Chương 1292
Kiếm Tử Tiên Tích
12/02/2022
Còn tuyên bố phải về để báo thù.
Diệp Quân Lâm lại ném cho Tây Phương một ánh mắt.
Tây Phương hơi động tay một chút, hiệu suất làm việc vô cùng nhanh chóng, hai người bọn họ đã lập tức bị đưa đi xuất cảnh rồi.
Các cô đúng là bị cố tình đuổi ra nước ngoài.
Trước khi đi, hai người còn mảng: “Yên tâm đi, loại địa phương rách nát rác rưởi như thế này chúng tôi cũng sẽ không quay trở lại đâu! Một đám người man rợ, cả đời này chỉ có thể làm người hạ đẳng!”
Cho đến khi xuống máy bay, đã tới được nước ngoài, tâm tình của hai người mới thoải mái một chút.
“Rốt cuộc đã đến nước ngoài rồi, rốt cuộc cũng hít thở được nguồn không khí ngọt ngào!
Nhìn thử xem, trăng của nước ngoài cũng sáng hơn lớn hơn nữa!”
Hà Vũ Trúc phát ra mấy tiếng nỉ non hưởng thụ.
“Vừa rời đi địa phương man rợ chưa khai hoang như Lạc Việt, tâm tình của tôi lập tức thay đổi tốt hơn! Không khí bên này quá mát mẻ trong lành!”
“Cũng không phải sao, nhìn những khuôn mặt trằng đen rõ ràng góc cạnh quen thuộc này, đúng là tâm tình tốt lên rất’nhiều. Cái đám người da vàng hạ đẳng ở Lạc Việt kia, tôi vừa nhìn đã thấy ghét cay ghét đắng rồi!!
Hai người điên cuồng phát tiết cơn giận của mình, các loại ô ngôn uế ngữ tất cả đều phun ra không suy nghĩ.
Hai người rời khỏi sân bay, cũng không trực tiếp đón xe trở về.
Mà là đi bộ trở về.
Các cô tuyên bố phải dùng không khí mới mẻ của nước ngoài lọc sạch sẽ thứ không khí bị nhuộm đến đục ngầu mà các cô hít phải ở Lạc Việt cùng vận xui mà Lạc Việt đem đến cho các cô.
Ở trong mắt hai người, Lạc Việt đã hèn mọn đến cực điểm rồi.
“Đời này tôi cũng sẽ không bao giờ thừa nhận mình là người Lạc Việt nữa, đối với chúng ta mà nói đây chính là sự sỉ nhục!”
Trân Nhã Vân lạnh lùng nói.
“Ừ, ừ, tôi là người nước ngoài, thượng đẳng quý tộc. Lạc Việt không xứng!”
Hà Vũ Trúc cũng phụ họa nói.
Đúng lúc ấy thì đối diện có mấy người ngoại quốc đi tới.
Vẻ mặt đầy hung hăng, đặc biệt là khi nhìn thấy hai người phụ nữ kiều my, mấy người ngoại quốc kia hai mắt lập tức sáng lên.
Mấy người rút con dao nhỏ cầm trong tay ra, nhanh chóng đi về phía các cô, bao vây hai người lại.
“Thình thịch!”
Thấy một màn này, hai người trong lòng lập tức hoảng hốt.
Bọn họ nấy giờ chỉ lo phát giận, không chú ý tới những-người này.
Mặc dù các cô vừa mới luôn miệng nói nước ngoài tốt, nhưng các cô lần đầu tiên tới nước ngoài đã gặp phải cướp bóc rồi.
Sau đó ở trong vòng mấy năm, lại liên tục gặp phải hơn mấy chục lần cướp bóc, thậm chí là ngay cả khi ở khu trung tâm phồn hoa.
Diệp Quân Lâm lại ném cho Tây Phương một ánh mắt.
Tây Phương hơi động tay một chút, hiệu suất làm việc vô cùng nhanh chóng, hai người bọn họ đã lập tức bị đưa đi xuất cảnh rồi.
Các cô đúng là bị cố tình đuổi ra nước ngoài.
Trước khi đi, hai người còn mảng: “Yên tâm đi, loại địa phương rách nát rác rưởi như thế này chúng tôi cũng sẽ không quay trở lại đâu! Một đám người man rợ, cả đời này chỉ có thể làm người hạ đẳng!”
Cho đến khi xuống máy bay, đã tới được nước ngoài, tâm tình của hai người mới thoải mái một chút.
“Rốt cuộc đã đến nước ngoài rồi, rốt cuộc cũng hít thở được nguồn không khí ngọt ngào!
Nhìn thử xem, trăng của nước ngoài cũng sáng hơn lớn hơn nữa!”
Hà Vũ Trúc phát ra mấy tiếng nỉ non hưởng thụ.
“Vừa rời đi địa phương man rợ chưa khai hoang như Lạc Việt, tâm tình của tôi lập tức thay đổi tốt hơn! Không khí bên này quá mát mẻ trong lành!”
“Cũng không phải sao, nhìn những khuôn mặt trằng đen rõ ràng góc cạnh quen thuộc này, đúng là tâm tình tốt lên rất’nhiều. Cái đám người da vàng hạ đẳng ở Lạc Việt kia, tôi vừa nhìn đã thấy ghét cay ghét đắng rồi!!
Hai người điên cuồng phát tiết cơn giận của mình, các loại ô ngôn uế ngữ tất cả đều phun ra không suy nghĩ.
Hai người rời khỏi sân bay, cũng không trực tiếp đón xe trở về.
Mà là đi bộ trở về.
Các cô tuyên bố phải dùng không khí mới mẻ của nước ngoài lọc sạch sẽ thứ không khí bị nhuộm đến đục ngầu mà các cô hít phải ở Lạc Việt cùng vận xui mà Lạc Việt đem đến cho các cô.
Ở trong mắt hai người, Lạc Việt đã hèn mọn đến cực điểm rồi.
“Đời này tôi cũng sẽ không bao giờ thừa nhận mình là người Lạc Việt nữa, đối với chúng ta mà nói đây chính là sự sỉ nhục!”
Trân Nhã Vân lạnh lùng nói.
“Ừ, ừ, tôi là người nước ngoài, thượng đẳng quý tộc. Lạc Việt không xứng!”
Hà Vũ Trúc cũng phụ họa nói.
Đúng lúc ấy thì đối diện có mấy người ngoại quốc đi tới.
Vẻ mặt đầy hung hăng, đặc biệt là khi nhìn thấy hai người phụ nữ kiều my, mấy người ngoại quốc kia hai mắt lập tức sáng lên.
Mấy người rút con dao nhỏ cầm trong tay ra, nhanh chóng đi về phía các cô, bao vây hai người lại.
“Thình thịch!”
Thấy một màn này, hai người trong lòng lập tức hoảng hốt.
Bọn họ nấy giờ chỉ lo phát giận, không chú ý tới những-người này.
Mặc dù các cô vừa mới luôn miệng nói nước ngoài tốt, nhưng các cô lần đầu tiên tới nước ngoài đã gặp phải cướp bóc rồi.
Sau đó ở trong vòng mấy năm, lại liên tục gặp phải hơn mấy chục lần cướp bóc, thậm chí là ngay cả khi ở khu trung tâm phồn hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.