Chương 1462
Kiếm Tử Tiên Tích
21/03/2022
Anh ấy không muốn nghe điện thoại…
Vậy thì chuyện này thực sự không nhỏ rồi, rất có thể chính là chuyện mà cô không muốn nghĩ đến nhất…
Mấy người Ngô Thị Lan liên tục gọi điện thoại cho Diệp Quân Lâm nhưng đều nhận được tin đã tắt máy.
“Nhìn xem? Tôi thật sử đoán đúng rồi, Diệp Quân Lâm thực sự bị người ta dọa cho sợ chạy mất dép rồi” Ngô Thị Lan lạnh lùng nói.
“Lần này Diệp Quân Lâm chắc chăn là chạy rồi. Mọi người không nhận ra hay sao, ngay sau khi Diệp Minh Thiên cảnh cáo xong thì liền không thấy Diệp Quân Lâm đâu nữa? Cũng đã qua mấy giờ rồi…anh ta chắc chắn là chạy rồi…”
Trương Phúc Long cười lạnh nói.
Mọi người liền nghĩ, thật sự là như vậy, sau khi Diệp Minh Thiên cảnh cáo xong rời khỏi Diệp Quân Lâm cũng theo đó mà mất tích luôn.
“Chí Oánh, không phải bà nói con trai của mình là một người đầu đội trời chân đạp đất hay sao chứ? Tuyệt đối sẽ không chạy trốn không phải sao? Bây giờ thì sao? Người đâu? Cho chúng tôi một câu trả lời hợp lý đi”
“Không phải hay sao chứ. Mấy tháng nay nó đều không rời khỏi bên cạnh Từ Nhiệm nửa bước, hận khôïg thể ngay cả đi vệ sinh #ũng theo cùng. Bây giờ đã qua mấy giờ rồi mà điện thoại nó còn tắt máy nữa”
Trịnh Quốc Thắng, Đoàn Văn Chấn tới tấp hỏi.
Rõ ràng là bọn họ nói rất có đạo lý, Chí Oánh cũng không thể phản bác lại. Mặt bà trắng bạch, toàn thân run rẩy. Bà nghĩ trong lòng: “Con trai, con nhất định không thể học theo Diệp Minh Thiên, bỏ rơi vợ con mà chạy mất đâu đấy”
“Tôi đã phái người đi tìm một vòng rồi, căn bản là không tìm thấy bóng dáng Diệp Quân Lâm” Đoàn Hồng Thái thở phì phò mà xông vào.
Nghe thấy tin Diệp Quân Lâm mất tích, Đoàn Hồng Thái ngay lập tức phái người đi tìm.
Bọn họ tìm khắp nơi đều không tìm thấy tung tích của Diệp Quân Lâm.:Ba mẹ của Mại Chậu Anh cũng đã liên lạc với nhà họ Mai để tìm tung tích của Diệp Quân Lâm. Nhà họ Mai tìm cả một vòng cũng không tìm thấy, hơn nữa nhà họ Mai cũng biết thân phận thật sự của Diệp Quân Lâm.
“Không ai biết Diệp Quân Lâm đã đi chỗ nào” Nghe thấy chuyện này, Lý Từ Nhiệm liền run rẩy.
“Không thể nào. Quân Lâm sẽ không bỏ con lại đâu. Cho dù có chết anh ấy cũng nhất định không bỏ rơi con đâu” Lý Từ Nhiệm rất chắc chắn nói.
Chí Oánh cắn răng, nói: “Đúng, tôi cũng tin tưởng con trai tôi, nó chắc chắn sẽ không rời khỏi đây đâu, chắc chỉ là có chuyện đột xuất thôi”
Trên thế giới này cững chỉ có hai người họ là tin tưởng Diệp Quân Lâm nhất.
“Các người đừng có mơ tưởng hão huyền nữa. Sự thật đang bày ra trước mắt các người rồi.
Tại sao anh ta lại không nhận điện thoại? Tại sao anh ta lại tắt máy? Tại sao anh ta lại rời khỏi lâu như thế chứ? Trong lòng mấy người rõ ràng hơn ai hết chỉ là đang khoe khoang mà thôi” Trịnh Quân Nga không chút tình cảm, nói.
Lý Từ Nhiệm và Chí Oánh cùng nhìn nhau, không biết phải làm sao. Cho dù bọn họ có tin tưởng Diệp Quân Lâm nhưng sự thực lại rất tàn khốc.
“Để tôi hỏi lại Ngọc Hân, cô ấy chắc chắn sẽ biết Quân Lâm đang ở đâu?” Lý Từ Nhiệm lập tức nghĩ tới Phùng Ngọc Hân.
“A. Mình cũng không biết. Sao vậy? Không thấy ông chủ đâu nữa ạ?” Giọng nói của Phùng Ngọc Hân vô cùng ngạc nhiên.
“Âm” Trong lòng Đoàn-Từ Nhiệm cũng theo đó mà lạnh đi không ít.
“Ngọc Hân, bên này mình không tìm thấy Quân Lâm đâu cả, anh ấy giống như là mất tích luôn vậy, còn không nghe điện thoại nữa. Cậu nghĩ cách gì tìm xem” Nghe thấy lời dặn dò của Lý Từ Nhiệm, Phùng Ngọc Hân cũng lập tức đi tìm.
