Chương 1800
Kiếm Tử Tiên Tích
06/06/2022
“Đúng vậy, nhiệm vụ quan trọng nhất là mang đồ vật vê”
Băng Phượng Hoàng khuyên nhủ.
Lúc này mọi người mới chịu thôi.
“Được rồi, tiếp tục xuất phát thôi! An toàn về đến Kinh Thành, giao đồ cho Vệ binh Viêm Long là thành công rôi”
Cả đội xe cộng thêm đội Lang và nhóm người của trạm gác ngầm cùng nhau đi tiếp.
Bây giờ đã tiến vào địa phận của Kinh Thành, tất cả mọi người đều cảm thấy rất vui vẻ.
Theo quan niệm của bọn họ, không có ai dám ra tay trong Kinh Thành cả.
Kinh Thành cũng đồng nghĩa với vùng đất cấm.
Khái niệm này thật sự không sai.
Khi Diệp Lâm Quân còn là Chiến thân Côn Luân, mỗi một tấc đất của Lạc Việt đều là vùng đất cấm, chớ nói chỉ là nơi quan trọng nhất như Kinh Thành.
Cả đoạn đường dài trước đó không có ai ra tay, ở Kinh Thành càng không có khả năng sẽ ra tay!
Nhưng khái niệm cũng chỉ là khái niệm, không phải là sự thật.
*Vút vút vút…
Một giây sau, trong không khí đột nhiên truyên đến những tiếng gầm rú cuồng bạo.
“Đùng “Đùng!
“Đoàng!
Chỉ thấy những thân cây thô to như thùng nước từ bốn phương tám hướng phóng tới, nện “ầm ầm vào những chiếc xe việt dã đã được cải tiến, thiếu chút nữa là lật tung cả xe lên.
“Phụt!”
“Phụt!”
“Phụt!”
Không ít người của trạm gác ngầm bị đánh trúng, hộc máu chết ngay tại chỗ.
Bốn người của đội Lang hoạt động ở xung quanh dù ít dù nhiều đều bị thương cả.
Ba chiếc xe đang chạy với tốc độ cao cũng bị ép phải thắng gấp lại.
Chuyện này đến quá đột ngột khiến mọi người không kịp đề phòng, xảy ra chỉ trong một cái chớp mắt.
Sắc mặt Bạo Long biến đổi.
Sắc mặt Chiến Dần biến đổi.
Sắc mặt hai người Băng Hỏa Phượng Hoàng cũng biến đổi.
Sắc mặt của tất cả mọi người đều trắng bệch cả ra.
Thật sự có người dám ra tay?
Bị Diệp Lâm Quân đoán trúng rồi…
Đây là địa phận Kinh Thành cơ mài Là nơi được mệnh danh là vùng đất cấm cơ mà!
Lại còn ra tay ngay giữa ban ngày ban mặt thế này…
Chặng đường hơn ngàn ki-lô-mét cộng thêm cả cơ hội lúc ban đêm mưa to gió lớn mà bọn họ không thèm ra tay, lại lựa chọn ra tay giữa Kinh Thành lúc ban ngày thế này, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người. Đây là chuyện bọn họ chưa từng nghĩ đến! Mà ngay cả Vệ binh Viêm Long cũng không dự đoán nổi! Nếu không thì bọn họ đã phái người đến cổng vào Kinh Thành đón từ lâu rồi.
Chủ yếu là do tất cả mọi người đều cho rằng Kinh Thành là một nơi:an.toàn;eó đánh chết cũng không ai dám ra tay trong địa phận Kinh Thành cả.
Nhưng vẫn cứ có người có lá gan lớn như thế đấy, ra tay ngay trong địa phận của Kinh Thành, lại còn là ra tay một cách quang minh chính đại…
Ánh mắt của bốn thành viên tổ Phượng phức tạp nhìn về phía Diệp Lâm Quân.
“Anh ấy nói trúng rồi…
Quan trọng nhất là anh đã khuyên bảo họ từ lâu, nếu lúc đó nghe theo lời anh, kịp thời thay đổi tuyến đường thì kế hoạch của những kẻ địch này sẽ thất bại. Bọn họ sẽ có thể âm thầm mà hoàn thành nhiệm vụ, cũng sẽ không xuất hiện thương vong.
Thần! Thật sự là một vị Thần rồi!
