Chương 1772
Kiếm Tử Tiên Tích
31/05/2022
“Xem ra anh vẫn biết điều!”
Phàn Thắng Nam hừ lạnh, chuẩn bị rời đi.
“Chờ chút, tại sao cô lại ủng hộ Diệp Lâm Quân như thế?” Trần Hữu Đạo hỏi.
Anh ta khá khó chịu.
Nếu nói về quan hệ thì anh ta và cô ta càng thân thiết hơn mà.
Tại sao Phàn Thắng Nam chỉ gặp Diệp Lâm Quân một lần duy nhất mà ủng hộ anh như vậy?
Điều này làm anh ta rất.ú sầu trong lòng.
“Anh không hiểu được đâu!”
Cô ta để một câu nói lại cho Trần Hữu Đạo rồi rời khỏi.
Phía bên kia.
Diệp Lâm Quân và Bắc Thiên Vương trở về Giang Bắc.
Bởi vì lễ Phong Vương nên đường thủy tư nhân không được cho phép đi lại.
Vậy nên hai người lái xe trở về Giang Bắc.
Ở trong xe.
Diệp Lâm Quân cười: “Bây giờ đã tốt hơn rồi, trừ Trấn Thiên Điện ra, tôi còn quyền hạn khác!
Muốn làm gì cũng đơn giản hơn nhiều!”
Anh đã suy nghĩ kế hoạch tiếp theo nên làm gì…
Quan trọng nhất là điều tra ra tai họa ngầm kinh khủng nhất của Lạc Việt và bí mật giúp điện Thái Hòa tro tàn lại cháy.
Màn đêm dần buông xuống, chiếc xe lái vào nơi vắng vẻ.
Bắc Thiên Vương cũng bắt đầu cảnh giác.
“Âm ầm..”
Đúng lúc này, trên núi bỗng nhiên có hai tảng đá lớn rơi xuống dưới, hướng về phía trước xe”
Diệp Lâm Quân cười nhẹ: “Ồ? Có người đánh lén tôi ở đây à? Thú vị đó!”
Bắc Thiên Vương tránh thoát hai tảng đá lớn bằng kỹ thuật lái xe cao siêu, nhưng mà đoạn đường phía trước cũng bị chặn.
Một giây sau, xung quanh xuất hiện từng bóng người.
Bọn họ cố ý đến vì Diệp Lâm Quân.
Cho dù thân phận bên ngoài của Diệp Lâm Quân chỉ là người bình thường nhưng ngày xưa anh chính là chiến thần Côn Luân đó.
Ai đám động vào anh trong lãnh thổ Lạc Việt chứ? Thể nhưng hết lần này tới lần khác vẫn có người muốn động vào anh.
Sẽ là ai nhỉ? Đám người ẩn giấu khí tức, sức mạnh ẩn chứa trong cơ thể lại cuôn cuộn như đại dương.
Cấp bậc tông sư! Bọn họ đều là cường giả cấp tông sư! Không hề thua kém Phó Thân Minh! “Hử?
Môn phiệt Bắc An ư?”
Tại vì Diệp Lâm Quân cảm nhận được khí tức trên người họ giống với Trân Hữu Đạo! Vậy thì khẳng định không nghỉ ngờ gì nữa! Đám người này chính là môn phiệt Bắc An.
“Các anh đến tìm tôi làm gì?”
“Chúng tôi điều tra một việc, năm thành viên vô tội của môn phiệt Bắc An chết ở kinh thành! Đến nay vẫn chưa tìm được hung thủ! Tuy nhiên nguyên nhân năm người này rời núi liên quan đến anh, vậy nên chúng tôi đặc biệt tới tra hỏi anh! Chúng tôi hỏi gì, anh đáp đó! Hiểu chưa?”
Trên người mỗi đệ tử môn phiệt Bắc An đều lộ ra vẻ khinh thường, thái độ vốn dĩ là bê trên.
Phàn Thắng Nam hừ lạnh, chuẩn bị rời đi.
“Chờ chút, tại sao cô lại ủng hộ Diệp Lâm Quân như thế?” Trần Hữu Đạo hỏi.
Anh ta khá khó chịu.
Nếu nói về quan hệ thì anh ta và cô ta càng thân thiết hơn mà.
Tại sao Phàn Thắng Nam chỉ gặp Diệp Lâm Quân một lần duy nhất mà ủng hộ anh như vậy?
Điều này làm anh ta rất.ú sầu trong lòng.
“Anh không hiểu được đâu!”
Cô ta để một câu nói lại cho Trần Hữu Đạo rồi rời khỏi.
Phía bên kia.
Diệp Lâm Quân và Bắc Thiên Vương trở về Giang Bắc.
Bởi vì lễ Phong Vương nên đường thủy tư nhân không được cho phép đi lại.
Vậy nên hai người lái xe trở về Giang Bắc.
Ở trong xe.
Diệp Lâm Quân cười: “Bây giờ đã tốt hơn rồi, trừ Trấn Thiên Điện ra, tôi còn quyền hạn khác!
Muốn làm gì cũng đơn giản hơn nhiều!”
Anh đã suy nghĩ kế hoạch tiếp theo nên làm gì…
Quan trọng nhất là điều tra ra tai họa ngầm kinh khủng nhất của Lạc Việt và bí mật giúp điện Thái Hòa tro tàn lại cháy.
Màn đêm dần buông xuống, chiếc xe lái vào nơi vắng vẻ.
Bắc Thiên Vương cũng bắt đầu cảnh giác.
“Âm ầm..”
Đúng lúc này, trên núi bỗng nhiên có hai tảng đá lớn rơi xuống dưới, hướng về phía trước xe”
Diệp Lâm Quân cười nhẹ: “Ồ? Có người đánh lén tôi ở đây à? Thú vị đó!”
Bắc Thiên Vương tránh thoát hai tảng đá lớn bằng kỹ thuật lái xe cao siêu, nhưng mà đoạn đường phía trước cũng bị chặn.
Một giây sau, xung quanh xuất hiện từng bóng người.
Bọn họ cố ý đến vì Diệp Lâm Quân.
Cho dù thân phận bên ngoài của Diệp Lâm Quân chỉ là người bình thường nhưng ngày xưa anh chính là chiến thần Côn Luân đó.
Ai đám động vào anh trong lãnh thổ Lạc Việt chứ? Thể nhưng hết lần này tới lần khác vẫn có người muốn động vào anh.
Sẽ là ai nhỉ? Đám người ẩn giấu khí tức, sức mạnh ẩn chứa trong cơ thể lại cuôn cuộn như đại dương.
Cấp bậc tông sư! Bọn họ đều là cường giả cấp tông sư! Không hề thua kém Phó Thân Minh! “Hử?
Môn phiệt Bắc An ư?”
Tại vì Diệp Lâm Quân cảm nhận được khí tức trên người họ giống với Trân Hữu Đạo! Vậy thì khẳng định không nghỉ ngờ gì nữa! Đám người này chính là môn phiệt Bắc An.
“Các anh đến tìm tôi làm gì?”
“Chúng tôi điều tra một việc, năm thành viên vô tội của môn phiệt Bắc An chết ở kinh thành! Đến nay vẫn chưa tìm được hung thủ! Tuy nhiên nguyên nhân năm người này rời núi liên quan đến anh, vậy nên chúng tôi đặc biệt tới tra hỏi anh! Chúng tôi hỏi gì, anh đáp đó! Hiểu chưa?”
Trên người mỗi đệ tử môn phiệt Bắc An đều lộ ra vẻ khinh thường, thái độ vốn dĩ là bê trên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.