một người hầu của nhà họ Diệp ở Kinh Thành.
Nhưng cũng chính tên người hầu này đã khiến cho toàn bộ Hoa Hải không ngóc đầu lên nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.