Diệp Lâm Quân làm sao dự đoán trước được trên con đường này sẽ có nguy hiểm?
Băng Phượng Hoàng khuyên nhủ.
Lúc này mọi người mới chịu thôi.
“Được rồi, tiếp tục xuất phát thôi! An toàn về đến Kinh Thành, giao đồ cho Vệ binh Viêm Long là thành công rôi”
Cả đội xe cộng thêm đội Lang và nhóm người của trạm gác ngầm cùng nhau đi tiếp.
Bây giờ đã tiến vào địa phận của Kinh Thành, tất cả mọi người đều cảm thấy rất vui vẻ.
Theo quan niệm của bọn họ, không có ai dám ra tay trong Kinh Thành cả.
Kinh Thành cũng đồng nghĩa với vùng đất cấm.
Khái niệm này thật sự không sai.
Khi Diệp Lâm Quân còn là Chiến thân Côn Luân, mỗi một tấc đất của Lạc Việt đều là vùng đất cấm, chớ nói chỉ là nơi quan trọng nhất như Kinh Thành.
Cả đoạn đường dài trước đó không có ai ra tay, ở Kinh Thành càng không có khả năng sẽ ra tay!
Nhưng khái niệm cũng chỉ là khái niệm, không phải là sự thật.
*Vút vút vút…
Một giây sau, trong không khí đột nhiên truyên đến những tiếng gầm rú cuồng bạo.
“Đùng “Đùng!
“Đoàng!
Chỉ thấy những thân cây thô to như thùng nước từ bốn phương tám hướng phóng tới, nện “ầm ầm vào những chiếc xe việt dã đã được cải tiến, thiếu chút nữa là lật tung cả xe lên.
“Phụt!”
“Phụt!”
“Phụt!”
Không ít người của trạm gác ngầm bị đánh trúng, hộc máu chết ngay tại chỗ.
Bốn người của đội Lang hoạt động ở xung quanh dù ít dù nhiều đều bị thương cả.
Ba chiếc xe đang chạy với tốc độ cao cũng bị ép phải thắng gấp lại.
Chuyện này đến quá đột ngột khiến mọi người không kịp đề phòng, xảy ra chỉ trong một cái chớp mắt.
Sắc mặt Bạo Long biến đổi.
Sắc mặt Chiến Dần biến đổi.
Sắc mặt hai người Băng Hỏa Phượng Hoàng cũng biến đổi.
Sắc mặt của tất cả mọi người đều trắng bệch cả ra.
Thật sự có người dám ra tay?
Bị Diệp Lâm Quân đoán trúng rồi…
Đây là địa phận Kinh Thành cơ mài Là nơi được mệnh danh là vùng đất cấm cơ mà!
Lại còn ra tay ngay giữa ban ngày ban mặt thế này…
Chặng đường hơn ngàn ki-lô-mét cộng thêm cả cơ hội lúc ban đêm mưa to gió lớn mà bọn họ không thèm ra tay, lại lựa chọn ra tay giữa Kinh Thành lúc ban ngày thế này, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người. Đây là chuyện bọn họ chưa từng nghĩ đến! Mà ngay cả Vệ binh Viêm Long cũng không dự đoán nổi! Nếu không thì bọn họ đã phái người đến cổng vào Kinh Thành đón từ lâu rồi.
Chủ yếu là do tất cả mọi người đều cho rằng Kinh Thành là một nơi:an.toàn;eó đánh chết cũng không ai dám ra tay trong địa phận Kinh Thành cả.
Nhưng vẫn cứ có người có lá gan lớn như thế đấy, ra tay ngay trong địa phận của Kinh Thành, lại còn là ra tay một cách quang minh chính đại…
Ánh mắt của bốn thành viên tổ Phượng phức tạp nhìn về phía Diệp Lâm Quân.
“Anh ấy nói trúng rồi…
Quan trọng nhất là anh đã khuyên bảo họ từ lâu, nếu lúc đó nghe theo lời anh, kịp thời thay đổi tuyến đường thì kế hoạch của những kẻ địch này sẽ thất bại. Bọn họ sẽ có thể âm thầm mà hoàn thành nhiệm vụ, cũng sẽ không xuất hiện thương vong.
Thần! Thật sự là một vị Thần rồi!
Diệp Lâm Quân làm sao dự đoán trước được trên con đường này sẽ có nguy hiểm?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.