Chương 1722
Kiếm Tử Tiên Tích
18/05/2022
“Có biết hay không cũng không quan trọng.
Chuyên gia Trần nhanh chóng đẩy anh ấy vào làm phẫu thuật đi!”
Trịnh Quân Nga và gia đình nhà họ Trương thúc giục.
Các bác sĩ lắc đầu: ‘Không,gia đình họ không đồng ý. Làm sao bắt họ hiến thận được? Đây là sự tự nguyện. Nếu anh ấy không điền vào đơn tự nguyện, chúng tôi không thể thực hiện ca mổi”
“Diệp Lâm Quân mau nói là mày tình nguyện!”
Trịnh Quân Nga đá xe lăn.
“Có chuyện gì vậy?”
Diệp Lâm Quân buông lỏng tay.
“Anh rể của mày bị tai nạn xe cộ, cần thay nội tạng mới, thiếu một quả thận, cơ hội này là dành cho anh!”
“Đúng vậy, đã đến lúc anh phải góp một chút cho dòng họ rồi! Cứu anh rể một quả thận của anh không tốt sao?”
“Chỉ cần cháu hiến thận, mọi người trong gia đình sẽ nhớ ơn cháu!”
Ngô Thị Lan nói.
Ngôn ngữ lúc đó, dường như hiến được một quả thận là một điều vic đại.
“Cứ coi như là chuyện đương nhiên ấy nhị, tại sao không tự mình đi quyên đi?”
Diệp Lâm Quân hỏi ngược lại.
Người khác giận dữ nói: “Đó là quả thận, sau khi hiến tặng thì làm sao sống được? Nó ảnh hưởng quá nhiều đến cơ thể!”
Diệp Lâm Quân gật đầu: “Đúng vậy, có bao.
nhiêu ảnh hưởng đến cơ thể, tại sao tôi phải hiến tặng?”
Trịnh Quốc Thắng nói như chắc như đinh chém sắt: “Bởi vì mày là người vô dụng! Cả đời này chỉ có thể ngồi trên xe lăn! Mày muốn thận làm gì? Không phải đi làm! Mày là do Lê Nguyên nuôi dưỡng!” “
“Hơn nữa, thân thể của mày đã như vậy rồi.
Hai quả thận tốt đều bị mày lãng phí! Tặng cho anh rể của mày không phải là tốt sao?”
“Hơn nữa nếu không đồng ý, mày cũng đừng mong ở chung với Lê Nguyên! Một người tàn tật xứng với con bé sao?”
Uy hiếp!
Uy hiếp trắng trợn!
Ngô Thị Lan tức giận nhìn anh chằm chằm: “Diệp Lâm Quân ở trong nhà này, mày không có tư cách nói! Lúc bình thường mày cũng như vậy, nhưng bây giờ lại tàn phế thì càng như vậy!”
“Đây là điểm giá trị duy nhất của mày! Nếu không, mày có quyền gì ở lại với Lê Nguyên!”
“Tao ra lệnh mày phải đồng ý ngay! Nếu không tao đuổi mày ra ngoài!”
Ngô Thị Lan cũng yêu cầu Diệp Lâm Quân viết vào đơn tình nguyện và ép Diệp Lâm Quân ấn dấu tay màu đỏ lên đó.
“Được rồi, các bác sĩ. Bây giờ nó đã đồng ý, chúng ta hãy tiến hành phẫu thuật đi!”
Ngô Thị Lan đưa đơn tình nguyện cho bác sĩ.
Các bác sĩ nhìn nhau, mím môi, rốt cuộc không nói lời nào, họ đẩy Diệp Lâm Quân vào.
phòng phẫu thuật.
Chuyên gia Trần nhanh chóng đẩy anh ấy vào làm phẫu thuật đi!”
Trịnh Quân Nga và gia đình nhà họ Trương thúc giục.
Các bác sĩ lắc đầu: ‘Không,gia đình họ không đồng ý. Làm sao bắt họ hiến thận được? Đây là sự tự nguyện. Nếu anh ấy không điền vào đơn tự nguyện, chúng tôi không thể thực hiện ca mổi”
“Diệp Lâm Quân mau nói là mày tình nguyện!”
Trịnh Quân Nga đá xe lăn.
“Có chuyện gì vậy?”
Diệp Lâm Quân buông lỏng tay.
“Anh rể của mày bị tai nạn xe cộ, cần thay nội tạng mới, thiếu một quả thận, cơ hội này là dành cho anh!”
“Đúng vậy, đã đến lúc anh phải góp một chút cho dòng họ rồi! Cứu anh rể một quả thận của anh không tốt sao?”
“Chỉ cần cháu hiến thận, mọi người trong gia đình sẽ nhớ ơn cháu!”
Ngô Thị Lan nói.
Ngôn ngữ lúc đó, dường như hiến được một quả thận là một điều vic đại.
“Cứ coi như là chuyện đương nhiên ấy nhị, tại sao không tự mình đi quyên đi?”
Diệp Lâm Quân hỏi ngược lại.
Người khác giận dữ nói: “Đó là quả thận, sau khi hiến tặng thì làm sao sống được? Nó ảnh hưởng quá nhiều đến cơ thể!”
Diệp Lâm Quân gật đầu: “Đúng vậy, có bao.
nhiêu ảnh hưởng đến cơ thể, tại sao tôi phải hiến tặng?”
Trịnh Quốc Thắng nói như chắc như đinh chém sắt: “Bởi vì mày là người vô dụng! Cả đời này chỉ có thể ngồi trên xe lăn! Mày muốn thận làm gì? Không phải đi làm! Mày là do Lê Nguyên nuôi dưỡng!” “
“Hơn nữa, thân thể của mày đã như vậy rồi.
Hai quả thận tốt đều bị mày lãng phí! Tặng cho anh rể của mày không phải là tốt sao?”
“Hơn nữa nếu không đồng ý, mày cũng đừng mong ở chung với Lê Nguyên! Một người tàn tật xứng với con bé sao?”
Uy hiếp!
Uy hiếp trắng trợn!
Ngô Thị Lan tức giận nhìn anh chằm chằm: “Diệp Lâm Quân ở trong nhà này, mày không có tư cách nói! Lúc bình thường mày cũng như vậy, nhưng bây giờ lại tàn phế thì càng như vậy!”
“Đây là điểm giá trị duy nhất của mày! Nếu không, mày có quyền gì ở lại với Lê Nguyên!”
“Tao ra lệnh mày phải đồng ý ngay! Nếu không tao đuổi mày ra ngoài!”
Ngô Thị Lan cũng yêu cầu Diệp Lâm Quân viết vào đơn tình nguyện và ép Diệp Lâm Quân ấn dấu tay màu đỏ lên đó.
“Được rồi, các bác sĩ. Bây giờ nó đã đồng ý, chúng ta hãy tiến hành phẫu thuật đi!”
Ngô Thị Lan đưa đơn tình nguyện cho bác sĩ.
Các bác sĩ nhìn nhau, mím môi, rốt cuộc không nói lời nào, họ đẩy Diệp Lâm Quân vào.
phòng phẫu thuật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.