Mười phút sau, Phùng Ngọc Hân lại gọi điện thoại đến: “Từ Nhiệm, căn bản là không tìm thấy, hơn nữa mình cũng nói với cậu một tin tức không được tốt cho lắm…”
Vậy thì chuyện này thực sự không nhỏ rồi, rất có thể chính là chuyện mà cô không muốn nghĩ đến nhất…
Mấy người Ngô Thị Lan liên tục gọi điện thoại cho Diệp Quân Lâm nhưng đều nhận được tin đã tắt máy.
“Nhìn xem? Tôi thật sử đoán đúng rồi, Diệp Quân Lâm thực sự bị người ta dọa cho sợ chạy mất dép rồi” Ngô Thị Lan lạnh lùng nói.
“Lần này Diệp Quân Lâm chắc chăn là chạy rồi. Mọi người không nhận ra hay sao, ngay sau khi Diệp Minh Thiên cảnh cáo xong thì liền không thấy Diệp Quân Lâm đâu nữa? Cũng đã qua mấy giờ rồi…anh ta chắc chắn là chạy rồi…”
Trương Phúc Long cười lạnh nói.
Mọi người liền nghĩ, thật sự là như vậy, sau khi Diệp Minh Thiên cảnh cáo xong rời khỏi Diệp Quân Lâm cũng theo đó mà mất tích luôn.
“Chí Oánh, không phải bà nói con trai của mình là một người đầu đội trời chân đạp đất hay sao chứ? Tuyệt đối sẽ không chạy trốn không phải sao? Bây giờ thì sao? Người đâu? Cho chúng tôi một câu trả lời hợp lý đi”
“Không phải hay sao chứ. Mấy tháng nay nó đều không rời khỏi bên cạnh Từ Nhiệm nửa bước, hận khôïg thể ngay cả đi vệ sinh #ũng theo cùng. Bây giờ đã qua mấy giờ rồi mà điện thoại nó còn tắt máy nữa”
Trịnh Quốc Thắng, Đoàn Văn Chấn tới tấp hỏi.
Rõ ràng là bọn họ nói rất có đạo lý, Chí Oánh cũng không thể phản bác lại. Mặt bà trắng bạch, toàn thân run rẩy. Bà nghĩ trong lòng: “Con trai, con nhất định không thể học theo Diệp Minh Thiên, bỏ rơi vợ con mà chạy mất đâu đấy”
“Tôi đã phái người đi tìm một vòng rồi, căn bản là không tìm thấy bóng dáng Diệp Quân Lâm” Đoàn Hồng Thái thở phì phò mà xông vào.
Nghe thấy tin Diệp Quân Lâm mất tích, Đoàn Hồng Thái ngay lập tức phái người đi tìm.
Bọn họ tìm khắp nơi đều không tìm thấy tung tích của Diệp Quân Lâm.:Ba mẹ của Mại Chậu Anh cũng đã liên lạc với nhà họ Mai để tìm tung tích của Diệp Quân Lâm. Nhà họ Mai tìm cả một vòng cũng không tìm thấy, hơn nữa nhà họ Mai cũng biết thân phận thật sự của Diệp Quân Lâm.
“Không ai biết Diệp Quân Lâm đã đi chỗ nào” Nghe thấy chuyện này, Lý Từ Nhiệm liền run rẩy.
“Không thể nào. Quân Lâm sẽ không bỏ con lại đâu. Cho dù có chết anh ấy cũng nhất định không bỏ rơi con đâu” Lý Từ Nhiệm rất chắc chắn nói.
Chí Oánh cắn răng, nói: “Đúng, tôi cũng tin tưởng con trai tôi, nó chắc chắn sẽ không rời khỏi đây đâu, chắc chỉ là có chuyện đột xuất thôi”
Trên thế giới này cững chỉ có hai người họ là tin tưởng Diệp Quân Lâm nhất.
“Các người đừng có mơ tưởng hão huyền nữa. Sự thật đang bày ra trước mắt các người rồi.
Tại sao anh ta lại không nhận điện thoại? Tại sao anh ta lại tắt máy? Tại sao anh ta lại rời khỏi lâu như thế chứ? Trong lòng mấy người rõ ràng hơn ai hết chỉ là đang khoe khoang mà thôi” Trịnh Quân Nga không chút tình cảm, nói.
Lý Từ Nhiệm và Chí Oánh cùng nhìn nhau, không biết phải làm sao. Cho dù bọn họ có tin tưởng Diệp Quân Lâm nhưng sự thực lại rất tàn khốc.
“Để tôi hỏi lại Ngọc Hân, cô ấy chắc chắn sẽ biết Quân Lâm đang ở đâu?” Lý Từ Nhiệm lập tức nghĩ tới Phùng Ngọc Hân.
“A. Mình cũng không biết. Sao vậy? Không thấy ông chủ đâu nữa ạ?” Giọng nói của Phùng Ngọc Hân vô cùng ngạc nhiên.
“Âm” Trong lòng Đoàn-Từ Nhiệm cũng theo đó mà lạnh đi không ít.
“Ngọc Hân, bên này mình không tìm thấy Quân Lâm đâu cả, anh ấy giống như là mất tích luôn vậy, còn không nghe điện thoại nữa. Cậu nghĩ cách gì tìm xem” Nghe thấy lời dặn dò của Lý Từ Nhiệm, Phùng Ngọc Hân cũng lập tức đi tìm.
Mười phút sau, Phùng Ngọc Hân lại gọi điện thoại đến: “Từ Nhiệm, căn bản là không tìm thấy, hơn nữa mình cũng nói với cậu một tin tức không được tốt cho lắm…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.